Tinh Hán Xán Lạn, May Mắn Quá Thay

Chương 166



Mấy hôm sau, Thiếu Thương âm thầm chờ đợi tại Vĩnh An cung, nhưng chưa đợi vụ án của Viên thị có thay đổi thì đã nhận được tin Trình mẫu bệnh nặng mê man, vợ chồng Trình Tiêu không dám trì hoãn, cử người báo cho huynh đệ Trình Chỉ xin nghỉ với cấp trên để gấp rút về nhà.

Trong thời gian ấy, Nhị hoàng tử không ngừng chạy đôn chạy đáo, các tốp nhân mã liên tục thay phiên, Thái tử điện hạ có vẻ không quá vui. Theo hắn thấy, chuyện quan trọng nhất trong triều hiện tại là thi hành quốc sách độ điền, nhưng lần nào cũng có chuyện khác cướp mất tiêu điểm dư luận của lệnh độ điền. Thí dụ như tin đồn ai đó đính hôn từ hôn rồi đổi mới đủ kiểu.

Hoàng đế buồn cười vỗ con trai: “Tử Đoan à, sau này con sẽ biết, thi hành chính trị quan trọng nhất là ‘nhẹ nhàng không tiếng động’, nếu chuyện gì cũng phải oang oang, dù thành công cũng là làm nhiều công nhỏ.”

Thái tử nghĩ ngợi, nói: “Phụ hoàng, nhi thần cũng muốn báo thù cho Ông công, nhưng theo nhi thần thấy, Viên Bái chỉ là kẻ hồ đồ niệm tình chứ không phải có ý phản bội; nay hai nhà Ông Viên như nước với lửa, hà tất phải thế.”

Hoàng đế nói: “Ừ, thật ra sau này con cũng sẽ biết, triều đình không sợ thế gia lục đục, chỉ sợ bọn họ bắt tay liên minh. Có xích mích không sao, quân vương ở trên trấn áp là đủ.”

Khi còn tại thế, Ông Quân Thúc là nhân vật có tiếng tăm lừng lẫy, bạn cũ kính trọng không ít, năm ngoái ông chết trong tay thích khách, những gia tộc phụ thuộc vào bọn họ vô cùng phẫn nộ cảm khái tiếc nuối, bây giờ gây náo loạn như vậy có phân nửa là để hả giận; nhưng Viên thị Giao Đông không phải hạng không có tiếng tăm, sẽ không để mặc kẻ khác gây khó dễ.

Màn tra tấn ép cung mà Thiếu Thương lo lắng không diễn ra, bởi vì tuy Kỷ Tuân có tiếng ác nhưng không phải đồ ngốc, sau khi nghe rõ lời khai của Đệ Ngũ Thành đã cơ bản đoán được phần nào nguyên nhân. Đệ Ngũ Thành bị lừa đi hành thích Ông Quân Thúc, sau đó Viên Bái biết được chân tướng, biết nghĩa huynh bị người ta lợi dụng, cho nên đã phái đội ngũ nhân lúc loạn lạc tiêu diệt những kẻ hành thích.

Khi ngồi tù, Viên Bái cũng thẳng thắn khai ra những chuyện này, bày tỏ bản thân làm sai, sẽ tuân thủ xử phạt của triều đình; nhưng tuyệt đối không thừa nhận những tội danh khác mà bộ khúc của Ông gia gán ghép chụp mũ.

Đến ngày thứ năm mặt trời nhô cao, Thiếu Thương theo Nhị hoàng tử đến thăm ngục, còn xách theo một hộp cơm tròn lẳng, mùi thơm ngài ngạt bốc lên khiến ngục tốt trên đường liên tục đưa mắt nhìn.

Vì đường mạch nha rất quý nên người thời đại này ít khi được ăn, nhưng Thiếu Thương biết, nếu làm mọi người hạnh phúc vui vẻ thì phải kể đến đồ ngọt. Nên nàng đã vận dụng hết kỹ năng của mình, đủ loại bánh nhân hoa quả bánh bơ bánh ngàn tầng ngọt ngào như mộng liên tục ra lò, dùng vải dầu thật dày phủ kín, vừa dễ bảo quản vừa có thể giải cơn đói.

Khi Thiếu Thương và Nhị hoàng tử đi vào phòng giam, hai người bắt gặp An Dương Thế tử đang chỉ vào rào sắt tức giận mắng: “… Viên Bái nhốt ở đâu ngươi lại không biết?! Được lắm, nếu đã vậy thì ngươi nói rõ ta nghe, có phải ngươi đã cấu kết với nghịch tặc Công Tôn thị từ lâu không?! Năm ngoái khi triều đình đánh Thục, có phải nhà ngươi là kẻ gian thông đồng trong ngoài không?!”

Nhị hoàng tử nhìn quanh, không thấy Viên Bái đâu mới thấp giọng nói: “Hóa ra cha con Viên gia giam riêng; hầy, nhìn tộc huynh An Dương căm hận như vậy, e rằng chuyện này rắc rối đây.”

Thiếu Thương hạ giọng đáp: “Điện hạ yên tâm, An Dương Thế tử không đáng lo đâu.” Nàng thấy áo quần của Viên Thận vẫn gọn gàng, đoán có lẽ người hầu Viên thị vẫn có thể vào chăm sóc, thế là yên tâm đôi phần.

“Sao ngươi biết?” Nhị hoàng tử lấy làm lạ

“Nếu hắn có bản lĩnh thì đã đi chửi thủ phạm rồi, chứ không phải ở đây góp gió thổi lửa. Nhưng hắn còn không vào được phòng giam nhốt Viên Châu mục.”

Nhị hoàng tử mỉm cười.

