Tinh Hán Xán Lạn, May Mắn Quá Thay

Chương 60: Chuyện xấu thứ ba trong đời.



Edit: Tường Hy


Beta: Trứng


Lúc này Hoàng đế đã qua năm thiên mệnh nhưng dáng người vẫn đĩnh bạt mạnh mẽ như trước, chỉ cần lên cung căng dây, người có thể xứng làm đối thủ của hắn trong cả tòa đô thành này cũng đếm chưa đầy bàn tay, một trong số đó chính là con nuôi do hắn tự mình dạy ra.


Bình loạn thiên hạ sao lại không có người hy sinh, đạo lý này từ thuở đầu khởi sự hắn đã hiểu rõ, trọng thần tâm phúc theo hắn chém giết từ biển máu có ai mà không chết trận hoặc liên lụy mà hy sinh. Ngay cả chính hắn, ba huynh đệ hiện giờ chỉ còn một mình Hoàng đế, ba tỷ muội giờ cũng chỉ còn trưởng tỷ.


Tuy nhiên những trọng thần theo vua chẳng ai chịu thảm cảnh bằng Hoắc gia, chính vì Hoàng đế mượn lực trọng binh Hoắc gia mà gần như toàn tộc bị diệt trừ, hiện giờ Lăng Bất Nghi là huyết mạch duy nhất mà huynh trưởng Hoắc gia để lại trên đời này.


Hoàng đế có lúc vui mừng vì sự đoan hậu quả quyết, mạnh mẽ sáng chói của Lăng Bất Nghi, nhưng có khi lại không vui vì thấy hắn quá mức xuất sắc hơn người. Hoàng đế thường nghĩ rằng, nếu con nuôi của mình giống mấy đứa con cháu quyền quý tầm thường thì tốt rồi, hoặc giống mấy đứa con trai của mình, ham muốn quyền thế tiền tài, yêu thích rượu ngon săn bắn, chiêu cơ nạp thiếp. Nếu là như vậy, có lẽ Hoàng đế sẽ hơi thất vọng vì hắn không giống huynh trưởng Hoắc gia, nhưng dù sao thì những thứ đó hắn đều có thể cho được.


Song Lăng Bất Nghi lại không như vậy, hắn giống một du hồn u buồn lạnh lẽo, vừa không kết giao với hoàng thân quốc thích hay trọng thần, cũng không nuôi dưỡng môn khách, ngoại trừ việc yêu mến trưởng bối huynh đệ (ở đây Hoàng đế chỉ mình và thái tử), thì có vẻ như mọi việc trên đời này hắn đều không để vào mắt.


Hoàng đế biết hiện giờ nhân vật đứng đầu trên bảng rể hiền mà các gia đình trong đô thành nhắm đến chính là Viên Thiện Kiến, nhưng dò từ đầu bảng đến số một trăm đều không có tên Lăng Bất nghi. Cũng không phải Lăng Bất Nghi có gì không tốt, mà là do nhãi ranh này hành sự quá khó lường. Sau khi Dụ Xương quận chúa và nữ nhi nhà Ngu Hầu liên tiếp giẫm phải đinh, trong đô thành chẳng còn mấy nhà dám tự làm mình mất mặt nữa.


Đại trượng phu đầu đội trời chân đạp đất, không thích tuấn mã rượu ngon, không thích danh lợi mỹ nữ, sao giờ lại cứ nhất quyết dây dưa với vị hôn thê nhà người ta thế này.


Đương nhiên, ban đầu tiểu nương tử Trình gia cũng không phải là vị hôn thê của người ta, theo như những gì hắn dò hỏi từ tùy tùng của con nuôi, trước đó hắn và Trình thị đã gặp nhau mấy lần - Lần đầu ở Vạn gia, cứu mạng ở Đông quận, gặp lại tại biệt viện ngoại ô Hoạt huyện, à, còn có lần gặp mặt vội vàng ngoài cổng thành, sau đó chính là hôm nay.


