Tinh Hán Xán Lạn, May Mắn Quá Thay

Chương 129



Núi Tiểu Nguyệt tọa lạc ở phía nam đô thành, chỉ mất nửa ngày đi xe là đến nơi. Nhưng vì nơi đây núi đá cằn cỗi, phong cảnh cũng không đẹp đẽ, cộng thêm đang là mùa đông giá rét nên hiếm người qua lại. Cho nên khi vị tiến sĩ Kinh học được Hoàng đế cử tới nói muốn ‘lấy cảnh nung tình’, Tam hoàng tử không hề do dự đề nghị núi Tiểu Nguyệt. Tứ hoàng tử biết lý do phụ hoàng phái tiến sĩ này tới, sợ bào huynh nổi nóng đuổi người nên xung phong đi cùng.

Sửa soạn bàn ghế và lò lửa bình rượu, giương chiếc ô vải dầu mười hai nan to lớn, hai vị hoàng tử kim tôn ngọc quý cứ thế ngồi giữa nơi núi non hoang dã, nghe lão học giả hói đầu móm mém lảm nhảm ‘không khí trong lành, hàm sắc không mùi, quả là nét thiên nhiên’.

Điều duy nhất an ủi Tứ hoàng tử là nơi này heo hút, không ai thấy điệu bộ không chút hứng thú nhưng vẫn phải ảo não nhẫn nhịn của Tam hoàng huynh. Nào ngờ chỉ mới nghĩ xong, Tứ hoàng tử đã trông thấy đội xe của nhóm con cháu quý tộc chầm chậm đi lên, chính là Ban Gia và huynh muội Trình gia.

Hai nhóm gặp nhau, đôi bên cùng sửng sốt. Nhất là Tam hoàng tử và Thiếu Thương, cả hai đồng thời ngoảnh mặt đi.

Hắn không muốn gặp nàng, nàng cũng không muốn gặp hắn.

Người ngoài cho rằng Tam hoàng tử hiếu học nên tìm nhân sĩ uyên bác đến thỉnh giáo học vấn, nhưng Thiếu Thương lại hiểu rất rõ lý do trong này. Di tình dưỡng tính gì chứ, nói trắng ra là Hoàng đế hy vọng con trai sửa tính, tìm một lão học giả đến mài bớt sắc cạnh của Tam hoàng tử.

Đáng ghét nhất là Tam hoàng tử biết rõ nếu Lăng Bất Nghi biết tỏng, vậy chắc chắn nữ Trình thị cũng biết đến tám chín phần, thế là sắc mặt hắn hết xanh lại tím, như vừa uống phải một chum nước tương để qua đêm.

Thiếu Thương thầm than xúi quẩy: có vị đại ca nào thích bị bắt gặp khi đang bị phạt đâu.

Đường lên núi đang bị tuyết đọng chặn mất, người hầu nhà họ ban hì hục dọn dẹp, ba người Ban Trình chưa thể đi lên ngay, thế là lão học giả rất nhiệt tình mới ba bạn nhỏ cùng thảo luận học vấn.

Trình Thiếu Cung rất có hảo cảm với Tứ hoàng tử thẳng thắn chính trực, vậy là kéo bào muội ngồi xuống bên bàn, Ban Tiểu Hầu nhăn nhó rồi cũng đi theo.

Tứ hoàng tử dùng ánh mắt trấn an Tam hoàng tử, ý rằng ‘không sao đâu, bọn họ không biết gì cả’. Tam hoàng tử sầm sì, không muốn nói chuyện. Nào ngờ rượu nóng dành cho ba người Ban Trình chưa lên thì đã nghe thấy tiếng vó ngựa rầm rập đồng đều – lại có kẻ tới.

Tam hoàng tử tinh mắt, thấy đội ngũ thị vệ mặc nhuyễn giáp đeo kiếm giương cung cùng cỗ xe ngựa thép ròng đen láy, hắn hừ lạnh. Tứ hoàng tử thuận thế nhìn sang, lần này đến hắn cũng tái mặt, rốt cuộc hôm nay phong thủy gì vậy!