Viên Thận ngồi thẳng trên chiếu rơm, nghiêm túc phản bác: “Thế tử đừng ngậm máu phun người.  Năm ấy khi Viên thị nhà ta theo bệ hạ, nhân lực của bệ hạ tướng không quá trăm binh không quá vạn, nhưng toàn thể Viên thị vẫn nhận định bệ hạ là người tài trí mưu lược kiệt xuất, là minh chủ nâng đỡ thiên hạ đi vào chính đạo, nên mới không do dự phò tá ngài ấy. Theo như lời Thế tử, khi bệ hạ thế cô lực mỏng nhưng Viên gia vẫn dốc sức tương trợ, tới khi bệ hạ thống nhất thiên hạ thì Viên gia lại đi cấu kết với Công Tôn thị không còn sống nổi bao nhiêu ngày? Thế tử điện hạ à, lẽ nào toàn bộ Viên gia ngu như vậy!”

An Dương Thế tử á khẩu, Nhị hoàng tử lập tức đi tới: “Toàn là những lời tố cáo hoang đường vô lý, chẳng trách hôm trước phụ hoàng gạt hết tấu chương đi.”

An Dương Thế tử đang định lên tiếng thì nhạy bén phát hiện sự tồn tại của Thiếu Thương, thế là nhướn mày nói: “Ấy, đây không phải là cung lệnh Vĩnh An cung Trình tiểu nương tử sao? Nghe nói nhà ngươi đã từ hôn với Viên thị, sao ngươi lại đến đây, không lẽ tình vẫn chưa dứt? Hoắc Bất Nghi không quản ngươi à.”

Trình độ mỉa mai này còn chẳng đạt nổi mức tiêu chuẩn với Thiếu Thương, nàng giao hộp cơm cho Nhị hoàng tử, eo nhỏ khoan thai vái chào An Dương Thế tử, nhỏ nhẹ nói: “Thiếp bái kiến Thế tử điện hạ. Hỡi ôi, thiếp số khổ quá, một bụng oan ức lại chẳng thể nói ra.”

An Dương Thế tử thấy dáng vẻ thướt tha của cô gái thì hai mắt sáng lên, giọng bất giác nhẹ đi: “Khụ, có gì oan ức, ngươi không ngại cứ nói ra để bổn Thế tử nghe nào.”

Viên Thận trợn mắt sau thanh sắt, nhận lấy hộp cơm Nhị hoàng tử đưa, thành thạo mở tầng đầu tiên ra, ơ, vì sao lại là canh ba ba*? Không phải nàng cố ý đấy chứ. Nếm thử nào, ừm, tươi ngon rất ngọt, nấm rất ngon, tâm trạng tốt hơn nhiều rồi.

(*Ba ba có nghĩa lóng chỉ những người đàn ông bị cắm sừng.)

Thiếu Thương rút khăn ra chấm chấm khóe mắt, dịu dàng đứng cạnh An Dương Thế tử: “Ôi, thế tử không biết đấy thôi, tiện thiếp mệnh khổ, mấy năm qua hết đính hôn rồi lại từ hôn, tổng cộng quá ba bận, hơn nữa lần nào cũng là lang tế gây nên chuyện, không biết con đường phía trước ra sao, nên người ngoài kia đều nói tiện thiếp là sao chổi!” Nói đoạn, nàng làm như chực khóc.

An Dương Thế tử thương hoa tiếc ngọc: “Tên khốn kiếp nào dám nói lung tung! Ai ở trong cung cũng biết những năm qua ngươi tận tâm tận lực hầu hạ Tuyên Thái hậu, bệ hạ khen ngươi biết bao lần! Sao chổi cái gì, Lâu Bôn và Hoắc Bất Nghi tự tìm chết liên quan gì tới ngươi, lẽ nào ngươi không đính hôn với Viên thị thì Viên Bái sẽ không làm bậy? Có quăng tám sào cũng không liên quan!”

“Thật ư?” Hốc mắt của thiếu nữ xinh đẹp hoen đỏ.

“Cực kỳ thật!” An Dương Thế tử sắp quên luôn mục đích chuyến đi lần này, cuối cùng vì ngại Hoắc Bất Nghi nên không dám lại gần cô gái.

“Nhưng nhiều người nói cũng xói chảy vàng, phỉ báng chí mạng.”

“Những kẻ chỉ trích ngươi rặt một đám xấu xí không ai thèm cưới!”

“Điện hạ quả là quân tử nhân hậu.”

“Ấy, không dám nhận không dám nhận!”

“Lâu lắm rồi tiện thiếp mới được nghe những lời hay ấy, Thế tử điện hạ tốt quá, thiếp không biết nên nói gì.”

“Nói gì, không cần nói gì cả! Mau lau nước mắt đi, ôi ôi, quả là cô gái đáng thương!”

Nhị hoàng tử đứng bên lắc đầu cười khổ, Viên Thận bình thản cắn một miếng bánh đường, mật trái cây ngọt ngào ứa ra, ừm, nhìn An Dương Thế tử đầu to tai to cũng không còn đáng ghét nữa.

“Thế tử điện hạ nhân hậu như thế, tiện thiếp xin phép được nói hai lời thật lòng.” Thiếu Thương dẫn An Dương Thế tử ngồi xuống băng ghế cạnh đó, bản thân cũng ngồi xuống đầu bên kia, “Ông công đại nhân qua đời là tài năng văn võ song toàn hiếm có dưới quyền bệ hạ. Xét về văn, ông ấy có thể hùng biện thao thao, chiêu hàng các chư hầu, luận về võ, ông ấy  có thể tung hoành thiên hạ, dẫn đại quân đánh chiến. Thế tử điện hạ có cữu phụ như vậy, ắt hẳn cũng rất vinh dự.”

An Dương Thế tử thở dài đánh thượt: “Trên đời này mgười mà ta kính nể nhất chính là cữu phụ!… À, cả bệ hạ nữa.”

