Tinh Hán Xán Lạn, May Mắn Quá Thay

Chương 118



Câu nói của Doãn Chủ bạ như sấm rền giữa trời quang, ong ong bên tai mọi người.

Vạn Tùng Bách giật mình choàng tỉnh, vỗ cái đét vào đùi: “Ta nhớ ra rồi! Hèn gì ta còn bảo từng gặp ở đâu, hóa ra là trên đường đi đường vòng tới quận Trần mừng thọ Thái thú hơn nửa năm trước, ta nhớ ra rồi, nhớ ra rồi… Lão già họ Nhan ngồi giữa một đám Huyện lệnh, lại còn ra vẻ, trông rất đáng ghét!”

“Là Đồng Ngưu huyện lệnh thật ư…” Trình Tụng ngơ ngác, “Vì sao ông ta lại đến quận Từ, đến để gặp ai.”

Mọi người cũng đang muốn biết hai vấn đề này, vậy là lại bất lực nhìn nhau.

Lăng Bất Nghi nghiêng người hỏi: “Doãn Chủ bạ có biết Nhan Trung không?”

Doãn Chủ bạ nào dám ôm quan hệ với phản tặc, lập tức đáp: “Hồi bẩm Lăng đại nhân, ty chức không biết Nhan tặc. Nhưng ty chức là dân quận Từ, còn vợ của ty chức là người quận Trần…” Ông lúng túng cười trừ, “Dân làng hễ rảnh là lại thích nói người này người kia. Mỗi lần ty chức về quê nội gặp gỡ là thường nghe được những chuyện ở các quận phía bắc, đến khi theo vợ về quê ngoại là lại nghe hết chuyện nhà cửa ở các quận phía nam.”

Ông nhìn mọi người trong phòng một vòng, nói: “Nhan Huyện lệnh là người rất nổi tiếng ở quận Trần, ai cũng biết ông ta bị bệ hạ giáng chức đến huyện Đồng Ngưu, nên dân ở đây không ai thừa nhận ông ta cả. Ông ta không có chỗ dựa nhưng rất kiêu ngạo, hỏi thử sống tốt được không?! Bốn năm tháng trước mẹ già nhà ông ta đổ bệnh, ông ta buộc lòng cầm cố gia sản mời danh y, bấy giờ mới đổi xe ngựa thành xe bò, còn là một trâu một bò, toàn quận Trần cười thối mặt. Về sau nghe nói cụ Nhan đỡ bệnh, nhà họ Nhan mới dần dà hồi phục, ông ta lại đổi xe ngựa về. Tính toán thời gian, ngày Thái thú đại nhân đến đền Điệp Thủy chính là thời gian Nhan Trung dùng cỗ xe một trâu một bò.”

Trong phòng im lặng, chỉ có Vạn Tùng Bách lẩm bẩm: “Vì lý do này nên mới giết ta? Dù lão ta là Nhan Trung đi nữa nhưng ta nào thấy gì khác đâu.”

Lăng Bất Nghi nói: “Có lẽ Vạn Thái thú đã chứng kiến Nhan Trung gặp người khác, với kẻ giật dây thì đây chính là họa ngầm rất lớn.”

Lã phu tử nhíu mày một lúc lâu, đoạn chắp tay nói với Lăng Bất Nghi: “Đại nhân nhà ta lún vào đầm lầy nhưng không hay, lão phu mong được Lăng đại nhân chỉ giáo, kế tiếp chúng tôi nên làm như thế nào.”

Vạn Tùng Bách nghĩ Lăng Bất Nghi là con rể của nghĩa đệ, nếu vội vã cầu xin giúp đỡ chẳng phải sẽ khiến cậu ta coi thường Trình gia ư, thế là ông ra vẻ đĩnh đạc: “Ây da, phu tử chớ lo. Nhiều năm qua ta xông pha núi đao biển lửa, chỉ là thích khách chứ có là gì…”

“Đúng, không là gì cả, chỉ trọng thương vài chỗ rồi nằm trên giường hai ngày mà thôi.” Vạn Thê Thê lập tức công kích cha ruột.

Thiếu Thương bật cười, đang định bày tỏ cao kiến nên tra án như thế nào thì sực nhớ tới Lăng Bất Nghi, nàng lập tức rụt người về sau, dùng mắt xin chỉ thị của Lăng Bất Nghi.