Lăng Bất Nghi của hôm nay khác hẳn ngày xưa, ăn mặc xa hoa chưa từng thấy, trông rất ung dung cao quý, kim quan đỏ gắn nửa vòng bạch ngọc, áo choàng gấm thêu hoa văn sẫm màu lấp lánh trong nắng tuyết, áo choàng lông thú dày màu xám bạc nằm trên vai, được cố định bằng hai sợi dây đính đá quý ngũ sắc, cộng thêm Lăng Bất Nghi vốn có dung mạo tuyệt mỹ, ngay lập tức chàng như tỏa sáng rực rỡ, khó mà nhìn gần.

Ban Tiểu Hầu và Trình Thiếu Cung ngơ ngác nhìn nhau, quên cả chào hỏi

Tứ hoàng tử ngạc nhiên, lấy làm khó hiểu. Nơi núi non hoang vu không có cả phân chim mà Lăng Bất Nghi mặc đẹp thế làm gì? Đến thọ yến của phụ hoàng cũng không thấy hắn từng ăn vận như vậy!

Tam hoàng tử nhanh chóng liếc Thiếu Thương, lại hừ cái nữa.

Thiếu Thương hoa mắt chóng mặt khô miệng đắng lưỡi, tim đập bình bịch, nàng cố trấn tĩnh – hai người vẫn đang cãi nhau mà!

Chuyện quá rõ ràng còn gì, chắc chắn người này lại sai thuộc hạ giám sát Trình gia, vừa biết nàng ra ngoài là lập tức đuổi theo, muốn dùng bát canh mê hồn để giải quyết vấn đề. Đúng là hà hiếp quá đáng, lẽ nào nàng là kẻ bị sắc đẹp mê hoặc?!

Tới khi hoàn hồn, mọi người mới phát hiện mỹ nam diễm lệ vô song lại bị rách môi, cánh môi đỏ nhạt biến thành vẩy máu hồng phớt, nhìn mà giật thót.

Trình Thiếu Cung giật mình, kéo bào muội hỏi nhỏ: “Muội cắn phải không?!” Hèn gì mấy ngày qua nó trốn tiệt ở nhà!

Thiếu Thương cười, thấp giọng nói: “Thừa lời, không phải muội cắn chẳng lẽ là huynh cắn hả.”

Tam hoàng tử móc mỉa: “Tử Thịnh bị thương do tận trung vì nước hả? Không biết vết thương thế nào, có nguy hiểm chăng.”

Lăng Bất Nghi không biến sắc: “Trên vì quân vương dưới vì xã tắc, chỉ là vết thương nhẹ, không đáng nhắc đến.”

Tam hoàng tử nghẹt thở, cố tình nói: “Vậy vì sao lại bị thương ở ngoài miệng?”

Chẳng đợi Lăng Bất Nghi lên tiếng, Tứ hoàng tử đã cười rất hả hê: “Tam hoàng huynh không đoán ra hả, chắc chắn là bị người ta đấm cho một phát trúng mặt rồi! Há há, suốt ngày nghe phụ hoàng khen Tử Thịnh có võ công cao cường, không ngờ nha… Há há…”

Tam hoàng tử nổi nóng: “Không biết nói chuyện thì đừng có nói.” Thằng em ngốc nhà hắn lại không phân biệt nổi quyền cước đả thương với vết thương bị cắn!

Nhân khi Tam hoàng tử cười đùa về vết thương ở miệng Lăng Bất Nghi, Trình Thiếu Cung đã sai người hậu dọn thêm ghế ngồi, sau đó ngoan ngoãn đi qua một bên, rất nghĩa khí kéo theo Ban Gia ngơ ngơ ngác ngác.

Thế là Lăng Bất Nghi đi tới ngồi xuống cạnh Thiếu Thương, Thiếu Thương ngoảnh mặt đi không để ý tới chàng.

Lại có đông người đến dự thính, lão học giả rất phấn khích, Tứ hoàng tử lại sợ bào huynh trở mặt, vội nói: “Phu tử à, hôm nay nhiều người thế này, có vẻ không tiện giảng Kinh học…”

Lão học giả cười nói: “Ôi, nhiều người mới tốt, dạy học không phân biệt, không phân biệt! tất cả ngồi xuống, ngồi xuống đi nào.” Sau đó bắt đầu vặn hỏi: “Hai vị điện hạ, Lăng tướng quân và ba vị tiểu hữu, có biết cớ gì trên đời này lại có núi không?”