“Nhưng ông trời lại thật bất công, để Ông công gặp thích khách bỏ mạng, mà thiếu công tử Ông gia còn chưa cập quan, mọi chuyện lớn việc nhỏ của Ông thị rơi cả lên đầu Nhị đại nhân Ông gia…”

An Dương Thế tử không vui: “Nhị cữu phụ không có tài đức, không gây chuyện cho Ông gia là tốt lắm rồi! Người lần này chủ trương muốn đòi công bằng cho cữu phụ là một lão phu tử theo cữu phụ mấy chục năm, cũng chính bọn họ tự liên lạc các nhà.”

Thiếu Thương khen ngợi: “Ôi, hiền thần trung hậu, gia môn đáng kính!”

An Dương Thế tử tự đắc: “Lão phu tử này tính tình trung hậu, vì báo đáp ơn tình cứu mạng và gặp gỡ cữu phụ, ông ấy quyết định phụ tá Ông thị suốt đời.”

“Nói rất hay, trong thiên hạ này, chỉ có ân tình là món nợ khó trả!” Thiếu Thương dõng dạc nói, “Chính vì nguyên nhân ấy nên tiện thiếp không thể không khuyên điện hạ. Bây giờ chuyện chưa rõ ràng, Đệ Ngũ Thành bị lừa hành thích là thật, Viên Châu mục cố ý che giấu cũng là thật, nhưng Viên gia mưu đồ tạo phản là chuyện vô căn cứ… Điện hạ cho rằng trong lòng bệ hạ không biết sao?”

An Dương Thế tử lưỡng lự.

“Tiện thiếp rất xúc động trước sự căm phẫn của Thế tử và di tộc Ông thị, nhưng điện hạ à, người mất cũng đã mất, điện hạ phải nghĩ cho những người đang sống. Thiếp ở trong cung thường nghe người ta nói, An Dương vương gia chỉ ca ngợi các thứ đệ có đức hạnh tài cán của Thế tử, hầy, thiếp mạo phạm một câu, nếu Ông đại nhân còn sống thì Thế tử nào chịu thiệt thòi như vậy.”

An Dương Thế tử sầm mặt, đấm mạnh xuống chân.

Nhị hoàng tử ngơ ngác nhìn tộc huynh bị dẫn dắt mớm lời, không kìm được rỉ tai với Viên Thận qua song sắt: “Nàng ta vẫn luôn như vậy à?” Dụ dỗ người ta như thật.

Viên Thận xụ mặt: “… Thường thường.” Thật ra nói cho đúng là ‘thường xuyên’, chỉ cần chàng hơi sơ suất một chút là sẽ bị cái miệng đỏ chót và làn mi như bướm lượn của nàng dụ dỗ.

“… Cũng may thiếp nghe nói thiếu công tử Ông thị học hành có tài, ắt hẳn Ông gia tái hưng chỉ là chuyện trong tầm tay, nhưng trước dó điện hạ phải chèo chống cho Ông gia.” Thiếu Thương tiếp tục dụ dỗ.

“Chèo chống thế nào?” An Dương vương Thế tử chợt nảy sinh cảm giác có trách nhiệm khi được xem trọng.

“Viên Châu mục giết người diệt khẩu, che giấu thay nghĩa huynh, kể ra là phạm pháp nhưng về tình vẫn có thể niệm thứ, đúng không?”

“… Cũng đúng.” An Dương Thế tử chần chừ.

“Bệ hạ là người rất niệm tình, đúng không.”

“Không sai.”

“Nếu đã thế, có tội thì phạt, có sai thì sửa, pháp luật triều đình không phải vật trang trí, với tình cảm của bệ hạ dành cho Ông công, sao có thể dễ dàng tha cho hung thủ, chắc chắn Viên Châu mục vẫn sẽ bị xử phạt. Điện hạ hà tất làm tiểu nhân, nếu cứ khăng khăng gán tội danh không đâu sẽ chỉ khiến bệ hạ cảm thấy ngài không rộng lượng, không nhân nghĩa. Điện hạ nói phải không?”

An Dương Thế tử bỗng nói: “Trình tiểu nương tử nói rất có lý!”

Thiếu Thương vội nháy mắt với Nhị hoàng tử đang đứng xem kịch, Nhị hoàng tử tiến tới: “Trình cung lệnh nói không sai, ta và huynh trưởng chơi với nhau từ nhỏ, biết huynh trời sinh tính ngay thẳng, không có tầm nhìn xa nhưng cũng không ngăn mọi người bàn tán. Hơn nữa, huynh cho rằng phụ hoàng sẽ thích người đục nước béo cò sao?”

An Dương Thế tử lắc đầu nguầy nguậy.

Thiếu Thương lại thêm lửa: “Chuyến này Viên gia gặp xui lại cho điện hạ cơ hội. Điện hạ phải làm huynh trưởng như cha, vừa trấn an phụ nữ già trẻ ở Ông thị, vừa khuyên bộ khúc bạn cũ của Ông gia, để bọn họ yên tâm chờ đợi, dùng lý thuyết phục. Đúng là đúng mà sai là sai, nếu làm càn chỉ càng hỏng tình cảm, kết thành thù oán, càng phá hủy thanh danh của Ông công khi còn sống! Bệ hạ nhìn vào, cũng cảm thấy điện hạ hiền đức tốt bụng, có phải vậy không.”

An Dương Thế tử ngẩn người, lúc lắc đầu khi lại gật đầu, sau đó hớt hải đi ra ngoài.

Nhị hoàng tử đưa mắt nhìn tộc huynh rời đi, cười nói: “Thật không ngờ Thiếu Thương còn có bản lĩnh này, không biết An Dương huynh trưởng có nghe theo không?”

Thiếu Thương nói: “Nếu lão phu tử kia thật sự lợi hại như lời thế tử, tất biết những gì ta nói không sai.” Viên gia cũng không dễ trêu, nếu Ông gia muốn chỉnh chết cha con Viên Bái bằng được thì hai nhà tất sẽ kết thù.

Nàng nhìn Viên Thận trong song sắt, cười nói: “Sao nào, điểm tâm hôm nay ngon lắm đúng không. Đừng nói ta không có tình nghĩa, ta đã dùng hết tất cả số đường nấu được trong mấy tháng qua đấy!”

