Tinh Hán Xán Lạn, May Mắn Quá Thay

Chương 63: Có triển vọng



Thiếu Thương đen mặt, trực tiếp ra khỏi Lâu phủ, lão quản sự Trình Thuận đã dẫn gia bộc sắp xếp xe ngựa đợi ở cửa hông. Thiếu Thương trừng mắt: "Vì sao không dừng xe ở cổng chính, tiểu thư nhà ngươi còn chưa từ hôn với Lâu gia đâu?! Có phải người Lâu gia làm khó các ngươi không?"

Nhóm nô bộc Lâu gia đứng xung quanh đều cúi đầu khom người, một tiếng cũng không dám phát ra. Trình Thuận cười cười, giống như nhìn một đứa trẻ ba tuổi phát cáu giậm chân ném bùn: "Tiểu thư, chúng ta chính là tiến vào từ cổng chính."

Vẻ mặt Thiếu Thương quẫn bách, lại lớn tiếng hỏi: "Vậy tại sao chúng ta không đi ra từ cổng chính?!"

—— "Bởi vì từ Trình gia tới đây đi đường này là gần nhất, đi cổng chính thì sẽ phải vòng qua phố đông, tốn thêm thời gian một nén hương." Một giọng nói quen thuộc khiến người ta chán ghét truyền đến từ phía sau.

Đám người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một vị công tử tuấn tú cao gầy chậm rãi bước tới, đằng sau có hai thị vệ và một thư đồng đi theo.

Thiếu Thương vừa thấy người này là không muốn nói chuyện, xoay người bước ra ngoài cửa.

Viên Thận thân cao chân dài, hai bước đã đuổi kịp đến cửa, cười nói: "Lâu rồi không gặp Thương quân, tại hạ đưa ngươi hồi phủ nhé."

Thiếu Thương đột ngột xoay người lại, trừng mắt nhìn đối phương: "Ta có thể tự ngồi xe về nhà, sao phải cần ngươi đưa!"

"Mẹ con hai người đi một xe tới, bây giờ ngươi ngồi xe về trước, lát nữa nhữ mẫu trở về kiểu gì?" Viên Thận nói.

Thiếu Thương nhất thời nghẹn lời.

Tang Quả tiến lên một bước muốn giúp chủ gia giải vây, Trình Thuận không kịp kéo nàng, chỉ nghe tiểu thị tỳ thành thật nói: "Tiểu thư không cần lo lắng, vừa nãy tỳ nghe nói nhị thiếu phu nhân Lâu gia đã sai người chuẩn bị một chiếc xe khác cho nữ quân nhà chúng ta rồi."

Đáy lòng Thiếu Thương nhẹ nhõm, quay đầu liếc Viên Thận một cái, cao ngạo nói: "Nếu đã như vậy, ta đây không làm phiền Viên công tử ngài nữa."

Lúc này, giá phu Trình gia đã hét lớn một tiếng, cho đôi ngựa bờm vàng kéo xe ngựa chầm chậm dừng lại, gia bộc ở một bên lấy băng ghế đạp ra, Thiếu Thương vừa muốn nhấc chân giẫm lên, ai ngờ Viên Thận lại lần nữa vượt lên trước sải bước lên xe.

"Viên công tử đang làm gì vậy?!" Thiếu Thương vịn cánh tay Liên Phòng, lớn tiếng chất vấn.

"Hôm nay tại hạ cưỡi ngựa tới, lúc này bỗng cảm thấy khó chịu, mong tiểu thư cho tại hạ quá giang một đoạn." Viên Thận khuất thân lui sau cửa xe, khi nói chuyện ngẩng đầu mỉm cười, khuôn mặt tươi đẹp như ánh dương, dung mạo tú lệ tao nhã, dưới ánh nắng mặt trời, khúc cư lam nhạt bằng gấm trên người lộ ra đường vân chỉ bạc rực rỡ.

Tang Quả đứng phía sau không nhịn được mà đưa mắt nhìn mấy người hầu Viên gia ở một bên, ánh mắt rõ ràng viết: Công tử nhà ngươi thật giống một tên Đăng Đồ Tử.