Thiếu Thương nhủ thầm: Vì sự chuyển động của lớp vỏ trái đất.

Tam hoàng tử nghiêng đầu, dùng ngôn ngữ cơ thể từ chối trả lời câu hỏi ngu ngốc này.

Lăng Bất Nghi vờ như không nghe, rất chuyên chú dịch lại gần Thiếu Thương.

Tứ hoàng tử thấy thế thì cười hai tiếng: “Bàn Cổ lập nên đất trời, tạo nên núi sông lòng cốc.”

Trình Thiếu Cung cười đáp: “Tứ điện hạ nói rất hay, không phải người già thường nói vậy à!”

Ban Gia yếu ớt: “Đúng đúng…”

Lão học giả mỉm cười nói: “Vừa đúng mà lại vừa không. Nếu không có đất bằng núi đồi, trên đời này nào có núi non trùng điệp. Không có cái không phải là ta thì không có ta. Nên mới nói, không có ta thì không thể hiện được sự biến hoá của tự nhiên…”

Lăng Bất Nghi từ từ xê dịch tay áo rộng rãi, nắm lấy bàn tay mềm mại ấm áp của nàng bên dưới lớp áo.

Thiếu Thương đỏ mặt, vùng mạnh tay rồi nói to: “Phu tử, không phải phu tử theo Khổng Tử à, tại sao lại trích dẫn lời của Trang Tử?”

Tứ hoàng tử không thích học hành mà cũng không có ai ép hắn học, song hắn vẫn rất kính trọng người có học, bèn khen: “Trình nương tử tiến bộ dữ nha, mới mấy tháng trước ta còn nghe nói ngươi không biết chữ, bây giờ lại hiểu được lời của phu tử kia à.”

Tam hoàng tử lại để ý đến hành động của hai người Lăng Trình, lạnh nhạt nói: “Chưa chắc đã nghe hiểu, chẳng qua liên hệ với bản thân từ lời nào đó của phu tử mà thôi.”

Bị người ta đoán đúng, Thiếu Thương càng đỏ mặt.

Lăng Bất Nghi mỉm cười, siết chặt tay bên dưới lớp áo, nhưng ngoài mặt vẫn dịu dàng mỉm cười như gió xuân phe phẩy: “Phu tử vốn đến dạy dỗ Tam điện hạ, chúng ta chỉ tới góp vui, có biết hay không không quan trọng, Tam điện hạ biết là đủ.”

Tam hoàng tử hừ lạnh.

Tứ hoàng tử giảng hòa: “Phu tử à, chẳng mấy khi hôm nay đông đảo thế này, chi bằng phu tử đổi đề tài khác thú vị hơn đi.”

Lão học giả rất hiểu tình lý, vuốt râu nói: “Khi còn trẻ, có bao giờ chư vị từng nghĩ tương lai sẽ bạch đầu giai lão, định duyên trọn đời với người như thế nào chưa?”

Trình Thiếu Cung ngẩn ngơ nhìn trời: “Nghĩ thế nào cũng có ích gì, chưa chắc tương lai đã được như mình hằng mong.” Ngày trước cậu muốn một tiểu nữ nương có thể cùng mình xóc vỏ rùa vẽ sa bàn, nhưng kiểu gì tám chín phần Tiêu phu nhân cũng sẽ cầm gậy đánh cho xem.

Lão học giả khen: “Trình công tử tâm tình thông thấu, đại lộ tiền đồ ắt sẽ khang trang.”

Ban Tiểu Hầu ngập ngừng: “Trưởng bối trong nhà nói, bao giờ cảm thấy sấm rền chớp giật thì cô gái đó chính là ý trung nhân.”

Lão học giả cười nói: “Không ngờ trưởng bối nhà họ Ban cũng tin vào lão Trang.”

Thiếu Thương không hất được bàn tay quấn lấy mình ở dưới bàn, tức tối trào phúng: “Đâu cần ta nghĩ ngợi, ngay từ đầu Lăng đại nhân đã sắp xếp rất rõ ràng cho ta rồi.”

Lão học giả khó bình phẩm: “Cái… gì cơ… Là Lăng tướng quân sắp xếp?”

Lăng Bất Nghi vẫn không cử động: “Thiếu Thương còn nhỏ nên chưa hiểu chuyện, chi bằng để ta sắp xếp thay nàng.”