Viên Thận lườm nàng: “Không phải từ năm ngoái Tuyên Thái hậu đã không thể ăn ngọt à.”

“Xem thường thì đừng ăn nữa, trả lại cho ta!” Thiếu Thương lập tức trở mặt.

“Không trả! Đang yên đang lành bị nàng hủy hôn, ăn chút điểm tâm của nàng thì làm sao!”

Thấy hai người sắp cãi nhau, Nhị hoàng tử vội giảng hòa: “Được rồi được rồi, nói chính sự nói chính sự! Thiện Kiến, chuyện này nhà ngươi nói thế nào?”

Viên Thận nghiêm mặt, chán chường nói: “Phụ thân bảo, đúng là ông ấy đã hành sự chưa thấu đáo, ắt không tránh khỏi xử phạt. Nếu luận rõ thì trong chuyện này phụ thân đã dối trên gạt dưới, không làm tròn nghĩa vụ hạ thần. Hầy, chỉ mong phụ thân có thể thoát được kiếp này.” Cùng là con cháu thế gia, người ta đi bẫy cha, còn chàng bị cha bẫy, thật là số mệnh.

“Cũng không đáng tội chết đâu.” Nhị hoàng tử nói.

Thiếu Thương bĩu môi: “Khó nói lắm, năm xưa vị Hàn đại nhân mạnh miệng với bệ hạ cũng có đáng tội chết đâu, nhưng vẫn tự tử đấy thôi.”

Viên Thận nói: “Ta cũng sợ chuyện này. Nếu chuyện càng cò cưa càng ầm ĩ, phụ thân không muốn liên lụy tới gia tộc…”

“Nên tốt nhất phải giải quyết nhanh chóng.” Thiếu Thương nói, “Phải rồi, Lương Châu mục đâu? Ông ấy nói thế nào.” Hiện tại Lương lão bá là người có chức quan cao nhất hai nhà Viên Lương.

Viên Thận lưỡng lự: “… Mấy ngày nay cữu phụ không đến, chỉ có hôm đầu tiên nói với phụ thân rằng, ngoại trừ thừa nhận đã che giấu tội giết người, bày tỏ ăn năn, thì đừng nói gì thêm. Tự ông ấy có chủ trương.”

Thiếu Thương hồ nghi: “Lương Châu mục không cho huynh biết ý định của mình à?”

Viên Thận cũng chung thắc mắc, nhưng ngoài miệng lại nói: “Hôm nay Trình cung lệnh đến thăm, Thận vô cùng cảm kích. Những chuyện khác Viên gia tự có sắp xếp, không phiền Trình cung lệnh phí công.” Chàng vẫn chưa hết giận đâu.

Thiếu Thương trừng mắt: “Viên đại công tử, có vài lời thiếp không biết nên nói hay không.”

“Không biết nên hay không thì đừng nói.”

“… Huynh cũng đừng có nói mấy lời bùi tai như để ta làm Tam công phu nhân gì đó, nếu ta là đàn ông, ta làm Tam công thì huynh làm phu nhân!”

Nhị hoàng tử không kiềm nổi nữa, vịn tường cười to, Viên Thận tái mặt, quả thực rất đặc sắc.

Sau buổi chia tay không vui ở trong ngục hôm ấy, Thiếu Thương lại đợi thêm ba hôm nữa, cuối cùng Lương Châu mục cũng có hành động, ông ấy đưa ba nhân chứng một nữ hai nam tới chỗ Kỷ Tuân, cầu xin cho Viên Bái.

Đúng, là cầu xin chứ không phải biện bạch.

Công Tôn tiếm vương có một bào đệ tên Công Tôn Hiến, hắn là kẻ đa mưu ác độc, cai quản nhiều chuyện như tử sĩ mật thám ám toán, chính hắn đã lên kế hoạch ám sát Ông Quân Thúc; không những hắn đã ám sát Ông Quân Thúc, mà Trần đại tướng quân của đại quân phía nam cũng chết trong tay thích khách do hắn phái đi (Thiếu Thương cảm thấy triều đình cần gia tăng củng cố công tác an ninh hơn nữa).

Ngô đại tướng quân tức giận vì hai đồng liêu liên tục bị ám sát, nên sau khi công phá thủ phủ của Công Tôn thị, ông chẳng những giết hết vây cánh của Công Tôn thị mà còn cho binh cướp phá, thiêu đốt cung điện. Hoàng đế nổi cơn tam bành, chưa kịp ban thưởng công lao chinh Thục của Ngô đại tướng quân mà đã phạt ông về nhà tự ngẫm (Thôi Hựu bị bắt đi trực thay rất có ý kiến).

Khi Ngô đại tướng quân bận phát tiết lửa giận, Công Tôn Hiến đã dẫn theo tử sĩ tâm phúc, cải trang tháo chạy khỏi Thục, cưỡi ngựa chiến bỏ trốn về Nam Việt. Hoàng đế hay tin rất bất an, dù gì Công Tôn thị cũng đã cát cứ hơn mười năm, có mạng lưới danh vọng nhất định ở Thục, nếu để Công Tôn Hiến trốn vào ao đầm rừng sâu, cấu kết với thủ lĩnh bộ tộc ở Nam Trung thì ắt sẽ biến thành tai hoạ sát nách.

Nhưng địa hình ở Thục rất phức tạp, các đội ngũ truy sát Công Tôn Hiến liên tục mất dấu, ngay khi Ngô đại tướng quân hết đường xoay sở, đột nhiên có quan địa phương báo rằng Công Tôn Hiến cùng tử sĩ tâm phúc bị phát hiện chết trong một dịch trạm heo hút dưới chân núi nào đó, tử trạng rất đáng sợ.

Người phụ nữ trong ba nhân chứng Lương Vô Kỵ đưa đến chính là quả phụ của người bạn tốt của Đệ Ngũ Thành.