Tâm tư Hoàng đế cẩn mật, nhanh chóng đưa ra hai kết luận.


Thứ nhất, lúc ở nhà săn Lăng Bất Nghi đã có ý, ai ngờ hai nhà Lâu Trình làm việc như có lửa đuổi sau lưng, hành động nhanh như vậy. Đến khi hắn quay đầu mới biết được người trong lòng đã định hôn ước, đến đây thực sự hết hi vọng, không tiếp tục cưỡng cầu.


Thứ hai, Lăng Bất Nghi thật sự coi tiểu nhi tử Lâu gia là anh em, chính vì thế cũng coi Trình thị như vợ của anh em mình, lúc này mới chiếu cố nhiều hơn, ngoài ra cũng không có ý đồ mờ ám nào khác.


Lăng Bất Nghi đương nhiên sẽ nói mọi việc chẳng có gì, nhưng chân tướng rốt cuộc thế nào thì ai mà biết? Hoàng đế đứng dậy, phiền muộn đi qua đi lại trong tẩm cung, bản thân cũng không biết mình đang hi vọng hướng về kết luận nào.


Nếu là ý đầu, chẳng lẽ bắt người ta mau mau hủy hôn để thành toàn cho Lăng Bất nghi?! Nói thế nào thì hai nhà Lâu Trình cũng đã chính thức đính hôn, cho dù là vua cũng không thể làm ra việc khinh thường thần tử được. Nhưng nếu là ý sau, Hoàng đế thở hắt một hơi, vậy còn không bằng đi dây dưa với vị hôn thê nhà người ta. Chí ít con nuôi không còn làm du hồn nữa, hắn cũng biết nên mở miệng từ đâu.


Hoàng hậu đang đọc sách ở trong trướng, lẳng lặng nhìn Hoàng đế hồi lâu, cười hỏi: "Bệ hạ hôm nay làm sao vậy? Có phải đang lo lắng về chuyện quân quốc đại sự?"


"Không phải, là chuyện Tử Thịnh bị thương." Giọng Hoàng đế thoáng chốc gấp gáp: "Đúng rồi, Hoàng hậu còn nhớ vị tiểu nương tử nhà Trình gia không?"


Hàng mày thanh tú của hoàng hậu nhướng lên: "Sao lại không nhớ chứ. A Linh mấy lần tố cáo với thiếp, nói tiểu nữ nương kia thô bỉ cay nghiệt, phẩm tính không tốt, còn chẳng biết được mấy chữ."


"Lời A Linh nói chỉ có thể tin một nửa. Đang yên đang lành lại đến trước mặt nàng nói bậy, chẳng lẽ giáo dưỡng tốt à?" Hoàng đế phất phất ống tay áo, ngồi xuống bên cạnh: "Trẫm còn nhớ Lâu Thái Phó từng khoe khoang với trẫm về Trình tiểu nương tử kia, nói cái gì mà "Mắt thấy hoang vu mới có thể gây dựng cơ đồ", có thể thấy được tuy văn tài không giỏi nhưng rất có khí phách!"


Hoàng hậu gật đầu: "Đúng vậy. Thiếp cũng răn dạy A Linh rồi, vợ chồng Trình giáo úy tận trung vì nước, bất đắc dĩ mới phải để lại nữ nhi, khiến cho Trình tiểu nương tử không được dạy dỗ đầy đủ, sao lại vì thế mà châm chọc. Lần trước không phải bệ hạ đã hạ chỉ tứ hôn cho hai nhà sao?"


Hoàng đế nghẹn một hơi.


Hoàng hậu nghiêng đầu hồi tưởng lại: "Lúc ấy bệ hạ còn nói Trình giáo úy có tài có đức, đáng tiếc dòng dõi đơn bạc. Có điều con út Lâu gia thực sự thích tiểu nương tử kia, coi cô bé quan trọng hơn bất cứ điều gì."


Hoàng đế vuốt vuốt chòm râu, buồn bực nói: "...Trẻ con thì biết cái gì là thích."