Lão học giả dừng lại, vuốt râu nói: “Chuyện này, chuyện này có vẻ hơi… Tam điện hạ, đến lượt điện hạ.”

Tam hoàng tử cười giễu: “Đàn ông là dương phụ nữ là âm, âm dương cũng như trời đất, phải tuân theo phép tắc. Là phận nữ cần phải hiền thục đoan trang, khiêm nhường giấu vụng… Chí ít sẽ không tự tiện cắt ngang lời phu tử, sẽ không bác bỏ ý lang tế trước mặt nhiều người.”

Ám chỉ quá rõ ràng, nhưng Thiếu Thương không dám phản bác. Tam hoàng tử không như Nhị hoàng tử hay Ngũ hoàng tử, gã này là kẻ ác. Lăng Bất Nghi thờ ơ mỉm cười: “Vi thần kính chúc tương lai điện hạ được như ý.”

Lão học giả rất muốn tiếp tục đề tài này, nhưng Tứ hoàng tử đã ngắt ngang: “Ha ha ha, đề tài này của phu tử quả đúng là thú vị, ha ha, ha ha… Tuyết trên đường đã tan, chi bằng chúng ta đi lên ngắm cảnh?”

Mọi người: Ngươi đổi đề tài cũng gượng gạo quá đấy.

Nhưng dù nói vậy, trong trời đông giá rét chỉ ngồi một chỗ sẽ càng thêm lạnh, thế là mọi người đứng dậy, để thị vệ người hầu đi trước mở đường rồi theo chân lên núi, lấy vận động làm ấm người.

Mục tiêu của Ban Tiểu Hầu rất rõ ràng, một người một ngựa đi tít đằng trước, Trình Thiếu Cung bị Lăng Bất Nghi nhìn hai lần, dục vọng cầu sinh thôi thúc cậu đuổi theo Ban Gia, tiếp đến là hai vị hoàng tử và lão học giả, ba người vừa đi vừa giảng Kinh học, còn Thiếu Thương bị Lăng Bất Nghi níu lại cuối cùng.

Lăng Bất Nghi cao to cường tráng, như tường đồng vách sắt chặn trước mặt Thiếu Thương. Một tay chàng nắm eo nàng, tay kia nhéo cánh tay nàng, nói: “Chúng ta nói chuyện nghiêm túc nào, chẳng lẽ em không bao giờ đến Trường Thu cung nữa, không bao giờ gặp nương nương nữa…”

Thiếu Thương tức tối hất tay ra: “Chàng còn mặt mũi mà nhắc đến nương nương à, nếu để nương nương biết chuyện chàng âm thầm tính toán Thái tử, nương nương sẽ tức chết mất!”

“Em không chịu nghe ta biện bạch, lẽ nào định tranh cãi với ta mãi?!”

Thiếu Thương là người biết phải trái, lời này đã để nàng miễn cưỡng thôi giãy giụa, nặng nề thở dốc: “… Ngày ngày em thấy chàng cung kính hiếu thuận với Hoàng hậu, cũng kính trọng chu toàn với Thái tử, còn nghe mọi người khen chàng trung nghĩa nhân hậu. Nhưng trong âm thầm, chàng lại theo dõi tất cả mọi người, nắm chặt điểm yếu của từng cá nhân trong tay, chờ có cơ hội sẽ lập tức sử dụng. Chàng như vậy khiến em thấy sợ!”

Lăng Bất Nghi nắm tay nàng, quả khó lòng biện giải, chàng khó nhọc nói: “Em cho rằng, khi lệnh tôn lệnh đường ở bên ngoài, cũng giống như ở nhà sao?”

Thiếu Thương ngẩn ra.

Lăng Bất Nghi nói: “Năm xưa lệnh tôn từng kết nghĩa với một thủ lĩnh thảo khấu, trong ba năm gắn bó keo sơn như anh em. Nhưng chỉ đến khi ông ấy gặp Vạn Tùng Bách, bởi vì đã có chỗ dựa nên ngay trong đêm một hôm nào đó, ông ấy lập tức tiêu diệt sạch toán thảo khấu nọ.”

Miệng lưỡi Thiếu Thương khô khốc, trước mắt hiện lên gương mặt vui tươi hiền lành của cha Trình.