Quả phụ ấy nói: “Cẩu tặc Công Tôn Hiến bắt con trai độc đinh của vợ chồng ta làm con tin, uy hiếp vong phu lừa Đỗ Ngũ đại hiệp, sau chuyện ấy vong phu cứ luôn canh cánh hối hận, không lâu sau đổ bệnh qua đời, có để lại thư làm chứng.”

Hơn hai mươi năm qua Đệ Ngũ Thành bận giết Viên Bái, thỉnh thoảng gặp chuyện bất bình sẽ ra tay cứu giúp bách tính, đúng là chưa từng có giao tình với bất cứ thế lực chính trị nào, hơn nữa Đệ Ngũ Thành cũng rất giàu có nên ông ta không cần tham lam châu báu, vì vậy Kỷ Tuân khá tin vào lời khai này.

Còn hai người đàn ông Lương Vô Kỵ dẫn đến chính là sai dịch ở dịch trạm nơi Công Tôn Hiến chết thảm.

Vì đường sá ở Thục khúc khuỷu, núi sông cách trở, tin tức không nhạy, nên lúc ấy bọn họ vẫn làm theo chính lệnh của Công Tôn thị, vì vậy đã rất niềm nở tiếp đón hội Công Tôn Hiến bỏ chạy mệt mỏi. Nào ngờ ngay đêm hôm ấy có một đám người bịt mặt xông vào, sau một hồi giết chóc máu tanh đã bắt được Công Tôn Hiến cùng các tử sĩ.

Người hầu và sai dịch ở dịch trạm sợ run lẩy bẩy, cũng may đám người bịt mặt tuy dũng mãnh nhưng không làm hại người ở dịch trạm, trái lại còn nói cho họ biết Công Tôn thị đã thất bại, bảo bọn họ mau báo cấp trên đầu hàng.

Hai nhân chứng nhớ rõ, người cầm đầu toán bịt mặt có võ nghệ siêu quần, ban đầu chỉ ngồi trên lưng ngựa lạnh lùng chỉ huy, không ngờ có thể dùng tay không đánh vỡ tảng đá – đập vỡ bia đá mà dịch trạm bọn họ dùng để dán cáo thị. Sau khi Công Tôn Hiến chết, vị thủ lĩnh nọ còn cao giọng nói ‘chuộc tội thay nghĩa huynh, trả thù cho hai vị đồng liêu’, sau đó mới lấy thủ cấp của giặc.

“Nếu đại nhân không tin có thể hỏi những người khác ở dịch trạm, tiểu nhân tuyệt đối không nói dối.” Hai nhân chứng đảm bảo.

Kỷ Tuân lại hỏi những võ tướng từng nhậm chức dưới quyền Viên Bái, bọn họ liên tục xác nhận đúng là Viên Bái có thể dùng tay đánh vỡ bia đá. Kỷ Tuân tức khắc viết ra rõ ràng kết quả thẩm tra, dâng lên ngự án Hoàng đế.

Dư luận lại thay đổi.

Người người đều nghĩ, tuy Viên Bái bao che cho nghĩa huynh nhưng không phải giấu diếm lấy lệ, chí ít người ta vẫn truy sát hung thủ thật sự, cũng coi như hết trách nhiệm. Nếu để Công Tôn Hiến trốn vào Nam Trung mù mịt chướng khí, tới lúc ấy dù có trọng binh cũng rất khó, hai nhà Ông Trần muốn báo thù cũng càng thêm khó khăn.

Trong buổi chầu ngày kế, ngay cả trọng thần khăng khăng muốn phạt Viên Bái như Ngô đại tướng quân cũng bất giác nhẹ nhàng hơn, không còn quát tháo hung dữ như trước nữa; mà những triều thần từng nói đỡ cho Viên Bái càng cảm thấy Viên Bái có công lớn, chẳng những vô tội mà cần phải thưởng.

Kỷ Tuân công bằng nói thẳng: “Viên Bái hồ đồ, vì che giấu cho nghĩa huynh mà giết người diệt khẩu, đây là có tội; nhưng ông ta đã âm thầm truy đuổi giết chết Công Tôn Hiến, vừa báo thù thay hai vị đại nhân Ông Trần, lại diệt trừ họa lớn cho triều đình, đây là có công. Công lao bù trừ, phạt nhẹ hay tha bổng thế nào cũng được, mời bệ hạ quyết định.”

Ý kiến của lão Kỷ được đa số mọi người tán thành, nhưng cái khó trên đời này chính là ‘thế nào cũng được’.

Rốt cuộc phải ‘phạt nhẹ thả nhẹ’ ra sao, hiếm khi các chư thần chần chừ – bây giờ mà đòi đánh giết Viên Bái thì không hợp, nhưng nếu cứ vậy thả Viên Bái được tự do bình an thì rất nhiều người sẽ chưa nguôi ngoai.

Kỷ Tuân phát biểu ý kiến xong, nhấc triều phục quay về Đình Úy phủ, đầu tiên đổi Viên Bái đến phòng giam bình thường rồi thả Viên Thận ra trước.

Viên Thận về nhà tắm rửa thay y phục, sau đó thảo luận với Lương Châu mục và phụ tá gần một ngày, ai cũng hy vọng có thể giảm mức xử phạt xuống mức nhẹ nhất, như thế mới không ảnh hưởng đến tính toán của hai nhà Viên Lương.

Kế đó, Lương Châu mục tức tốc liên lạc với bạn cũ thân hữu, nhờ bọn họ cầu xin giúp Viên gia, còn Viên Thận đang ‘tạm đình chỉ kiểm tra’ định đi tìm Thiếu Thương. Lương Châu mục cười nói: “Không cần biết có phải tình xưa nối lại hay không, nhưng dù gì vẫn nên cám ơn Trình nương tử đã giúp sức, mấy ngày nay Hoài An vương đã nói đỡ cho phụ thân cậu rất nhiều lần.”

