Trăng khuya mờ ảo, mây đen che kín vòm trời. Bên khe suối uốn lượn, từng cụm sen xinh tỏa hương ngan ngát.
Bên cây đàn cổ quen thuộc, chàng lãng tử ngồi thật sự cô đơn.
Sau khi thu hồi chút tâm tư bay bổng, mười ngón tay thon dài khẽ lả lướt trên tơ đàn, lúc bắt đầu, động tác kia mềm mại như ve vuốt. Gió thổi, nhành cây khẽ rung động, nụ hoa theo gió đọng lại nơi áo người. Áo trắng hơn tuyết, môi đỏ hơn son, đẹp kinh tâm động phách.
- Thông một vọng ba ngàn
Dây tơ vừa nhấn xuống
Tìm đâu ra vọng niệm
Ai thức nghe ta đàn?
Ngẫm câu thơ, Diệp Huyền cười tự giễu.
Hay thay, đàn ngọc khảy cung ngà. Ngón đàn kia thật quá mực nhuần nhuyễn, có lúc ai oán như tiếng núi rừng gào thét, khi lại bi thương như đứt từng đoạn ruột. Sống lưng thẳng tắp, thờ ơ buồn bã, mái tóc phiêu lãng mơn trớn trên gương mặt, có một loại hơi thở mang tên cô độc.
Cầm tốt thì sao, thủ pháp uyên thâm thì thế nào, chủ nhân của chúng vẫn dứt đứt gần hết, đánh đến mức móng tay bật máu. Sau cùng, chỉ còn lại một dây.
Cả đêm hôm ấy, Diệp Huyền đã suy nghĩ rất nhiều. Giữa lợi và hại. Y đã mất một Mộng Lăng Khê, chẳng thể để mất Thanh Y được nữa! Nếu không có được trái tim nàng thì phải có được con người nàng.
***
Hôm sau, vào lúc cô nương Tâm Lam trên đường đi chợ, một gã hắc y chẳng biết từ đâu phi ra túm cổ áo nàng. Lẽ dĩ nhiên, Tâm Lam sợ khiếp vía. Nàng cố sống cố chết giãy dụa, vừa lúc định hét lên kêu cứu thì người kia dí vội cái khăn tẩm thuốc lên mũi, chẳng mấy chốc mà Tâm Lam bủn rủn, ý thức trở nên mơ hồ. Nàng ngất lịm. Mặt không biểu cảm, người kia vác nàng trên vai như vác bao gạo.
Khi đó, nơi tiền sảnh, Thanh Y ngây người nhìn đồng hồ cát. Đã vài canh giờ trôi qua không thấy Tâm Lam quay về, Thanh Y chợt nhen lên dự cảm xấu. Dạo gần đây, Tịnh Du thường xuyên vắng nhà, Thanh Y mấy lần gặng hỏi mà Tịnh Du thì đâu chịu nói. Chàng chỉ dặn, nhất thiết không được bước chân ra cửa, có muốn đi đâu thì cũng phải chờ chàng.
Tịnh Du đâu biết, lòng của Thanh Y đang thập phần hỗn loạn. Nàng lo cho Tâm Lam ghê gớm. Lúc đó đã quá trưa, Thanh Y không còn một tý kiên nhẫn nào, nàng chạy ù ra sân. Nàng không nói năng gì với Tĩnh Như cả, định cứ vậy mà đi tìm Tâm Lam.
Vừa mở cổng ra là Thanh Y đứng hình, một nam tử ăn vận đơn giản nhìn nàng cười có ý sâu xa, nàng lắp bắp:
- Ngươi.. ngươi là?
Nam tử lạ hơi hơi cúi đầu, hắn rút một phong thư đưa ra cho nàng, nói năng cũng lễ độ:
- Lạc cô nương, chủ nhân Mộng Hiên các có lời mời.
- Gì cơ?
- Ta thì liên quan gì tới mấy người?
Mới nói xong câu, Thanh Y như sực tỉnh. Nàng đón lấy phong thư trong sự cấp thiết.
Nam tử nhìn nàng vẻ tựa tiếu phi tiếu, thoắt một cái đã không thấy bóng hình.
Ánh nắng gay gắt, không khí ngày hè có phần oi ả. Ngồi trong xe ngựa, mồ hôi nữ tử nhỏ ra thành hàng. Nàng nắm chặt phong thư trong tay, mồ hôi ấm nóng thấm ướt giấy mỏng.
Dầu đã lâu không đặt chân vào thành nhưng Thanh Y không hề hứng khởi, nàng chẳng thiết tha gì cảnh sắc bên ngoài, chỉ nhắm mắt ngả lưng vào rường cột xe ngựa.
- Cô nương, đến nơi rồi.
Phu xe ghìm cương ngựa, đón lấy đĩnh bạc trên tay nàng bằng ý cười thuần phác.
Dặn lòng phải bình tĩnh, nàng bước xuống. Ngay khi Thanh Y bước vào lầu các, có người đã sẵn đợi nhằm chỉ đường dẫn lối:
- Cô nương, mời đi bên này. Chủ nhân đã đợi người từ lâu.
Thanh Y theo sau lưng hắn, bước chân không tự chủ mà gấp gáp vài phần. Sau khi rảo bước lên lầu, đi ước chừng một khoảng, nam tử dừng gót, giương tay mời nàng:
- Cô nương, thỉnh!
Một chút hồ nghi thoáng qua ánh mắt, Thanh Y rất nhanh đã đẩy cửa tiến vào.