Hai tên thị vệ đứng im như tượng, không nói một lời; thư đồng kia tuổi nhỏ, không nhịn được mà yếu ớt phản bác lại nửa câu: ". . . Công tử nhà ta... bình thường không như thế. . ." Thật đó, hắn xin lấy đầu ra thề, công tử nhà mình ngày thường nho nhã khách sáo, phong độ nhẹ nhàng như đeo mặt nạ. Cũng không biết vì sao vừa nhìn thấy tiểu nương tử Trình gia lại biến thành bộ dáng kia, rốt cuộc là sai ở đâu chứ.

"Chuyện này không hợp thích cho lắm!" Khuôn mặt nho nhỏ của Thiếu Thương lộ ra thần sắc nghiêm túc.

Viên Thận ngạc nhiên đáp: "Chuyện này có gì không thích hợp?" Nói xong hắn tự mình tiến vào toa xe tựa như rất quen thuộc.

Tang Quả không cam lòng muốn tiến lên lý luận, lần này rốt cuộc Trình Thuận cũng kịp thời giữ nàng lại, đồng thời dùng ánh mắt ra hiệu không được nhúc nhích.

Lão quản sự quay đầu nhìn cửa hông Lâu gia đã đóng lại, trong lòng hắn tự có chủ ý: Mắt thấy lang tế Lâu gia nấu chín rồi lại muốn bay, còn không cho Trình gia bọn hắn tranh thủ chuẩn bị một chút sao. Huống chi quanh xe có một đám người đi theo, có thể xảy ra chuyện gì được chứ.

Thiếu Thương nhìn màn xe lay động khép lại, hít một hơi thật sâu. Nàng đột nhiên cảm thấy tập tục ở thời đại này có thể bảo thủ hơn một chút cũng được, đừng giống như xã hội hiện đại, nam nữ nói hai câu quen biết là đã có thể tiện đường nhờ đưa về nhà!

Sau khi leo lên xe, Liên Phòng vốn muốn đi theo hầu hạ, bấy giờ Viên Thận không vòng vo nữa, trực tiếp nói: "Ta có lời muốn nói với tiểu thư nhà ngươi, ngươi lui xuống trước đi." Mặc dù ngôn từ hết sức hòa nhã, nhưng hai tay đã không cho giải thích mà đóng cửa xe lại, thanh âm tiểu tỳ nữ bị ngăn cách ở bên ngoài.

"Mong Viên công tử chú ý cấp bậc lễ nghĩa." Thiếu Thương xụ mặt, theo đó muốn đẩy cửa sổ trên vách ra.

Viên Thận quay đầu cười nói: "Ngươi cũng thật là kỳ lạ, khi nãy ngươi giáo huấn đại phu nhân Lâu gia như giáo huấn rùa ấy, giờ lại nói chuyện cấp bậc lễ nghĩa với ta."

Thiếu Thương hậm hực, nàng biết ngay vừa nãy cái mặt hàng này nghe thấy hết mà. Nàng bất đắc dĩ thở dài, dừng động tác đẩy cửa sổ lại, hạ giọng nói: "Có một số việc, có thể làm âm thầm chứ không thể công khai. Nói cho sướng miệng xong, về sau vẫn còn phải gặp mặt nữa mà."

Viên Thận nhíu mày: "Khi nãy Lâu Nghiêu vừa muốn cưới ngươi vừa muốn cưới Hà Chiêu Quân, vậy mà ngươi còn chưa từ bỏ ý định với cửa hôn sự này?"

Thiếu Thương vội vàng quay người biện luận: "Nếu A Nghiêu biết cưới cả hai người là nhục nhã ta cỡ nào, hắn còn dám mở miệng đồng ý, lúc ấy ta nhất định sẽ đập chết hắn! Nhưng hắn lại không biết. Hắn cho rằng cưới hai người cũng chỉ như việc hắn nhìn trúng một thanh kiếm, nhưng lại khiến người khác dây dưa đủ kiểu, cho nên hắn mua thêm một thanh nữa cho xong chuyện mà thôi."

