Ánh nắng buổi sáng xuyên qua những tán lá, từng tia nắng chiếu rọi vào phòng rơi xuống trên gương mặt thanh tú của một thiếu niên đang ngủ say. Mí mắt cậu khẽ động, Phúc Dương khó khăn mở mắt ra, hình ảnh đầu tiên cậu nhìn thấy là một trần nhà màu trắng. Phúc Dương khẽ chớp mắt, cậu nhớ rõ trước khi mất đi ý thức thì cậu đã bị một tia sét đánh trúng, chẳng lẽ hiện tại cậu đang ở âm tào địa phủ sao?
Phúc Dương chậm rãi ngồi dậy, cậu đưa mắt nhìn xung quanh muốn xem xem rốt cuộc địa phủ là một nơi như thế nào. Thế nhưng cậu càng xem lại càng hoảng hốt, nơi này không giống như địa phủ mà giống như căn phòng của cậu mười năm trước. Khi đó nhà cậu chuyển đến Trung Châu, căn nhà cũng bán đi, sau đó khu đất này được một ông chủ công ty du lịch mua lại để xây dựng khu vui chơi, căn nhà từ đó cũng biến mất.
Phúc Dương có chút mơ hồ, cậu xuống giường đi đến bên khung cửa sổ, lúc này bên ngoài đang là buổi sáng, không gian thoáng đãng không hề âm u giống một nơi như địa phủ. Trên bầu trời mây trắng đang bay theo gió, từng đàn chim chốc chốc lại hót vang lượn vòng trên không trung. Phúc Dương dường như cảm nhận được xung quanh cậu đều là những sinh vật đang sống, hai chân có chút chần chừ đi vào nhà vệ sinh. Đứng trước gương hai mắt cậu trừng to, người đang ở trong gương chính là cậu, nhưng không phải là cậu của năm 26 tuổi mà là một cậu nhóc vẫn đang trưởng thành.
Phúc Dương chạy ngay ra bên ngoài, cậu tìm kiếm quanh phòng một lượt, sau đó tìm được chiếc điện thoại màu trắng. Hai tay cậu run run, trái tim trong ngực đang đập liên hồi, đến khi màn hình sáng lên, nhìn rõ thời gian đang hiển thị trong điện thoại, miệng cậu không tự chủ liền nhếch lên, sau đó độ cong của khóe miệng càng ngày càng lớn. Phúc Dương vui vẻ đến điên rồi, cậu không ngờ bản thân lại một lần nữa được sống lại, nếu ông trời đã cho cậu một cơ hội, nhất định lần này cậu sẽ không mắc phải sai lầm như kiếp trước.
Một giờ sau
Phúc Dương tắm rửa thay một bộ đồ thể thao thoải mái, cậu mở cửa phòng đi xuống dưới phòng khách, lúc này cũng đã gần trưa, cha mẹ cậu ắt hẳn sắp về rồi. Phúc Dương đi đến ngồi xuống sofa, cậu đưa mắt nhìn xung quanh, mọi thứ vẫn y như trong trí nhớ của cậu. Đang chìm trong thế giới riêng của mình, đột nhiên Phúc Dương bị một bàn tay nhỏ bé vỗ vào vai làm giật mình. Cậu hốt hoảng nhìn sang thì đập vào mắt cậu là gương mặt xinh xắn trắng nõn của bé gái, Tử Vi ôm một con gấu bông trên tay, cô bé ngơ ngác nhìn anh trai bị mình dọa sợ.
- Anh ơi, anh sao vậy?
Phúc Dương lúc này mới hoàn hồn, cậu đưa mắt nhìn em gái vẫn còn là một đứa bé, hốc mắt Phúc Dương liền đỏ lên. Cậu dang tay ôm cô bé vào lòng, xoa xoa mái tóc ngắn ngủn của Tử Vi.
- Anh không sao, anh chỉ đang suy nghĩ một số chuyện, Vi Vi tại sao lại ở đây, em không đi nhà trẻ à?
Tử Vi ở trong lòng anh trai, cô bé ngẩng đầu lên nhìn Phúc Dương.
- Hôm nay anh bị bệnh nên mẹ bảo em ở nhà chăm anh, nếu có chuyện thì liền gọi cho cha mẹ.
Phúc Dương nghe vậy thì liền hôn xuống cái trán nhỏ của cô bé, đã lâu rồi cậu không còn ôm hôn Tử Vi như vậy, năm đó khi chuyển đến Trung Châu thì cậu chỉ ở trong trường, ít khi được về nhà. Lúc lên đại học thì chạy đến Nam Châu, một năm chỉ về thăm nhà vài lần. Đến khi nhận ra em gái mình đã lớn thì Phúc Dương lại càng không dám gần gũi với Tử Vi, mặc dù là anh em ruột nhưng cũng không thể ôm ấp như lúc nhỏ.
Hai anh em ôm nhau một lúc rồi mới buông ra, Tử Vi nghiêng đầu nhìn anh trai sau đó cô bé khẽ nhoẻn miệng cười, Phúc Dương thấy em gái cười thì liền thắc mắc.
- Vi Vi cười gì thế?
Cô bé lắc đầu, sau đó lại gật đầu, chỉ vào gương mặt của cậu.
- Anh hai lớn rồi, trên mặt còn có mụn này!
