Lần đầu Phúc Dương đặt chân đến NiaLii là mùa hè của năm đại học thứ 3, năm trước cậu từng hứa với Gia Khánh sẽ đến thăm anh vào kỳ nghỉ hè, thế nhưng đến khi cậu chuẩn bị đi thì ông nội của cậu đỗ bệnh, cả nhà Phúc Dương phải lập tức bay về Nam Châu để thăm ông, cũng rất may mắn là ông nội không mắc phải căn bệnh quá nặng, sau gần 1 tháng chăm sóc thì ông cũng đã khỏe mạnh trở lại. Cho đến mùa hè của học kỳ năm nay thì cuối cùng cậu cũng sắp xếp được thời gian và bay đến thăm anh.
Vừa xuống máy bay thì Phúc Dương cũng đã cảm nhận được cái lạnh giá của thành phố xinh đẹp này, từng luồng gió thổi qua khiến cho cậu phải co rúm người lại vì lạnh. Chiếc áo khoác lông dày trên người cậu là do Gia Khánh mua ở NiaLii và gửi về cho Phúc Dương, cũng vì thế mà cậu mới không cảm thấy lạnh đến không thở nổi. Khi ra đến đại sảnh sân bay thì Phúc Dương bắt đầu ngó nghiên tìm kiếm bóng dáng anh người yêu, vốn dĩ cậu còn muốn đột ngột bay đến để tạo bất ngờ cho anh, nhưng mẹ cậu lại không hề hay biết, bà gọi cho Gia Khánh căn dặn anh đủ điều, thế là kế hoạch của cậu bị phá sản khi còn chưa bắt đầu.
Hết nhìn bên trái rồi lại nhìn sang bên phải, Phúc Dương có chút mất mát khi không nhìn thấy Gia Khánh, hôm qua rõ ràng anh đã biết tối nay cậu sẽ bay đến, thế nhưng hiện tại lại không thấy anh đâu, vẻ mặt của Phúc Dương cũng không còn vui vẻ như ban đầu nữa rồi.
Cậu đi đến một góc trong đại sảnh, lấy điện thoại từ trong túi áo ra, nhấn số điện thoại của anh rồi gọi đi, đầu dây bên kia vang lên từng hồi chuông dài rồi mới có người nhấc máy.
- Alo!
- Anh ơi!
Người ở bên kia im lặng hồi lâu rồi mới lên tiếng đáp lại lời của cậu.
- Biết sai rồi?
Phúc Dương nắm lấy vạt áo của mình mân mê, cậu biết Gia Khánh giận vì cậu không nói với anh tiếng nào mà đã bay đến đây, anh còn phải thông qua mẹ của cậu mới biết được chuyện này, thế nên Phúc Dương cũng tự biết mình đuối lý mà không dám cãi lại.
- Em biết sai rồi, lần sao em nhất định sẽ nói cho anh biết!
- Quay người lại đi!
Người ở đầu dây bên kia chợt ra lệnh, Phúc Dương theo bản năng mà nghe lời anh, cậu nhanh chóng quay người lại, trước mắt liền trông thấy dáng người cao lớn quen thuộc mà cậu hằng đêm mong nhớ. Phúc Dương liền vui sướng chạy đến nhào vào lòng anh, Gia Khánh thuận tay nhẹ nhàng bế cậu lên, hai chân Phúc Dương vòng qua eo anh, hai tay choàng qua cổ, ôm chặt lấy Gia Khánh.
Phúc Dương thật sự rất nhớ anh!
Tính từ lần trước cả hai gặp mặt nhau thì cũng đã gần một năm, trong vòng một năm này có những thứ cũng đã dần thay đổi, ví dụ như chiều cao của Gia Khánh. Lúc trước khi còn học cấp 3 thì Gia Khánh chỉ có hơn Phúc Dương khoảng 10cm, tuy nhiên hiện tại Gia Khánh lại cao hơn cậu rất nhiều, đôi lúc muốn hôn anh, cậu còn phải nhón chân nữa cơ.
- Gia Khánh, Gia Khánh, Gia Khánh!
Anh bật cười khi cậu liên tục gọi tên của anh, vỗ vỗ cái đầu nhỏ đang dụi vào hõm cổ của mình, Gia Khánh chậm rãi đáp lại những tiếng gọi của cậu một cách cưng chiều.
- Anh đây, bé cưng có nhớ anh không?
Phúc Dương gật gật đầu, vì tránh những ánh nhìn xung quanh nên Gia Khánh đã ôm cậu di chuyển đến vị trí mà ban nãy Phúc Dương đã đứng. Đặt người tựa lưng vào tường, Phúc Dương hiểu ý nên nhanh chóng rời khỏi hõm cổ anh, bốn mắt nhìn nhau, nhu tình bắn ra tứ phía. Gia Khánh hơi ngẩn đầu hôn lên môi Phúc Dương, cậu cũng đáp lại anh, nụ hôn lần này của cả hai rất nhẹ nhàng, nó không hề nóng bỏng điên cuồng như những lần trước, nó chỉ chứa đựng sự nhớ nhung lâu ngày của hai người yêu nhau.