"Ngươi cứ chắc chắn như vậy?"

"Đương nhiên!" Thiếu Thương nghiêm túc đáp lại, "A Nghiêu chính là người như vậy, lúc ở Hoạt huyện hắn trông thấy cô nhi quả mẫu gặp nạn trộm cướp đáng thương, thế là lấy ra tất cả số tiền trên người cho họ, lại không biết rằng gia đình nghèo khó mang theo tiền của phi nghĩa sẽ càng đưa tới tai họa. Trong lòng ta hiểu rõ, nếu A Nghiêu biết sau khi cưới cả hai về có thể ta sẽ không chịu nổi, hắn tuyệt đối sẽ không đồng ý!"

"Nhưng Lâu Nghiêu vô tri vô năng như vậy, ngươi lấy một lang tế như thế thì có ích gì?" Viên Thận không vui.

"Vô tri thì ta có thể nói cho hắn biết mà, về phần vô năng. . ." Thiếu Thương nghiêm mặt đáp, "Đâu ai vừa sinh ra đã có bản lĩnh. Thí dụ như chuyện vừa nãy, ta nói trực tiếp đưa tiền cho người ta như vậy là không được, thế là A Nghiêu đi hỏi các lão lại trong huyện nha, chúng ta cùng nhau bàn bạc lại lần nữa, cuối cùng cũng an trí cho mọi người ổn thỏa. Trước khi rời khỏi Hoạt huyện chúng ta còn đi qua nhìn một lần, góa phụ kia cùng chồng sau nam cày nữ dệt, ở chung hòa thuận, con cái hai nhà cùng nhau chơi đùa, không khác gì anh em ruột thịt." Nói đến đây, vẻ mặt thiếu nữ tự hào.

Đáy lòng Viên Thận khẽ động, lẳng lặng nhìn nàng hồi lâu, cuối cùng bừng tỉnh nói: ". . . Lang tế như Lâu Nghiêu... mới có thể khiến ngươi an tâm, có phải vậy không?"

"Ngươi có ý gì?" Thiếu Thương sinh lòng cảnh giác.

"Không có gì, thuận miệng nói thôi, ngươi chớ để trong lòng, ngồi cho vững." Viên Thận cúi đầu, ngón tay thon dài trắng như ngọc vân vê khối ngọc bội được buộc bằng dây lụa đỏ nhạt ở bên hông, thanh âm nhẹ nhàng mờ mịt, ". . . Nói thật, nếu để cho ta chọn vợ, ta cũng muốn tìm một người có thể khiến ta an tâm. Nhưng trên đời này, liệu bao nhiêu người có thể thực sự khiến người khác an tâm. . ."

Thiếu Thương âm dương quái khí nói: "Viên công tử còn tìm an tâm cái gì, ngài hẳn là phải tìm người hợp ý chứ, muốn làm tông phụ Viên thị ấy mà, phải chăm lo cho người trong tộc gì đó, cấp bậc lễ nghĩa chu toàn, cái nào cũng không thể thiếu."

Viên Thận thở dài: "Phu nhân của Lâu thái phó cũng là người có tiếng hiền lương lão luyện trong đô thành, hiện tại xem ra lòng dạ nhỏ mọn, vờ vịt che đậy, còn chẳng thà cứ độc miệng hung hăng như ngươi đây này."

"Cũng không thể nói như vậy, ta cũng lòng dạ hẹp hòi cực kỳ, nếu ta ở vào vị trí của Lâu đại phu nhân, chưa chắc đã không thu hết lợi ích vào tay mình." Thiếu Thương cố ý nói ngược.

Viên Thận thở dài, bất đắc dĩ nói: ". . . Rốt cuộc là ngươi có bất mãn gì với ta, sao lần nào gặp mặt ngươi cũng đều giương cung bạt kiếm thế."

Cuối cùng cũng nói đến đây rồi, Thiếu Thương trừng hắn một cái: "Chính ngươi tự sờ tim mình đi, từ lần đầu tiên gặp mặt trên tiệc rượu nhà ta, ngươi có cho ta chút lợi ích nào không? Ngoài uy hiếp ra thì vẫn là uy hiếp, nhiều nhất là cho ta một bình thuốc mỡ chữa không đúng bệnh!"