“Trong ba năm ấy, mẹ ruột của em cũng chị chị em em với rất nhiều nữ quyến trong toán thảo khấu, không dưới một lần đùa rằng muốn gả con cái làm thông gia, nhưng rồi sao? Đám người đó kẻ chết kẻ chạy, em cũng muốn trách lệnh tôn lệnh đường?!”

Thiếu Thương không dám tin. Dù nàng rất có thành kiến với Tiêu phu nhân nhưng vẫn cảm thấy bà là người chính trực nghiêm túc, không cách nào hình dung được bà cũng từng dối lừa người khác.

Lăng Bất Nghi yêu thương vuốt mái bờm của nàng, dịu dàng nói: “Em đừng sợ. Đám thảo khấu ấy lấy danh nghĩa thay trời hành đạo, nhưng thực ra không khác gì phỉ tặc. Bọn chúng đốt nhà cướp của, bắt bớ nhân khẩu phụ nữ, làm hại bách tính. Lúc ấy cha mẹ em vẫn còn yếu nên mới lá mặt lá trái, không thể trái ý chúng.”

Sắc mặt Thiếu Thương dần khá lên.

Lăng Bất Nghi vuốt dọc lưng nàng: “Ta hỏi em, giờ em đã biết cha mẹ em cũng có một mặt không muốn ai biết, liệu em có thấy sợ không.”

Thiếu Thương suy nghĩ rồi lắc đầu.

Lăng Bất Nghi hỏi: “Tại sao? Vì em cho rằng là cha mẹ mình, dù có chuyện gì đi nữa cũng sẽ không làm hại em. Còn ta lại chưa chắc, em không thể nào đối xử chân thành với ta được, có đúng thế không?”

Thiếu Thương từ từ bình tĩnh, nghĩ kỹ thì đúng là như vậy thật.

Lăng Bất Nghi ôm nàng trong vòng tay, tay kia chỉ lên trời: “Hôm nay ta xin thề với em. Nếu ta có ý hại em…” Chàng dừng lại, dường như cảm thấy nói như thế có vẻ thoái thác, thế là đổi lời, “Nếu ta làm tổn thương em phân nửa thì ta sẽ bị thiên hạ ruồng rẫy, vạn kiếp bất phục, vĩnh viễn không thể cựa mình!”

Thiếu Thương há to miệng, vội bịt miệng chàng lại: “Đừng đừng đừng, phủi phui mau, đừng bao giờ thề kiểu này! Chàng phủi phui nhanh lên, trời xanh trên cao, trẻ nhỏ nói năng lung tung trẻ nhỏ nói năng lung tung…”

Lăng Bất Nghi mỉm cười, nhẹ nhàng phủi phui theo lời nàng.

Lúc này, Tứ hoàng tử ở đằng trước ngoảnh lại hô lớn: “Tử Thịnh, Trình nương tử, phía trước có chỗ phong cảnh rất đẹp, nhanh tới đây đi!”

Tam hoàng tử liên tục ngoái đầu, thấy hai người Lăng Trình lúc nổi giận lúc dỗ dành lúc lại chỉ trời thề thốt ngu si, không kìm được lẩm bẩm: “Hắn không thể tìm thục nữ hiền hậu được hả?”

Tứ hoàng tử quay sang nói: “Không phải cá nào biết niềm vui của cá.”

Tam hoàng tử thở dài, vỗ vai bào đệ: “Tốt nhất đệ cứ đọc sách đi, chưa tới mấy năm nữa là Trình nương tử bỏ xa đệ đấy.”

Cũng may núi Tiểu Nguyệt không quá cao, lưng chừng núi chỉ tương đương tòa nhà bốn năm tầng, Thiếu Thương thở dốc được Lăng Bất Nghi kéo đi lên, thấy một khoảng trống hình bầu dục bán kính chừng mười trượng nhô ra, từ vách núi chìa ra những cành mai vàng nhẹ nhàng mơn mởn, gió nhẹ hây hây, mọi người ngửi được mùi hương thoang thoảng.

Không rõ vì sao mà tuyết đọng chỗ này không hề dính bẩn, càng trở nên trong suốt dưới ánh chiều tà. Gió núi lành lạnh thổi đến, tuyết trắng mai vàng lẫn hương thơm nhẹ nhàng, ai nấy cũng cảm thấy dễ chịu khoan khoái.