Hoàng hậu cảm thấy đêm nay Hoàng đế nói chuyện thật lộn xộn, vậy rốt cuộc là muốn tán thành tiểu nhi nữ nhà người ta lưỡng tình tương duyệt hay là phản đối bọn họ tự định chung thân, hay thấy bọn họ không môn đăng hộ đối? Nàng đặt cuốn trúc giản xuống: "Bệ hạ, trong lòng ngài có tâm sự sao?"


Hoàng đế thở dài một hơi, hắn cũng không biết rốt cuộc là mình muốn thế nào nữa, chỉ đành nói: "...Tử Thịnh không chịu ở trong cung dưỡng thương, cứ nhất nhất phải về chỗ của mình. Biết vậy lúc trước không ban phủ đệ kia cho nó."


"...Bệ hạ có thể triệu Tử Thịnh tiến cung mà." Hoàng hậu cố nén cười, vẫn đoan trang dịu dàng như cũ.


Ai dè Hoàng đế lại lắc đầu, tiếp tục kiểu nói chuyện lộn xộn không đầu không đuôi của tối nay: "Tử Thịnh ở trong phủ của mình cũng được ——" Như vậy mới có người đến nhà cảm ơn, trong trường hợp tiểu nữ nương kia hiểu đạo lý.


.....


Thiếu Thương đương nhiên là người thấu hiểu đạo lý, nàng chẳng những tới cửa cảm ơn mà còn một mạch cảm ơn tận ba lần!


Sáng sớm hôm sau, tức là ngày kế sau khi quay trở về đô thành, Thiếu Thương sai hạ nhân kéo một xe chứa đầy lễ vật, cũng mời Lâu Nghiêu cùng đến để tạ ơn Lăng Bất Nghi. Ai ngờ vừa ra đến trước cửa, đã thấy Lâu Thái Phó cố ý xin nghỉ để đi theo.


Phủ đệ Lăng Bất Nghi chỉ cách cửa cung một con phố, nghe nói trước đây vốn là phủ thân vương của tiền triều, tráng lệ cao lớn, mái cong trụ thẳng, phòng ốc giống như rồng bay phượng múa, tuy nhiên lại trống trải quạnh quẽ đến mức khó có thể tin nổi. Từ cửa lớn đi vào cho đến phòng ở của chủ nhân, ngoại trừ hai đội thị vệ tuần trạch chỉnh tề thân kinh bách chiến, Thiếu Thương không thấy thêm một bóng vú già hay thị tỳ nào khác.


Nếu nói đây là dinh thự của người quyền quý, chi bằng nói đây là một tòa quân doanh.


Thứ so với dinh thự càng lạnh lẽo hơn chính là không khí lúc thăm bệnh.


Thiếu Thương và Lâu Nghiêu cực kỳ nhiệt tình, Lâu Thái Phó cũng cực kỳ chân thành tha thiết, thế nhưng Lăng Bất Nghi dường như có một loại bản lĩnh thần kỳ nào đó. Mặc kệ người ta đưa ra chủ đề nói chuyện gì, hắn đều có thể dùng một hai câu để giết chết đề tài. Không lâu sau ba người đành phải lui ra.


Lâu Nghiêu nghĩ, huynh trưởng Lăng gia nhất định là bị thương không nhẹ, nên để người ta nghỉ ngơi tốt đi thôi.


Lâu Thái Phó nhẹ nhàng thở ra, thầm nghĩ: Nhìn thái độ lạnh lùng như băng kia của Lăng Bất nghi, chắc chắn là không có ý gì với vị hôn thê của chất nhi nhà mình.


Thiếu Thương lại phát hiện được phía sau khuôn mặt lễ phép mà lãnh đạm kia là sự không vui. Nghĩ thầm có lẽ người ta muốn nói chuyện trên tháp Nhạn Hồi ngày ấy với mình, ai dè bác cháu Lâu gia ở bên cạnh nên không tiện mở miệng.