Nàng vốn cho rằng Viên Thận sẽ tức giận, ai ngờ hắn tập trung suy nghĩ, thế mà lại gật đầu: "Ngươi nói cũng có lý. Vậy được rồi, hôm nay ta sẽ cho ngươi chút lợi ích."

"Lợi ích. . . ?" Mặt mũi Thiếu Thương đầy vẻ hồ nghi.

"Hôm nay ta sẽ nói cho ngươi biết về chân tướng chuyện của Hà gia." Hai tay Viên Thận mở ra, nhẹ nhàng phất tay áo gấm, "Tuy lệnh tôn lệnh đường khôn khéo tài giỏi, nhưng quanh năm ở bên ngoài, rất nhiều nhân tình thế sự trong đô thành chưa hẳn đã hiểu rõ, khó tránh khỏi khiến ngươi đi sai nói nhầm, có một số việc ta cần phải nói cho ngươi biết."

Thần sắc Thiếu Thương nghiêm lại, thành thực đoan chính ngồi xuống.

"Năm đó tuy Tiêu gia bị bệ hạ vây khốn, nhưng bọn họ chủ động tới xin hàng, quả thực đã tránh được một hồi tai hoạ, triều đình cũng có thể phái ra nhân thủ đi xử lý kẻ khác. Bởi vậy, bệ hạ là thật sự muốn cho Tiêu gia một kết thúc yên lành, đối với rất nhiều hành động đi quá giới hạn của bọn họ đều coi như không thấy, tận lực không vạch mặt, mà là, mà là. . ."

"Mà là thiết lập rất nhiều cạm bẫy, chậm rãi làm hao mòn thế lực Tiêu gia. Chuyện này a mẫu đã từng nói với chúng ta." Thiếu Thương tiếp lời.

Viên Thận cười cười, gằn từng chữ: "Mối hôn sự với Hà gia này, chính là cạm bẫy thứ nhất!"

Thiếu Thương giật mình, ngón tay gắt gao khảm vào y phục.

Viên Thận tiếp tục nói: "Hà tướng quân làm người không dám nói là thập toàn thập mỹ, nhưng trung dũng đôn hậu, không ham danh lợi là thật. Kỳ nữ Hà Chiêu Quân thuở nhỏ đính hôn với Lâu Nghiêu, theo đó Hà tướng quân cũng càng được bệ hạ coi trọng, ngươi cho rằng không ai động chủ ý lên hôn sự của Hà Chiêu Quân ư? Nếu nói Hà tướng quân ham muốn quyền thế, vậy trước đó có vương gia hoàng tử tỏ ý, vì sao Hà tướng quân đều khéo léo từ chối? Từ năm ngoái khi cha con Tiêu thị tiến vào đô thành diện Thánh cho đến lúc hai nhà Hà Lâu từ hôn, Hà Chiêu Quân gả đi nơi khác, cũng chỉ ngắn ngủi bốn tháng. Chẳng lẽ Tiêu gia thật sự có quyền hành ngập trời gì đó, bốn tháng ngắn ngủi đã có thể khiến cho Hà tướng quân thay đổi thái độ?"

Mười ngón tay Thiếu Thương đan vào nhau, đốt ngón tay nho nhỏ đã hơi trắng bệch: ". . . Đây, thực ra là ý của bệ hạ? Ta nghe nói Hà tướng quân cực kỳ thương yêu Hà Chiêu Quân, chẳng lẽ ông ấy lại đẩy nữ nhi vào hố lửa như vậy?"

"Bệ hạ chưa hẳn đã nói gì, nhưng Hà tướng quân đi theo bệ hạ lâu ngày, sao có thể không biết thánh tâm." Viên Thận cười khổ, "Huống chi, chỉ cần Tiêu gia không có dị tâm, tộc Tiêu thị rễ sâu lá tốt, Tiêu thế tử anh tuấn lỗi lạc, đây có thể sẽ là một mối nhân duyên mỹ mãn. Quân thần đồng lòng, ban thưởng Tiêu thị vinh hoa phú quý, ban hôn với ái nữ trọng thần nhằm lung lạc, chỉ mong có thể chậm rãi cảm hóa cha con bọn họ."

