Mỉm cười thung dung, Thanh Y chăm chú nhìn Giả Tịnh Du. Dù rằng hắn ngốc nhưng nàng lại chẳng có ý xem thường, ngược lại quen thân hắn rồi sẽ phát hiện ra tên ngốc lúc cười cực kỳ dễ thương.
- Muốn Du Nhi bỏ nhà đi theo tỷ sao?
Giả Tịnh Du ngu ngơ nhìn cô nương trước mặt, ánh nhìn của Thanh Y mở ra trong hắn một niềm tin tuyệt đỉnh.
Thanh Y đã nói là làm, nàng dự định nếu vụ này êm xuôi sẽ dẫn Giả Tịnh Du đến tạm ở nhà Nam Cung Dược Sinh vài bữa, sau đó sẽ tìm cho bọn họ một căn nhà thật lớn. Tĩnh Như là người rất hiền lành và tình cảm, chắc chắn sẽ cưu mang và thương xót cho hắn. Dĩ nhiên, vấn đề tài lực thì nàng sẽ bổ trợ thêm cho tỷ ấy. Đó là dự định ban đầu của nàng, còn chưa biết sau này có xảy ra sơ suất gì không?
Nàng vỗ nhẹ vai hắn:
- Bây giờ đệ ngồi đây chờ ta chớ đừng đi đâu cả! Thanh Y lát nữa sẽ quay lại đón Tịnh Du. Ngoan!
Giả Tịnh Du chợt níu lấy ngón tay nàng, đôi mắt hình chim nhạn có hơi ẩm ướt:
- Tỷ, đừng bỏ rơi ta..
Thanh Y thấy lòng mình mềm nhũn, nàng trấn an hắn bằng vẻ dịu dàng:
- Sẽ không!
Ưu điểm của nàng là chưa một lần thất hứa.
Thanh Y không biết rằng lần này phủ của Giả đại nhân đã xảy ra biến cố, khi cách đích đến còn khoảng không xa thì nàng đã cảm nhận được tiếng binh khí va nhau dữ dội.
Thanh Y cảm thấy ngỡ ngàng và hốt hoảng. Mới đây mọi người vẫn còn vui vẻ nhàn nhã thì giờ đã thành những thân xác ngổn ngang, la liệt.
Một số người đã nằm bất tỉnh.
Các cô nương đang nhớn nhác tìm đường thoát thân. Các nam tử thông thạo thì cố gắng phản kích lũ hắc y nhân hung hãn ương ngạnh.
Lẽ nào bọn chúng là..
Thanh Y hơi rùng mình, nàng không nghĩ rằng đạo tặc lại nghênh ngang đến mức này! Nhằm đúng tiệc sinh thần của Giả Thiệu Vân thì chúng kéo bè kéo cánh đến phá phách, mục đích của chúng là gì?
Thanh Y không muốn chạm trán với bọn này, dở mà chúng nhìn thấy nàng thì to chuyện.
Thanh Y vội chạy đi.
Đại công tử Giả Thiệu Vân đang cố gắng chống đỡ từng đợt tấn công mạnh như vũ bão của Trầm Uyên, kẻ cầm đầu phe đạo tặc lúc này. Hắn nhìn gã hắc y che mặt và có phần thư sinh kia, cố gắng phỏng đoán dù chỉ một chiêu của gã nhưng không thành công, mặc dù luyện võ một cách chính thống song Giả Thiệu Vân đã thua đau trước một kẻ bàng môn tả đạo.
Ngặt nỗi là Giả đại nhân đang có việc cấp thiết, chứ nếu ngài còn ở đây thì thể nào cũng giúp bọn họ xoay sở, không để cục diện lâm vào hồi bế tắc.
Nhị công tử Giả Thịnh Lâm thì bị Doãn Cửu bức đến cùng đường, ngày thường hắn đã quá hống hách ngang tàng, ỷ mình là cao thủ kiếm đạo mà coi trời bằng vung, không xem ai ra gì.
Doãn Cửu cho hắn lĩnh liên hoàn kiếm pháp khiến Giả Thịnh Lâm thương tích đầy mình. Sau cùng, hắn mới thấu hiểu. Có giỏi cũng chẳng khoe tài, giang hồ lắm kẻ tài tình hơn ta!
Chỉ thương cho Di Khảo, thiếu niên bị một tay lão luyện như Lạc Minh Viễn đốn hạ, ngã khuỵu xuống đất, miệng còn nhổ ra mấy ngụm huyết đặc. Trầm Uyên nhanh tay giúp hắn cản đi đường kiếm trí mạng, đẩy lùi Lạc Minh Viễn ra sau, Di Khảo thoát chết trong đường tơ kẽ tóc.