Lão học giả cao hứng, cất giọng sang sảng tụng một bài thi phú không rõ của văn hào nào, hai vị hoàng tử đứng cách ông ta không xa, Trình Thiếu Cung mệt mỏi tìm đôn đá, dùng tay phủi tuyết đọng bên trên rồi ngồi xuống, Thiếu Thương hưng phấn lại gần vách đá, dáo dác nhìn xuống dưới.

Lăng Bất Nghi đứng sau nàng, cười nói: “Đừng tới trước nữa.” Dù rằng các thị vệ đã dùng gậy thăm dò vách đá, nơi đặt chân cũng là nơi an toàn.

Thiếu Thương nghiêng đầu, cười bảo: “Tiếc là em không đem theo sáo, nếu không đã có thể thổi một khúc rồi.”

Lăng Bất Nghi nói: “Ta cũng chẳng đem theo cầm, nếu lần sau đến đây, hai ta cùng hợp tấu một khúc.”

Thiếu Thương chợt thở dài: “Thực ra cầm phối với tiêu mới dễ nghe, như thúc thẩm nhà em đó, trường cầm với sáo kim thì… Hầy, em từng thử với huynh trưởng một lần, không hay tí nào.”

Lăng Bất Nghi: “Ta biết.” Ngay từ nhỏ chàng đã luyện rất nhiều nhạc cụ, sao có thể không biết điều này.

Thiếu Thương lại nói: “Thật ra em và chàng cũng không quá xứng đôi.”

Lăng Bất Nghi: “Ta cũng biết.”

Thiếu Thương nhìn chàng, Lăng Bất Nghi bình tĩnh nhìn lại: “Có chuyện gì không vui thì em cứ nói ra đi.”

Thiếu Thương nắm tay bĩu môi: “Hôm nay hết rồi.”

Nàng tiến hai bước về phía trước, sau đó xoay người cười nói: “Lăng Bất Nghi, lòng em mến chàng.”

Dưới chân Lăng Bất Nghi mất thăng bằng, phải lấy lại bình tĩnh chàng mới có thể đứng yên.

“… Chàng cũng biết điều này hả?” Nụ cười của thiếu nữ như đóa hoa nở rộ.

“Biết.” Nét mặt Lăng Bất Nghi ngập tràn niềm vui, dừng một lúc, lòng chàng xay chuyển nghìn lần, thấp giọng nói, “… Ta cũng thế, còn sớm hơn so với em.”

Đôi mắt Thiếu Thương sáng bừng lấp lánh, trong lòng ngọt ngào, đang định cất tiếng thì bỗng nghe Trình Thiếu Cung ngồi đằng xa ở bên trái hô to: “A Gia, tự ngươi lên núi hái thuốc đi, ta không đi nổi nữa rồi! To gan lên nào, đừng có sợ!”

Ban Gia dẫn theo hơn mười gia nô đứng đầu miệng núi, lúng túng khó xử.

Thiếu Thương buồn cười: “Ban Tiểu Hầu nhát gan ghê, không biết tương lai sẽ lấy người như thế nào…” Bỗng trên đỉnh đầu có tiếng ầm ầm như có thứ gì đó to lớn đang lăn từ xa đến, càng lăn càng nhanh.

Ngay tới lão học giả đang ngâm thơ tụng phú cũng im bặt, mọi người ngẩng đầu nhìn, một thị vệ phản ứng rất nhanh, chợt hét toáng: “Mọi người chạy mau, có tuyết lở!”

Nói thì chậm nhưng diễn ra rất nhanh, một quả cầu tuyết khổng lồ từ trên đỉnh núi lăn xuống, che lấp bầu trời ở khu đất trống nơi đây, rồi ‘ầm’ một tiếng, quả cầu tuyết nện xuống dưới, vùi lấp mấy chục người ở khu đất trống.

Để lại Ban Gia ở đầu đường núi trợn mắt há hốc.

Không biết bao lâu trôi qua, hắn mới nghe thấy chính mình hét to thảm thiết: “Người đâu! Cứu với! Gọi hết người dưới chân núi lên đây, nhanh nhanh nhanh…”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.