Lăng Bất Nghi cười thầm mắng ‘giờ mới nhớ phải ôn lương cung kiệm khiêm nhường hả’, sau đó nghiêm mặt nói: “Lã sư đừng lo, trước đó địch trong tối ta ngoài sáng, đối phương rắp tâm tính toán còn chúng ta không hay biết gì. Nhưng giờ chúng ta đã có đề phòng, thích khách mà đến nữa lại hay, ta phái người hộ tống Vạn Thái thú về đô thành, nếu trên đường đi bắt sống được ai thì sẽ rõ ràng ngay thôi.”

Vừa dứt lời, mọi người trong phòng cười lên, cùng thở phào nhẹ nhõm.

“Vạn Thái thú cứ tiếp tục dưỡng thương, bao giờ khỏe hơn hẵng về đô thành yết kiến bệ hạ. Phải nhớ, hiện tại Thái thú bị Hoàng Văn vạch tội nên lúc về đô thành cần nói rõ ràng. Nếu trong tay Thái thú có bằng chứng chứng minh mình vô tội thì cứ nói. Bệ hạ hỏi gì Thái thú đáp nấy, không biết không nói, những chuyện khác Thái thú không cần lo.” Lăng Bất Nghi nói.

Vạn Tùng Bách nghi ngờ: “Nhưng kẻ gian phía sau…”

“Không hỏi nhiều chuyện không trong trách nhiệm, nếu gốc rễ của sự việc ở huyện Đồng Ngưu thì người nên sốt ruột là chư lại của quận Trần, liên quan gì tới quận Từ. Thái thú cứ rửa sạch ô danh cho mình đi rồi hẵng để tâm đến chuyện khác.”

Lã phu tử khen: “Lăng đại nhân nói chí phải, chúng tôi ở trong sương mù nên mới hồ đồ.”

Sau cuộc thảo luận, Lăng Bất Nghi bắt đầu chia nhiệm vụ.

Ban thúc phụ chỉ bị tái phát bệnh cũ, nghỉ ngơi hai ngày là có thể tiếp tục lên đường; Ban Gia đang có quân chức trong người, không thể tự ý về đô thành nên phải đi theo Lăng Bất Nghi; Lăng Bất Nghi muốn đến huyện Đồng Ngưu một chuyến, để tiểu bối Trình gia ở lại chăm sóc Vạn Tùng Bách, đợi vết thương khá hơn sẽ lên đường.

Lăng Bất Nghi ôm bầu tâm sự nặng nề đứng dậy, nhưng chưa bước chân ra khỏi ngưỡng cửa thì đã liếc thấy Thiếu Thương và Vạn Thê Thê chụm đầu xì xào, loáng thoáng nghe được hai nàng hẹn nhau lên núi đào rau củ tìm ổ chim. Lăng Bất Nghi nghĩ ngợi, xoay hướng mũi chân, đi tới túm Thiếu Thương dậy: “Em đi cùng ta đến huyện Đồng Ngưu đi, dẫn theo hai tỳ nữ và đồ đạc tùy thân là được.”

Thiếu Thương vừa mừng vừa sợ: “Chàng muốn dẫn em đến huyện Đồng Ngưu tra án chung? Chàng cảm thấy em có ích ư?”

“Ta chỉ sợ sẩy em ra, đi được nửa đường phải vòng về cứu em.”

Thiếu Thương: …

Vì huyện Đồng Ngưu nằm tại cực bắc quận Trần, tiếp giáp quận Từ nên không cần đem theo nhiều hành lý, chỉ một cỗ xe là đủ. Thiếu Thương dẫn theo Liên Phòng và Xảo Quả, thay trang phục cưỡi ngựa mới toanh mà Hoàng hậu đã sai cung nhân chế riêng cho nàng, sáng sớm hôm sau, nàng hứng chí hồ hởi chuẩn bị lên đường.

Ban Tiểu Hầu tựa nửa người trong xe ngựa, không kìm được nhìn nàng mấy lần – trang phục cưỡi ngựa là gấm đỏ khảm hoa văn vàng, được kết hợp với lông chồn trắng như tuyết và đường viền cổ trang trí bằng ngọc trai, làm nổi bật làn da trắng như tuyết và đôi má hồng đào của cô gái, sắc hồng nhuộm tóc mai xanh, dẫu cho bốn phía đang mùa đông khô cằn, song ở nàng vẫn toát lên vẻ hoa xuân yêu kiều.