Ngày thứ hai, Thiếu Thương lục tung nhà kho của lão cha lấy ra mấy bình thuốc trị thương, tính đi thăm bệnh. Ai ngờ Trình lão cha và Tiêu phu nhân cứ nhất quyết muốn đi theo, Thiếu Thương không biết làm thế nào, chỉ đành theo cha mẹ xuất phát.


Lần này Lăng Bất Nghi đã thân thiện hơn một chút, nhưng cũng chỉ có chút khác biệt ấy thôi —


"May mà có huynh trưởng đi ngang qua, nếu không Thiếu Thương đã ngã xuống vách núi rồi!" - "Ừm, nếu ta không ở đó, Thiếu Thương đã chết rồi."


"May mà có Lăng đại nhân đi ngang qua, nếu không tiểu nữ đã ngã xuống vách núi rồi." - "Nếu ta không ở đó, lệnh ái biết làm thế nào đây."


Mỗ nữ sinh ngành khoa học tự nhiên không thể hiểu nổi nghệ thuật nói chuyện cổ xưa này, chỉ có thể ngồi bên cạnh cười ngu. Vợ chồng Trình thị lại mang thần sắc phức tạp. Không bao lâu sau, buổi nói chuyện lần thứ hai này cũng không tiếp tục nổi nữa, một nhà ba người cứ thế mà trở về.


Tới ngày thứ ba, Thiếu Thương với nghị lực kinh người lại đến trước Lăng phủ, lần này Tiêu phu nhân trực tiếp phái Trình Thiếu Cung theo sát nữ nhi. Trên đường, vài lần Thiếu Thương đã muốn đuổi hắn về, Trình Thiếu Cung dứt khoát nói: "Niệu Niệu, muội tỉnh táo đi. A mẫu nói rồi, muội sắp gả cho người ta, vì đề phòng tình ngay lý gian, muội không được thân cận quá mức với Lăng đại nhân."


Thiếu Thương thở dài: Sao mà không ai tin nàng và Lăng Bất Nghi trong sạch chứ!


Đang lúc Thiếu Thương cho rằng lần thăm bệnh này cũng phí công vô ích, nàng chợt phát hiện Lăng phủ hôm nay đặc biệt náo nhiệt. Trước cổng có tận mấy tuấn mã xe ngựa dừng chân, đình viện ngày thường heo hắt như hầm băng giờ lại đầy thị vệ và tùy tùng.


Người tự mình mở cửa cho Thiếu Thương là thiếu niên Lương Khâu Phi có khuôn mặt vui vẻ. Dường như hắn không hề kinh ngạc với việc bào huynh của Thiếu Thương cùng đến, còn nhiệt tình nói: "Hôm nay Thái tử điện hạ dẫn vài vị khách quý tới thăm đại nhân nhà ta, giờ này đang ở tiền viện mở tiệc đấy."


Trữ quân cũng đã tới, đương nhiên không thể giả vờ không biết mà đi đường vòng, hai huynh muội nhanh chóng chạy đến chính sảnh tiền viện bái kiến. Trong lúc ngước mắt nhìn lên, Thiếu Thương trông thấy Viên Thận cũng ở trong đó, nàng không khỏi sửng sốt. Viên Thận mặc một chiếc áo bào nho nhã màu xanh nhạt, cả người tràn ngập hơi thở văn nhã tuấn tú, đứng từ phía xa khẽ cười với nàng một cái.


Nét mặt đương kim Thái tử quả thật nhân từ, để ít râu ngắn bao quanh khuôn mặt, thấy huynh muội Trình gia đang quỳ gối trong phòng, hắn vội vàng hờ đỡ mời đứng lên, còn khen Trình Thủy mấy câu thường thấy như "Công chính trung thành với quốc gia, dũng cảm nghị lực hơn người".


Trình Thiếu Cung ngày thường dù bướng bỉnh nhưng cũng chỉ là thiếu niên mười bốn tuổi, lúc này thấy được trữ quân thì kích động không thôi, nói năng lắp ba lắp bắp "Điện hạ, thần thần..." một vị công tử áo hoa bên cạnh lập tức phụt miệng bật cười.