Thiếu Thương lẩm bẩm: "Nói cách khác, Hà tướng quân vừa gả nữ nhi lại vừa muốn giám sát thông gia. . ." Mẹ ơi, thế này cũng quá mẹ nó trung thành tận tâm rồi, "Mà cha con Tiêu gia thuận nước đẩy thuyền, nghĩ có thể lôi kéo Hà tướng quân về phe mình?"

Viên Thận ngầm thừa nhận, trong mắt đều là ý tán thưởng.

". . . Dù là vậy, " Thiếu Thương giận dữ thấp giọng hô lên, "Chẳng lẽ Hà Chiêu Quân chỉ có một con đường là gả cho Lâu Nghiêu?! Trong đô thành nhiều hoàng tử hoàng thân quốc thích như vậy, nhiều công tử hào cường thế gia vọng tộc là thế, A Nghiêu còn chưa trưởng thành bao nhiêu, sao cứ nhất định phải là hắn! Đúng rồi, Hà tướng quân không biết A Nghiêu đã đính hôn với ta, nếu ông ấy biết. . ."

"Coi như Hà tướng quân có biết, e là vẫn để lại di ngôn như vậy thôi." Viên Thận lạnh lùng đánh vỡ huyễn tưởng của nàng.

Thiếu Thương thở phì phò trừng mắt nhìn về phía Viên Thận.

"Qua chiến dịch này, vốn liếng Hà gia mất đi một nửa." Thần sắc Viên Thận tự nhiên nói tiếp, "Đây vẫn chỉ là việc nhỏ, đáng tiếc nam đinh trưởng thành Hà gia đều đã mất, chờ vị Hà tiểu công tử kia trưởng thành cập quan, ít nhất cũng phải hơn mười năm. Hiện tại toàn thành đều ca ngợi Hà thị trung dũng, nhưng mười mấy năm sau, người đi trà lạnh. . . chuyện này. . ."

Trong lòng Thiếu Thương sáng tỏ. Mười mấy năm sau, ngay cả Hoàng đế có còn tại vị hay không cũng là một vấn đề khác, đến lúc đó liệu tân hoàng có thể tiếp tục hậu đãi Hà thị, có trọng dụng đề bạt Hà tiểu công tử hay không cũng khó mà nói.

"Chọn rể Lâu Nghiêu. Thứ nhất, huynh đệ Lâu thái phó không phải người vong ân phụ nghĩa, Lâu Nghiêu lại trung hậu thành thực, tâm địa thiện lương, tương lai sau này Hà Chiêu Quân sẽ không phải chịu khổ. Thứ hai, con cháu Lâu thị, ngoại trừ Lâu Nghiêu thì đều là nho sinh quan văn, cứ như vậy, đa số di bộ Hà gia đều có thể truyền lại cho Hà tiểu công tử."

Thiếu Thương không hiểu: "Đây là ý gì? Là nói bộ khúc còn lại của Hà tướng quân sao?"

Khóe miệng Viên Thận lộ ra ý cười sâu xa: "Không chỉ bộ khúc mà còn có trang viên, nhà cửa, trẻ mồ côi trong tộc. . . dù huynh đệ Lâu thị âm thầm có chút suy tính nhỏ, nhưng cơ bản vẫn là người quang minh lỗi lạc, cũng không tham lam. Tương lai Lâu Nghiêu tạm thời nắm giữ toàn bộ, chờ Hà tiểu công tử trưởng thành, tỷ tỷ tỷ phu lại hoàn trả, hợp tình hợp lý. Việc này nói thì đơn giản, nhưng trong thời gian mười mấy năm Hà tiểu công tử trưởng thành, biến số quá lớn. Lâu Nghiêu chính là lựa chọn "vẹn toàn" nhất."