Viên Thận vòng qua lính canh ở Bắc cung, đi từ cửa đông tiến vào Vĩnh An cung, phát hiện Địch ảo sầm sì, tiểu cung nữ che miệng cười. Chàng hỏi có chuyện gì, một tiểu hoàng môn nén cười thưa: “Hoắc Hầu đến, Trình nương tử nấp trong bếp không chịu ra gặp.”

Viên Thận giật mình, nhẹ nhàng chắp tay: “Cũng được, ta đang có chuyện muốn nói với Hoắc Hầu.”

Chàng thanh niên tuấn tú vai rộng, tay dài eo ếch ngồi một mình dưới hành lang không bóng người, trước mặt là một lò thuốc bập bùng ánh lửa, khói xanh lượn lờ, mùi thuốc thoang thoảng, tay chàng cầm chiếc quạt xinh xắn cô gái hay dùng nhẹ nhàng quạt lò lửa.

Viên Thận cởi giày bước lên, chầm chậm đi tới.

Hoắc Bất Nghi thoáng nghiêng đầu ra sau, chưa thấy rõ người đến đã lên tiếng: “Viên Thị trung?”

Viên Thận đi vòng tới trước mặt Hoắc Bất Nghi: “Sao huynh biết là ta.”

Hoắc Bất Nghi nói: “Tiếng bước chân của huynh rất dễ phân biệt… Mời ngồi.” Kỳ thực chàng có thể phân biệt tiếng bước chân của rất nhiều người.

Viên Thận nhấc bào ngồi xuống.

Sắc xuân ý nồng, Hoắc Bất Nghi giãn người tựa vào lan can, tay áo rộng rũ xuống như rèm: “Thực ra Thiếu Thương không cần tránh mặt ta, hôm nay ta tới cốt là thăm Tuyên Thái hậu.”

Viên Thận nói: “Thái hậu nương nương vẫn chưa tỉnh?”

“Ừ.”

Im lặng một hồi, Viên Thận muốn hỏi nhưng không biết mở miệng thế nào. Hoắc Bất Nghi nhẹ nhàng lên tiếng: “Nghe nói Trình gia đã trả lại tín vật đính ước cho nhà huynh, nhà huynh cũng nên trả lại tín vật cho Trình gia đi.”

Viên Thận nổi đóa: “Nay huynh sốt ruột nhỉ, vậy mấy năm qua đã làm gì! Giả vờ hết hy vọng, tin đồn với nương tử Lạc gia rợp đô thành, ai ai cũng tưởng các ngươi sắp thành thân!”

“Có lẽ Viên Thị trung không tin, lúc ở biên thành đúng là ta đã từ bỏ thật, hy vọng huynh và Thiếu Thương đoàn tụ sum vầy, thuận lợi kết thành lương duyên. Ta cũng không định thành thân, chỉ đứng xa xa nhìn hai người là đủ.” Hoắc Bất Nghi thong thả nói.

“Không định thành thân?” Viên Thận bật cười, nhưng thấy Hoắc Bất Nghi nghiêm túc không giống đang đùa, chàng ta ảo não hỏi: “Nếu đã vậy, vì sao bây giờ huynh lại còn làm phiền!”

Hoắc Bất Nghi nói: “Sau đó ta lại nghĩ, ta vẫn không thể nhìn Thiếu Thương cưới người khác được, nên tốt nhất hai người nên chia tay đi.”

Viên Thận: …

Không nói nổi nữa, có chuyện gì thì thắp hương đi.

Viên Thận âm thầm hít thở, Hoắc Bất Nghi nhìn chàng ta: “Viên Châu mục quá ẩn nhẫn rồi, nếu ông ta sớm nói rõ chân tướng cho Đệ Ngũ Thành thì đã không gặp phải họa ngồi tù, càng không làm ảnh hưởng đến kế hoạch của hai nhà Viên Lương.”

Viên Thận cảnh giác nhìn quanh: “Hoắc Hầu có ý gì, hai nhà bọn ta có kế hoạch gì cơ.”

Hoắc Bất Nghi nhếch mép: “Huynh yên tâm, Địch ảo vẫn đang giận ta, dặn không cho phép bất cứ cung nữ hoạn quan nào đến hầu hạ.”

Dừng một lúc, chàng nói tiếp, “Lệnh tôn và Lương Vô Kỵ phân chia cai quản binh mã tiền bạc và lương thực một châu, như thế không ổn. Nên lần này nhân khi về thành báo cáo, phụ thân huynh định xin ý chỉ của bệ hạ, đổi lại sẽ vào trung khu. Có phải vậy không? Ừ, tính toán này không tệ, nhìn như đi xuống nhưng thực chất đi lên, tròn vẹn trong ngoài.”

Nghe thấy việc cơ mật của trưởng bối nhà mình bị đối phương nhẹ nhàng nói ra, Viên Thận rét lòng: “Gia phụ không dám nhận lời này của Hoắc Hầu.”

Hoắc Bất Nghi mỉm cười: “Không phải thì tốt.”

Viên Thận không kìm được hỏi: “Tại sao lại ‘không phải thì tốt’, lẽ nào gia phụ không thể vào trung khu?”

“Không phải ‘không thể’, mà tốt nhất là không nên.” Hoắc Bất Nghi nghiêng đầu nhìn cây cỏ trong sân, đường gân xanh sẫm thấp thoáng trên chiếc cổ trắng ngần.

Viên Thận mở miệng nhưng lại thôi, Hoắc Bất Nghi không nhìn chàng ta, vẫn nhìn hoa cỏ bên ngoài: “Huynh thành danh lúc trẻ, bệ hạ nhiều lần khen huynh đa tài uyên bác, làm việc thận trọng, rất nhiều con cháu chư thần trong triều đều không bì kịp. Nếu bây giờ phụ thân huynh cũng muốn vào trung khu, mà Lương Vô Kỵ lại hùng cứ một châu, còn có con cháu Khúc thị trải rộng quận huyện, huynh cho rằng người khác không kiêng dè?”