...
Gia Khánh đưa Phúc Dương về chung cư mà anh đang sinh sống, Phúc Dương lần đầu đến nên cảm thấy mọi thứ đều lạ lẫm, cậu thích thú quan sát khắp nơi, Gia Khánh đi từ trong phòng ngủ ra thì bắt gặp một bé con đang tò mò khám phá nhà anh.
- Bé cưng, cái này cho em!
Phúc Dương nghe anh gọi thì liền đi tới, nhìn thấy một cái túi lớn trong tay Gia Khánh, cậu thắc mắc hỏi.
- Đây là gì thế?
- Nó là túi chườm nóng, do khí hậu bên đây rất lạnh nên tốt nhất lúc nào em cũng phải mang theo cái túi này bên mình. truyen bac chien
Phúc Dương ngoan ngoãn nhận lấy túi từ tay anh, Gia Khánh giúp cậu mang nó lên rồi kéo tay cậu đi vào phòng ngủ để cậu tham quan một lượt. Trong phòng Gia Khánh cũng không có gì lạ, duy chỉ có một bức ảnh treo tường được đặt ở đối diện giường ngủ khiến Phúc Dương vừa bất ngờ lại vừa buồn cười.
- Anh treo ảnh của em ở đây làm gì thế?
Gia Khánh tiến đến ôm lấy eo cậu rồi cười cười nói.
- Tức nhiên là để ngắm em trước khi ngủ và sau khi thức dậy rồi!
Phúc Dương không ngờ anh còn có cả cái sở thích này, tuy nhiên điều đó lại làm cho cậu cảm thấy rất vui sướng. Đúng lúc này bên ngoài lại vang lên tiếng chuông cửa, Gia Khánh liền buông cậu ra rồi nhanh chân rời khỏi phòng ngủ. Một lúc sau thì Phúc Dương nghe được giọng của Gia Khánh cùng giọng nói của một cô gái, cậu liền nhanh chân đi ra ngoài muốn xem rốt cuộc là ai. Đến khi Phúc Dương thấy được diện mạo của người bấm chuông thì tim cậu liền run lên, cô gái đó lại chính là Lý Giai Tuệ.
- Chào Phúc Dương, cậu còn nhớ tôi không, lần trước chúng ta có gặp nhau một lần ở Trung Châu đấy!
Phúc Dương đương nhiên nhớ, lại còn nhớ rất kỹ là khác, tuy nhiên hiện tại cậu cũng không thể trưng ra vẻ mặt không tốt của mình, môi cố gắng nở nụ cười cất lời chào hỏi lại.
- Chào Giai Tuệ!
Gia Khánh thấy hai người đã chào hỏi nhau xong thì mới lên tiếng, anh nắm tay kéo Phúc Dương lại gần mình rồi cất lời.
- Hôm nay em ấy mới đến nên còn hơi mệt, mấy người cứ chơi với nhau trước đi, lần sau tôi và em ấy nhất định sẽ có mặt.
- Được thôi, lần sau phải dẫn người đến giới thiệu với những người kia đấy, không thôi bọn họ lại cứ như mấy con ong vo ve bên tai tôi!
Gia Khánh cười gật đầu đáp ứng với cô ấy, Giai Tuệ vẫy tay chào tạm biệt hai người rồi xoay người rời đi. Đợi Gia Khánh đóng cửa lại thì Phúc Dương mới bắt đầu tra hỏi.
- Cô ấy và anh thân lắm sao hả?
Nhìn vẻ mặt của bé người yêu thì Gia Khánh biết cậu lại ăn giấm rồi, anh cười cười cúi đầu hôn lên môi cậu một cái thật kêu rồi mới từ từ giải thích.
- Không phải lần trước anh đã nói với em rồi sao, cô ấy là bạn học của anh, lại còn tham gia chung nhóm ủng hộ tình yêu đồng giới trong trường đại học, nên bọn anh cũng thường xuyên gặp mặt. Em đừng có ăn giấm bậy bạ đấy, cô ấy không thích con trai, vã lại cũng có người yêu rồi, bạn gái của cô ấy học sau anh một khóa!
Lần này thì Phúc Dương bị những lời anh nói dọa cho ngây người ra, lượng thông tin không quá lớn nhưng lại khiến cho nội tâm của cậu nổi sóng. Lý Giai Tuệ không thích con trai, vậy tại sao kiếp trước Gia Khánh và cô ấy lại kết hôn với nhau, rốt cuộc là do cậu sống lại nên làm thay đổi mọi việc, hay thật sự kiếp trước còn có chuyện mà cậu không được biết?