"Thế nhưng, nhưng, nhưng. . ." Thiếu Thương cảm thấy cơn giận tuôn trào đến nỗi không kịp thở, hốc mắt đỏ lên, "Thế nhưng A Nghiêu không hề thích Hà Chiêu Quân!"

Viên Thận nhìn nàng như vậy, trong lòng sinh ra thương tiếc, dịu dàng nói: "Các ngươi đính hôn mới mấy tháng, Lâu Nghiêu cũng tốt, ngươi cũng tốt, dần dần rồi sẽ qua thôi."

Thiếu Thương im lặng cúi đầu xụ mặt, đột nhiên nói: "Suy cho cùng, Hà tướng quân vẫn nhớ rõ phần ân tình kia, nếu không, ta cũng không tin khắp đô thành này không có người thứ hai tâm địa lỗi lạc lại cảm phục Hà thị trung nghĩa, nguyện ý tiếp nhận Hà Chiêu Quân!"

"Ngươi nói đúng, Hà gia bây giờ được khắp thiên hạ tán dương, Hà Chiêu Quân mang theo đồ cưới hậu hĩnh. Tuy nhiên người ham những đồ vật này, Hà thị không tin được; người không ham những đồ vật này lại không muốn tự mình ra mặt. Năm đó Lâu gia nhận đại ân của Hà tướng quân, đến nay vẫn chưa đền đáp, bọn họ tiếp nhận cũng là chuyện hợp tình hợp lý."

Thiếu Thương cảm thấy mình như đang chìm vào dòng cát lún, dù có giãy dụa thế nào cũng không thể thoát ra được, trong lòng nàng vừa bối rối lại vừa căm giận, lòng có bất bình lại không tài nào nói ra thành lời, thoáng nhìn qua bộ dáng khoan thai của Viên Thận, nàng chợt bật thốt: ". . . Hay là ngươi cưới Hà Chiêu Quân đi. Ngươi không tham lam, nhà ngươi cũng sẽ không nuốt hết của cải Hà gia, tài cán học thức tướng mạo của ngươi lại hơn A Nghiêu gấp trăm lần, nếu là ngươi mở miệng, Hà Chiêu Quân chắc chắn sẽ. . ."

Lời còn chưa nói hết, sắc mặt Viên Thận đã biến đổi, giọng nói lạnh lùng vang lên: "Đón cô dâu như Hà Chiêu Quân vào cửa, không thể lãnh đạm cũng chẳng thể xem thường, sau này còn phải lấy rất nhiều nhân lực vật lực giúp Hà gia tái khởi. Thương quân thật là xem trọng kẻ hèn này! Hừ, hôm nay sắc trời không còn sớm, ta xin từ biệt Thương quân tại đây, không tiễn!"

Thiếu Thương tự biết mình nói sai, mặt mày xám tro bị đuổi xuống xe ngựa.

Trình Thuận thấy xe ngựa dừng lại, vội vàng tiến lên hỏi: "Tiểu thư, sao người lại đi xuống?" Bọn hắn chỉ nghe thấy trong xe có âm thanh tranh chấp lúc cao lúc thấp, lại nghe không rõ nội dung.

Thiếu Thương trông thấy lão quản sự nhà mình mới phản ứng lại được, vội vàng xoay người hô to: "Đây là xe ngựa nhà ta!"

Rèm cửa bị người mạnh mẽ xốc lên, Thiếu Thương giật mình im lặng co người lại. Viên Thận chống tay xoay người nhảy xuống xe, không nói một lời đón lấy dây cương trong tay thị vệ, lưu loát thẳng người thúc ngựa, phi đi như tên bắn.

Thiếu Thương ngây ngốc đứng ở nơi đó. Lần đầu tiên nàng phát hiện ra thân thủ cái mặt hàng này lại mạnh mẽ như vậy.

Thấy tình hình này, phó quản sự chậm rãi tiến gần bên tai Trình Thuận, thấp giọng nói: "Vị này. . . e là không được rồi. . ."

Trình Thuận lườm hắn một cái, thấp giọng quát đừng nghị luận chuyện nhà chủ gia,

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.