Bên trong rất rộng, cơ hồ là phòng nghỉ của nữ nhân. Tuy nhiên, đồ đạc bày trí gọn ghẽ, sự tinh tế đến từng nếp gấp nơi giường nệm dường như đã vượt quá khuôn phép của một chốn ăn chơi.
Không có người?
Nàng đảo mắt nhìn quanh, quả thực là không có!
- Chết tiệt!
Thanh Y đang muốn đi sâu thêm chút thì sập một tiếng, cánh cửa phía sau cư nhiên khép lại.
Lúc này, mồ hôi tuôn ra càng lúc càng nhiều, hẳn là ướt đẫm sống lưng. Quay qua, bắt gặp ngay một vẻ đẹp yêu mị, nàng sởn tóc gáy.
- Quả nhiên là ngươi!
Thanh Y đanh giọng.
Vị tuấn nam gật đầu, viền môi ưu mĩ mười phần đỏ đẹp, ánh mắt có phần tà hạnh, y cười rất nhẹ, chỉ như một cơn gió thoảng:
- Thanh Y, lâu quá không gặp, kể từ lần..
- Ngươi im ngay!
Thanh Y bị câu nói của y làm cho kích động. Nàng không muốn nhớ lại cái thời khắc ở bìa rừng kia, muốn quên đi sự nhục nhã mà mình từng phải chịu. Dù cho, nàng còn chẳng có cách để toàn vẹn ra khỏi chỗ này?
- Tâm Lam đâu? Ngươi có chắc là sẽ thả nàng?
- Không cần vội, ngồi xuống đi đã.
Người lãng tử bình chân như vại, y rót rượu ra cốc, điềm nhiên mời nàng một chén:
- Nàng uống cùng ta không?
Rượu ủ đã lâu nên hương thơm cũng nồng nàn. Ngửi được cái hương vị cay cay mà Thanh Y thấy lòng mình chua xót, nàng đón chén rượu nhưng không uống, chỉ cầm như vậy. Ngồi xuống đó một cách bất lực.
- Nàng đã làm đúng những gì ta dặn?
Thanh Y không đáp, nàng gật đầu ra chừng lạnh nhạt. Chỉ cần nàng tiết lộ chút ít manh mối về việc đến Mộng Hiên các thì mạng của Tâm Lam chỉ sợ khó cứu.
- Ta đã đến đây rồi, ngươi cũng nên giữ lời hứa.
Nhấp một chút hương vị đậm đà, y cười khẽ:
- Dĩ nhiên là phải vậy!
Đến hôm nay, không còn là màu sắc tử y quen thuộc, một Diệp Huyền với bộ hắc y khiến cho Thanh Y mười phần lạ lẫm. Không còn thân phận Ngọc Diệp, người nọ giờ này ăn vận nam trang, thước vóc tuy thanh mà mạnh, thật không chê vào đâu được. Y phục người dùng là chất lụa thượng đẳng, điểm xuyết trên đó từng dải hoa văn uốn lượn, đẹp mà tinh xảo.
- Diệp Huyền, hôm nay ta phải nói rõ một chuyện.
- Ngươi là người huynh đệ của đại ca ta, người huynh đệ tốt. Khi ngươi gây khó dễ cho ta như vậy có từng nghĩ tới tình nghĩa với Minh Viễn không? Dùng Tâm Lam làm mồi nhử, ngươi đối xử với ta như vậy, liệu có đáng mặt nam nhi không?
- Ta cầu nàng yêu ta. Cầu nàng gả cho ta. Quá đáng lắm sao?
Tình yêu khiến người ta trở nên hèn mọn, mà hèn mọn một cách rất cam tâm tình nguyện.
Thanh Y không tự chủ mà giãn ra khoảng cách, nàng sợ con người này. Đó là sự thật. Dù y chưa một lần lớn tiếng hay tức giận với nàng.
- Vẫn câu nói đó, ta không dành tình cảm cho ngươi!
- Vậy nàng yêu ai?
- Ta..
- Lạc Anh Kiệt hay.. nam tử mang mặt nạ?
Y đã nhìn vào đôi mắt trong veo, thấy bóng dáng chính mình trong ấy. Là đau lòng hay đố kỵ? Tất cả đều hiện rõ trên mặt.
- Nói xem?
Thanh Y không thể trốn tránh, nàng nhả ra từng chữ:
- Không phải nhị ca nữa rồi!
Vào lúc này đây, Diệp Huyền như bị quất một roi thật mạnh, đến ngồi cũng ngồi không vững. Gương mặt anh tuấn, thanh tú, điềm tĩnh giờ trở nên khác lạ. Y rốt cuộc cũng là người, máu huyết trong y cũng nóng hổi. Cũng biết đau!
- Thanh Y à, sao lại không thể là ta? Không còn là Lạc Anh Kiệt, nhưng sao vẫn không phải là ta?
Thanh Y bị sự thê lương trong con người đó làm cho nghẹn lại, vì sao tim lại đau thế này, lẽ ra làm y đau khổ thì nàng phải vui mới đúng. Vì y đã sai trước, nàng chỉ muốn phản kháng lại thôi. Vốn bản tính hiền lành, nàng đâu quen dùng những lời lẽ cay nghiệt. Nếu có nói ra, cũng là bức ép bản thân phải nói:
- Ngươi đừng phí sức trên người ta nữa.
- Nàng nói, ta có chỗ nào không bằng người đó?
- Không chừng, chàng không hơn ngươi, không có gì hơn ngươi. Nhưng ta yêu chàng!