Hai huynh muội ngoái đầu lại nhìn, thì ra là Ban tiểu hầu gia ngày ấy gặp ở Lâu gia. Ban tiểu hầu cười ra tiếng, sau đó chắp tay xin lỗi ngay tắp lự: "Thất lễ thất lễ, Trình tam công tử đừng chê bai. Từ nhỏ ta đã thích cười, không phải là cười ngươi đâu."


Trình Thiếu Cung cũng không tức giận, cười đáp: "Không sao, đổi lại là ta ta cũng muốn cười." Lúc này hắn đã không còn khẩn trương, lần nữa khôi phục sự tiêu sái tự nhiên của mình.


Viên Thận liếc nhìn nữ hài mảnh khảnh từ khi tiến vào vẫn luôn cúi đầu ngồi ngay ngắn phía dưới, nói: "Hôm nay Thái tử điện hạ gặp may rồi. Trình tam công tử nổi tiếng với tài thổi huân. Ta từng nghe bạn bè khen vài lần, nói rằng công tử thật có phong thái quân tử."


Thái tử thấy Trình Thiếu Cung thoải mái hòa nhã, tuấn tú văn hoa, lại thấy Viên Thận tán thưởng như vậy, trong lòng nảy sinh vài phần yêu thích, cười nói: "Rất tốt rất tốt, Thiếu Cung, ngươi cũng ngồi xuống đi. Cùng ta uống một chén."


Trong lòng Trình Thiếu Cung rất muốn nhưng lại khó xử: "Hôm nay thần và ấu muội đến cảm tạ ơn cứu mạng của Lăng đại nhân."


Thái Tử nhẹ nhàng mỉm cười: "Thương thế của Tử Thịnh còn chưa lành, không thể uống rượu, đang ở phía sau nghỉ ngơi, để tiểu thư tự mình đến nói lời cảm tạ..."


Lời còn chưa dứt, một vị công tử có giọng nói bén nhọn đã mở miệng: "Tử Thịnh tiện tay cứu giúp, chỉ sợ có một vài người lấy danh là cảm tạ nhưng thật ra lại muốn thân cận. Cứ dính lấy như da trâu, dây dưa mãi không dứt."


Thiếu Thương lập tức ngẩng đầu lên, các vị công tử trong phòng chỉ cảm thấy người trước mắt diễm lệ như ngọc, chói mắt như hoa, đều nghĩ thầm, tiểu nữ nương Trình thị này thế mà rất xinh đẹp, tiểu tử Lâu gia thật có phúc khí.


Sắc mặt Viên Thận đại biến, đang muốn chế giễu lại người này, ai ngờ một vị vương tôn công tử ngồi bên cạnh vẫn luôn tự rót tự uống đột nhiên nói: "Vương Long, ngươi dám nói Thập Nhất Lang như thế, chán sống rồi à? Lần trước hắn treo ngươi ở dưới hiên Phi Phượng Các, bị gió lạnh thổi hai canh giờ, chẳng lẽ ngươi đã quên?"


"Ngươi?!" Kẻ gọi là Vương Long công tử kia vừa tức giận vừa xấu hổ, điệu bộ đúng là giống y như đúc muội muội ruột Vương Linh.


Thái Tử thấy hai người kia lại sắp ầm ĩ, thấp giọng quát: "A Long, ngươi câm miệng! Tứ đệ, ngươi nói mấy chuyện này làm gì."


Trình Thiếu Cung vẫn rất giận giữ, muốn đòi lại công đạo cho ấu muội: "Vương công tử, vừa nãy ngươi nói..."


"Vị này chính là Vương công tử?" Thiếu Thương đột nhiên mở miệng, lễ phép nói: "Tiểu nữ và lệnh muội từng gặp qua..."


Vương Long và Tứ hoàng tử ngừng tranh cãi, các vị công tử cũng đồng loạt nghiêng đầu nghe nữ hài nói chuyện.