Chàng ngoảnh đầu lại, nhìn chằm chằm Viên Thận: “Ba nhà các huynh đã tính toán đứng ngang hàng với công thần Phong Nhiêu?”

“Không không, chuyện này…” Viên Thận kinh hãi.

“Nghe nói hai ngày nay Lương Châu mục đang đi quanh thuyết phục, muốn nhờ trọng thần danh sĩ nói giúp cho lệnh tôn?” Hoắc Bất Nghi cười, “Nghe ta khuyên một câu, đừng như vậy.”

Viên Thận chấn động, vì Lương Vô Kỵ là trưởng bối, dù chàng ta loáng thoáng cảm thấy không ổn nhưng cũng không tiện phản đối. Chàng thôi nghĩ nhiều, chân thành nói: “Xin Hoắc Hầu vui lòng dạy bảo, nhà ta nên làm như thế nào.”

Nghe Viên Thận đổi giọng, Hoắc Bất Nghi có vẻ tán thưởng, nói: “Cha con huynh và con cháu Viên thị đang ở trong triều nên từ quan, thẳng thắn nhận lỗi rằng bây giờ vô cùng hối hận, muốn đóng cửa ngẫm nghĩ.”

“Lấy lui làm tiến?” Viên Thận ngạc nhiên, thực ra chàng ta cũng nghĩ như vậy.

“Không hẳn.” Hoắc Bất Nghi nói, “Huynh là lấy lui làm tiến, còn lệnh tôn lui thật.”

Nụ cười của Viên Thận tắt dần.

“Thứ nhất, lệnh tôn tuổi đã cao, mấy chục năm qua bệnh tật không ít, dù vào được trung khu cũng không bằng các trọng thần tâm phúc trẻ khỏe bên cạnh bệ hạ. Thứ hai, dẫu gì Viên Châu mục cũng có lỗi trước, không phạt thì chúng thần không phục, nhà huynh muốn giải quyết an toàn cũng được thôi, nhưng sẽ là mất lớn hơn được. Thứ ba, giả sử lần này các huynh nhẫn nhịn, bệ hạ và Thái tử sẽ xem cha con huynh là quân tử, các lão giang hồ cũng bớt đề phòng, đợi mai sau khi huynh tái nhậm chức cũng sẽ cởi mở với huynh hơn.” Hoắc Bất Nghi nói.

Viên Thận trầm ngâm, nói: “Sau này bệ hạ sẽ lại bổ nhiệm con cháu Viên thị?”

“Đương nhiên. Tuy bệ hạ thân thiết với công thần nhưng cũng không muốn một gia tộc độc quyền, nếu có những thế lực khác cầm cự thì lại quá tốt. Nói không chừng, chỉ có lệnh tôn cần đóng cửa ngẫm nghĩ.”

“Nếu đã vậy, có khi nào bệ hạ sẽ không cho cha con ta từ quan vì cân bằng triều đình không.”

“Lệnh tôn dối trên gạt dưới, chuyện qua đi vẫn an toàn, nhưng nếu quần thần noi theo thì bệ hạ phải thế nào? Phạt, tốt nhất vẫn phạt. Phạt xong, tương lai Viên thị nhà huynh mới có thể nhẹ nhàng vào triều lại.”

Viên Thận im lặng.

“Viên Thị trung còn nhớ Lâu gia không.” Hoắc Bất Nghi lên tiếng.

Viên Thận chua xót nói: “Những nhà từng đính hôn với Thiếu Thương, dù ta quên, Hoắc Hầu ắt sẽ không quên.”

Hoắc Bất Nghi không để ý đến sự chế giễu của chàng ta, bình thản nói: “Năm xưa ai cũng nói bệ hạ khoan dung, Lâu Bôn làm ra chuyện mất trí như vậy nhưng chỉ lưu đày bãi nhiệm con cháu Lâu thị. Nhưng bọn họ không biết, làm vậy còn tốt hơn là chém đầu.”

“Lời này nên hiểu thế nào.”

“Bí mật của Lâu gia bị phơi bày, anh em đấu đá, chú cháu ghét nhau, hai phòng ở Lâu thị tuy thân thiết nhưng không lúc nào không tính toán đề phòng đối phương. Một gia tộc vô tình vô nghĩa dối trá như vậy, về sau triều đình cất nhắc hiếu liêm hoặc chỉ dụ chiêu mộ thì sẽ không có tên của con cháu Lâu gia nữa.”

Viên Thận gật đầu: “Đúng vậy. Ngoài nhánh Lâu Nghiêu ra, chí ít trong vòng mấy đời, Lâu gia khó có thể vào triều làm quan.” Đây mới là hủy diệt đả kích Lâu gia.

Hoắc Bất Nghi dùng một que tre nhẹ nhàng khơi nắp ấm thuốc, kiểm tra tình hình thuốc sắc: “Tranh tức không tranh, không tranh tức tranh. Đợi thêm ít năm nữa, công thần Phong Nhiêu dần già đi, cũng là lúc Viên Thị trung có tiền đồ xán lạn. Nhưng nếu huynh cho rằng ta có dụng ý khác, không nghe theo lời khuyên của ta cũng được.”

Viên Thận không nén nổi tức giận, nói: “Huynh giật vị hôn thê của ta, làm hại nhà ta bị cả đô thành chỉ trỏ bàn tán, lẽ nào còn muốn ta tin tưởng huynh!”

Hoắc Bất Nghi đặt que tre xuống, tiếp tục quạt lò lửa: “Đúng. Vì ta là ‘người ngoài’ duy nhất trong thành mong huynh được sống tốt.”

Viên Thận dở khóc dở cười, bỗng một suy nghĩ xẹt qua, chàng nói: “Nên huynh mới giết Công Tôn Hiến thay gia phụ?”

Hoắc Bất Nghi hờ hững nhìn chàng ta.