Phúc Dương nghe xong liền bật cười, cậu vươn tay xoa cái đầu nhỏ của Tử Vi. Đúng lúc này thì có tiếng xe vang lên ở ngoài cửa, Vi Vi nhanh chân tuột xuống khỏi sofa rồi chạy ù ra ngoài sân. Phúc Dương cũng nhanh chóng chạy theo, cậu sợ Vi Vi bất cẩn sẽ bị ngã. Vừa ra đến sân thì Phúc Dương liền nhìn thấy hai thân ảnh quen thuộc, lúc này cha mẹ cậu vẫn còn rất trẻ, chỉ khoảng 36, 37 tuổi mà thôi.
Trong đầu Phúc Dương chợt hiện lên hình ảnh mẹ khóc ngất bên quan tài của cậu, còn cha thì đứng cạnh hai mắt đỏ hoe. Những hình ảnh đầy đau thương đó khiến cho Phúc Dương không thể thở nổi, tim cậu đập nhanh, hơi thở nặng nhọc, hai mắt có phần mờ đi. Trước khi thân ảnh Phúc Dương ngã xuống thì ông Trần Thịnh đã chạy đến đỡ lấy cậu, bà Trúc Như ôm Vi Vi đi nhanh đến ngồi sụp xuống lo lắng hỏi.
- Dương Dương con sao thế, cơn hen lại tái phát sao?
Nói rồi bà đưa tay lục túi xách, sao đó lấy ra một bình thuốc xịt đưa lên miệng cậu. Một lát sau thì cơn hen cũng giảm bớt, Phúc Dương được cha đỡ vào nhà, ngồi trên sofa cậu dang tay ôm lấy mẹ mình. Bà Trúc Như có hơi bất ngờ trước hành động của con trai, nhưng ngay sau đó thì bà cũng đưa tay ôm lại, vừa ôm bà vừa hỏi.
- Sao thế con?
Phúc Dương lắc đầu, cậu hít hít cái mũi sau đó khẽ thì thầm vào tai mẹ.
- Con nhớ mẹ!
Bà Trúc Như buồn cười đánh nhẹ vào vai cậu.
- Cái thằng này, hôm nay đột nhiên lại nói mấy lời sến súa làm mẹ nổi hết cả da gà rồi này. Mau buông mẹ ra để mẹ còn đi làm cơm trưa nữa, ôm thêm một lát là cha con sẽ trễ giờ làm cho xem!
Phúc Dương nghe vậy thì quyến luyến rời khỏi cái ôm của mẹ, cậu nở nụ cười nhẹ sau đó nói với bà.
- Để con phụ mẹ nhé!
Bà Trúc Như đứng lên, trước khi đi vào phòng bếp bà còn xoa xoa mái tóc của cậu cười bảo.
- Thôi khỏi, để con phụ thì cái bếp của mẹ sẽ loạn lên mất. Mới vừa hết bệnh thì ngồi đó nghỉ ngơi đi!
Phúc Dương vâng lời không đi theo vào phòng bếp, ngồi ở ngoài phòng khách, bên tai cậu văng vẳng tiếng rửa rau củ của mẹ, sau đó còn có tiếng bát đũa chạm vào nhau, mọi thứ đều giống như trong ký ức, nó không phải là giấc mơ, Trần Phúc Dương cậu thật sự đã sống lại rồi!
...
Buổi tối hôm ấy, sau khi dùng xong cơm tối thì cha cậu thông báo cho cả nhà một tin quan trọng, trong tháng tới cả gia đình sẽ chuyển đến thành phố Trung Châu. Ở nước A thì Trung Châu chính là thành phố rộng lớn và phát triển nhất, các công ty và cả những tập đoàn lớn trong nước đều đặt trụ sở chính ở đấy.
Lần này tập đoàn Thịnh Thế của gia đình cậu cũng mở một chi nhánh ở Trung Châu, ông nội quyết định để cha cậu sang đấy quản lí, thế nên cả nhà đành phải chuyển đi. Phúc Dương nghe được tin này thì cũng không bất ngờ gì cả, bởi vì ở kiếp trước cậu đã từng trải qua một lần, thế nên cũng không có cảm nhận gì, vả lại cậu còn hy vọng gia đình sẽ dời sang đó nhanh một chút bởi vì cậu muốn đi tìm Gia Khánh.
Thời gian thấm thoát trôi qua, rất nhanh thì Phúc Dương đã làm quen lại với cuộc sống hiện tại, trong thời gian vẫn còn ở Nam Châu thì cậu phải học lại một số kiến thức cơ bản của trung học. Dù sao cũng đã tốt nghiệp mấy năm, số lượng kiến thức khổng lồ của thời học sinh không thể ngày một ngày hai nói học lại liền học được. Thế nên tranh thủ khoảng thời gian này Phúc Dương liền ôn lại bài vở, đem hết sách ra đọc một lượt, cha mẹ cậu thấy vậy cũng chỉ nghĩ là con trai đang ôn tập mà thôi.
Sau khi đã thành công lấy lại kiến thức thì cũng là lúc cả gia đình Phúc Dương chuyển đến Trung Châu, ngồi trên máy bay mà trong lòng Phúc Dương vô cùng hồi hộp. Lúc máy bay đáp xuống sân bay Trung Châu, Phúc Dương bước khỏi sân bay ngẩng đầu nhìn về một hướng nào đó, khẽ nói thầm trong lòng.