"....Hôm đó là yến tiệc ở Vạn gia, lần đầu gặp mặt, hai người chúng ta cũng đã tranh cãi một trận." Thiếu nữ khẽ cười, "Lúc ấy cãi nhau là vì Lăng đại nhân. Không ngờ hôm nay lần đầu gặp Vương công tử, cũng vì Lăng đại nhân mà xảy ra tranh chấp."


"Xì" một tiếng, Ban tiểu hầu gia lần thứ hai bật cười.


Viên Thận nhịn cười, nhanh chóng bổ một đao: "Ban tiểu hầu gia từ nhỏ đã thích cười, cũng không phải nhằm vào Vương công tử. Ngài chớ trách nhé."


Tứ hoàng tử cũng cười nói: "Nếu Vương Long ngươi còn muốn nói Trình tiểu nương tử, vậy nhờ mọi người kể lại chuyện gãy cầu ngày ấy ở Vạn gia đi."


Đám công tử trên yến tiệc đồng loạt cười khẽ, thầm nghĩ: Trong số những tiểu nữ nương ở đô thành dán lấy Lăng Bất Nghi như da trâu này, chẳng phải muội muội nhà ngươi - Vương Linh là một trong số những người đứng đầu sao. Ngươi còn không biết xấu hổ mà nói người ta. Tiểu nữ nương nhà khác theo đuổi Lăng Bất Nghi rồi từng người một kết hôn, chỉ có muội muội nhà ngươi như làm bằng sắt, kẹp mãi không rớt.


Lúc này Lương Khâu Phi không kiên nhẫn đi ra từ phía sau, khuôn mặt đang nỗ lực nhịn cười, khom lưng nói: "Đại nhân nhà ta nghe nói Trình tiểu nương tử tới tạ ơn, sai thuộc hạ tới mời tiểu thư tiến vào."


Trong lòng Viên Thận rùng mình một cái, cảm giác kỳ lạ ở biệt viện ngày ấy lại nổi lên.


Thiếu Thương đoan tranh hành lễ với mọi người rồi cáo lui.


Vốn dĩ Trình Thiếu Cung có thể không cùng theo vào, nhưng Vương Long mới nói mấy lời như vậy, hắn đâu chịu để cho ấu muối dính tai tiếng si tâm vọng tưởng. Lần này dù thế nào cũng phải đi theo tạ ơn.


Lương Khâu Phi chỉ có thể trơ mắt nhìn huynh muội Trình gia cùng nhau đi vào, không nhịn được mà oán hận trừng Vương Long đằng kia một cái.


Hình như hôm nay Lăng Bất Nghi vừa mới tắm gội chải đầu, làn da trắng nõn như ngọc còn vương hơi nước, mái tóc đen dài như mực xõa trên áo lụa trắng tuyết. Hắn tùy ý dựa người trên ghế xếp, tựa như một bức cổ họa phác lại phong thái khuynh thành.


Nghe thấy âm thanh bên ngoài, hắn lẳng lặng dựa vào ghế, trên mặt không nhìn ra tâm trạng gì.


Có Trình Thiếu Cung ở đây, Thiếu Thương không thể nói chuyện tháp Nhạn Hồi ngày đó, ba người cứ không nóng không lạnh hàn huyên vài câu như vậy.


Thiếu Thương cảm thấy áy náy, đưa mắt nhìn huynh ruột của mình, lại ngẩng đầu nhìn Lăng Bất Nghi, thấp giọng nói: "Thực ra, thực ra ta vẫn luôn..." Nàng muốn nói, ngoại trừ lần đầu tiên ra, những lần sau nàng vẫn luôn muốn một mình tới thăm bệnh, nhưng mà mọi việc cứ không thuận lợi, thật sự không phải cố ý thoái thác.


"Ngươi không cần nói, ta biết." Lăng Bất Nghi nhẹ nhàng đáp.


Trình Thiếu Cung xụ mặt,

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.