Viên Thận nói tiếp: “Ta đã hỏi cữu phụ Lương gia, ông ấy nói nhân chứng kể rõ, đêm hôm ấy có người bắn phi tên vào nhà, nhờ đó hắn mới có thể làm chứng. Có phải huynh cố ý không?”

Dưới mái hiên yên lặng, một nhánh hoa tử đằng với nhị hoa li ti dày đặc đưa nghiêng dưới mái hiên, Hoắc Bất Nghi người cao, chỉ cần ngẩng đầu sẽ chạm thấu. Chàng nhìn hoa tử đằng trên đỉnh đầu, nói: “Đúng, là ta giết hội Công Tôn Hiến.”

“Huynh, huynh… Tại sao…?” Tâm trạng của Viên Thận rất phức tạp.

Hoắc Bất Nghi vươn tay ngắt một bông hoa nhỏ trên đầu, nhẹ nhàng nghiền nát trong tay: “… Sau khi yên ổn ở biên thành, ta sai người nghe ngóng tình hình của Thiếu Thương. Trong số những người muốn cưới nàng, huynh là người tài năng xuất chúng nhất, chẳng những thật lòng mến mộ nàng mà cũng là người có nghị lực tài cán nhất, ắt hẳn tương lai Thiếu Thương sẽ cưới huynh. Kể từ đó, ta bắt đầu âm thầm để mắt đến Viên gia.”

“Năm ngoái trong cuộc chiến chinh Thục, ta đã phát hiện hành động khác thường của lệnh tôn, bèn cho người điều tra ngọn nguồn, bấy giờ mới biết Đệ Ngũ Thành hồ đồ gây nên đại họa. Ván đã đóng thuyền, lúc ấy để lệnh tôn biết mình đã sai cũng không giải quyết được vấn đề gì, nên ta mất rất nhiều công sức theo dõi nhóm Công Tôn Hiến, dẫn đội giết sạch bọn chúng, cũng để lại vài người sống làm nhân chứng.”

Viên Thận cảm thấy cổ họng tắc nghẽn, khó khăn cất tiếng: “Huynh, huynh là vì… vì Thiếu Thương…?”

Hoắc Bất Nghi ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng thừa nhận: “Đúng. Ta đã nói rồi, ta là người hy vọng huynh được sống tốt nhất. Ta nói thật, bất kể trước kia hay là hiện tại. Ngày trước, ta hy vọng Thiếu Thương cưới huynh sẽ hạnh phúc cả đời, nếu cha con huynh gặp chuyện thì nàng biết làm thế nào.”

Viên Thận giật mình.

Chàng nhớ những nhân chứng của Lương Vô Kỵ đã nói: tử sĩ tâm phúc của Công Tôn Hiến rất hung hãn, võ sĩ che mặt cầm đầu dùng tay không làm nứt bia đá còn bị thương nặng; đường ở Thục gập ghềnh, Hoắc Bất Nghi bị thương, lại dầm mưa trong đêm chạy suốt mười mấy dặm, chỉ vì…?

“Còn hiện tại, ta hy vọng Thiếu Thương sẽ không áy náy về huynh, nếu huynh không sống tốt, nói không chừng Thiếu Thương lại muốn đưa canh ba ba quạ đen gì đấy cho huynh, vậy ta phải làm thế nào?”

Viên Thận: “… Không có canh quạ đen.”

“À, thế à. Ta rời đi đã gần sáu năm, có nhiều chuyện không biết.” Hoắc Bất Nghi vẫn dửng dưng, nhưng sự ghen tuông bên dưới như muốn bùng lên.

Lần này Viên Thận không cười, cũng không chế giễu.

Chàng mặc giày bước xuống hành lang, cúi đầu đi ra ngoài, bị Thiếu Thương giữ lại ở trước cửa Vĩnh An cung.

“Này này, giờ ta mới biết huynh đến, chuyện nhà huynh thế nào rồi, huynh được thả ra ắt không có họa lớn đâu nhỉ. Ở Thượng Thư đài nghị luận ghê lắm… A a, huynh biết không, An Dương Thế tử còn nói hộ huynh đấy, không biết là ai dạy hắn mà nói được một tràng đại nhân đại nghĩa, gì mà ‘dù thần oán hận Viên thị, nhưng nhân tài vốn ít ỏi, nghĩ vì đại cục, thần nguyện bỏ qua hiềm khích trước’, ha ha ha, cười chết ta, tiếc là không mấy ai thấy hắn mắng huynh ở Đình Úy phủ hôm trước…”

Nghe cô gái liến thoắng, lòng Viên Thận chỉ thấy hoang mang.

Chàng vẫn cho rằng tình quá sâu đậm không phải chuyện tốt, không nén nổi tình sâu đã khiến phụ thân vũ dũng khoáng đạt của chàng trở nên suy sụp, khiến mẫu thân hiền thục si tâm của chàng đau đớn suốt đời, khiến chàng bơ vơ từ nhỏ, nhưng…

“Thiếu Thương.” Bỗng chàng lên tiếng ngắt lời cô gái, “Người giết Công Tôn Hiến không phải là phụ thân ta, mà là Hoắc Bất Nghi. Y cố ý mạo danh phụ thân ta để tiện mai sau bảo toàn cho Viên gia, tất thảy là vì nàng!”

Thiếu Thương ngạc nhiên, ngây người như phỗng.

Viên Thận nói một mạch: “Có một người, dù trong cô đơn lạnh lẽo, dù không hề có hy vọng vẫn luôn âm thầm theo dõi nàng, che chở cho nàng. Nàng nghe rõ chưa, ta không nhận nổi ân tình này của y, nhưng nàng thì phải nhận!”

Dứt lời, chàng mặc xác sự dạy dỗ thủ lễ trong hơn hai mươi năm qua, sải bước chạy đi thật nhanh, không muốn để cô gái thấy lệ nóng sắp tuôn rơi.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.