- Đa tạ ngài!
Di Khảo thều thào.
Huynh đệ thân thiết của Di Khảo nhanh đỡ hắn dậy, có vẻ thiếu niên đã chớm nội thương.
Sau mấy hồi, Lạc Minh Viễn đã gục, đối thủ của hắn quá ư cường đại, mái tóc người đó dài như thác nước nhưng lại không chứa nửa điểm dịu dàng, phảng phất phong thái của một vị a tu la vương hiếu chiến và tàn bạo.
Lạc Minh Viễn cố gắng trốn thoát, lúc này nếu có Diệp Huyền bên cạnh thì tốt..
Mấu chốt là, Thanh Y vẫn còn ở đây. Lạc Minh Viễn thật sự lo lắng.
Binh lính của Giả Thế Khang không tính là ít, nhưng nó chẳng nhằm nhò gì một khi Doãn Cửu và Trầm Uyên cùng nhau liên thủ, thêm nữa các huynh đệ trong phái thực lực khá đồng đều, chẳng mấy chốc nơi đây đã biến thành bình địa.
Trầm Uyên lệnh cho thuộc hạ thả hết các cô nương, y chẳng chút hứng thú với họ. Còn lại trói tất cả.
Người bất tỉnh.
Kẻ trọng thương.
Y không giết bọn họ, đúng theo mệnh lệnh của 'người đó'.
Trầm Uyên vẻ mặt băng giá nhìn sang Doãn Cửu, hờ hững bảo:
- Giờ đến lượt ngươi!
Y bắt chéo chân, ngồi ung dung như thể đây vốn là lãnh địa của mình.
Doãn Cửu có chút không cam lòng nhưng vẫn rời đi, làm theo chỉ thị mà thủ lĩnh giao phó.
Sau một hồi quanh co, rốt cuộc hắn đã tìm thấy mật đạo bí ẩn, chỉ cần biết cách vận hành, cửa mật đạo sẽ mở ngay tức thì.
Doãn Cửu cười nhạt, hắn cùng đồng bọn thênh thang bước vào.
Thanh Y tìm thấy tên ngốc ngay khi quay lại. Nhìn thấy nàng, mắt Giả Tịnh Du sáng rỡ như sao.
- Tỷ tỷ!
Vì quá sợ hãi, nàng kéo nam tử chạy thẳng một mạch. Đâu ai ngờ rằng, chính ngay khúc quẹo Thanh Y đã đụng phải một hắc y nhân. Nàng chùn bước, những ngón tay đang túm lấy góc áo của Giả Tịnh Du cũng run run.
Tên đạo tặc cũng đang giật mình, ở đâu lại chui ra một tuyệt phẩm thế này? Số hắn cũng quá là hên!
Đẩy Giả Tịnh Du ra sau, Thanh Y lừ mắt nhìn tên hung thần trước mặt. Nàng cảnh cáo hắn:
- Cút đi!
Nàng đâu biết rằng hắn ta đã bị vẻ đẹp như thiên nữ của nàng làm cho chẳng mật mà say.
Hắn cười tà:
- Cô nương không cần ghét bỏ ta như vậy.
Thanh Y hừ lạnh, nàng cực khinh ghét bọn người này, ghét ra mặt luôn chứ chẳng vừa.
- Ngươi có biến đi không thì bảo?
- Ha ha, nếu nàng thuận theo ta một chút, làm cho ta vui vẻ thì ta sẽ giữ lại mạng cho. Bằng không..
Hắn ta lại tiếp tục nói cười ngả ngớn khi trông thấy vẻ lặng thinh của nàng. Ngay khi hắn muốn tiến lại gần..
- Nếu ngươi muốn chết thì cứ việc!
Thanh Y thông thuận phóng một đợt ám khí thật mảnh về phía cổ tên đạo tặc, sau một tiếng kêu to, hắn ta ngã sõng soài ra đất!
Thanh Y lạnh cả người, nàng chỉ muốn hù dọa một chút, có ngờ đâu lại chuẩn xác đến thế?
Nàng chạy ra, cố gắng kiểm tra xem tên đạo tặc còn sống không thì hỡi ôi, hắn đã tắt thở tự bao giờ.
Thanh Y nhìn hắn hồi lâu, lát sau nàng mới hoàn hồn:
- Đừng trách ta, ta không cố ý!
Thanh Y đâu biết, giờ phút này còn có một người đang âm thầm đánh giá và quan sát từng cử động của nàng, ánh mắt người đó thật khó đoán định.