Nghe theo lời dặn của Lăng Bất Nghi, trước khi xuất hành Thiếu Thương tự kiểm tra vó ngựa, bỗng thấy bào huynh nhà mình cũng dắt ngựa đến, ngạc nhiên hỏi: “Sao Tam huynh lại tới đây?”

Trình Thiếu Cung bất lực: “Huynh ngưỡng mộ phong cảnh ở huyện Đồng Ngưu đã lâu, định đi cùng hai người một chuyến.”

“Tam huynh đừng giả vờ nữa, có bao giờ huynh thích ngắm cảnh đâu.”

“Thật ra huynh ngưỡng mộ ban Tiểu Hầu đã lâu, muốn cùng y hàn huyên suốt đêm, kết tình bằng hữu.”

Ban Gia vừa ngạc nhiên lại vừa mừng: “Thật ư, đệ đã nghe được gì về ta, ta sẵn sàng xưng huynh gọi đệ với đệ!” Từ nhỏ hắn chỉ luôn lủi thủi một mình, vì người nhà bảo vệ quá nghiêm ngặt nên không có lấy một người bạn nối khố.

Trình Thiếu Cung đáp ráo hoảnh: “Đa tạ.”

Thiếu Thương nắm con dao găm bên hông, híp mắt nói: “Tam huynh nói thật đi! Có phải vẫn không yên tâm để muội ở riêng với Lăng đại nhân không? Biết bao thị vệ rồi đội ngũ đông đảo thế này, huynh mù hả!”

Trình Thiếu Cung nổi đóa: “Muội bảo huynh làm thế nào hả, huynh cũng tuyệt vọng lắm!”

Rồi có vẻ cậu quá mệt mỏi không muốn để ý tới Thiếu Thương nữa, thuận tiện ném cương ngựa cho nàng, tự động trèo lên xe ngựa của Ban Gia: “Tiểu Hầu gia nhường chút nào, ta ngồi với huynh… Này, làm gì mà huynh cứ nhìn muội muội nhà ta thế?”

Ban Gia đỏ mặt: “Không, không có gì… Chỉ là cảm thấy Thiếu Thương quân rất… rất đẹp.” Thực ra hắn không có ý định gì cả, chỉ thưởng thức cái đẹp đơn thuần mà thôi.

Qua cửa xe, Trình Thiếu Cung thấy Lăng Bất Nghi đang đi đến, lạnh lùng nói: “Nếu Tiểu Hầu gia mặc đồ nữ, ta nghĩ huynh cũng không kém xá muội đâu.”

Ban Gia vừa xấu hổ vừa tức tối, kéo mạnh rèm xe: “Sao, sao đệ có thể ăn nói như vậy hả… Lúc nãy còn bảo muốn kết bạn với ta, kết quả đệ chẳng khác gì những kẻ châm biếm ta…!”

Trình Thiếu Cung thờ ơ: “Thuốc đắng giã tật, lời thật khó nghe. Về sau Tiểu Hầu gia sẽ biết ta là người bạn hiếm hoi chừng nào. Như lúc nãy đây, ta vừa cứu nửa cái mạng của Tiểu Hầu gia đấy.” Lăng Bất Nghi thuộc họ sói, có kẻ dám liếc mắt đến địa bàn của mình sẽ lập tức xù lông.

“Đệ nói lung tung, ta không bao giờ tin đệ nữa!”

“Nể tình kết giao hôm nay, ta giúp Tiểu Hầu gia một lần – về sau bỏ giọng điệu như đàn bà con gái đó đi, bằng không vẫn sẽ có kẻ giễu cợt huynh đến năm mươi tuổi.”

“… Ta không nói chuyện với đệ nữa!”

Ban Gia tủi hổ đến nỗi suýt khóc.

Cha mẹ hắn mất sớm, ông cố tuổi đã cao, thúc phụ bị tật, từ nhỏ hắn được thẩm thẩm và phó mẫu chăm bẵm nuôi lớn, vì thế hành động lẫn lời nói bất giác mềm mỏng, nhưng điều đó không ngăn được hắn có nội tâm khát vọng cưỡi ngựa rong ruổi thiên hạ.

“Đừng buồn.” Trình Thiếu Cung vỗ lưng hắn an ủi, “Tiếc là huynh không sinh ở nhà ta, để mẫu thân ta đánh một trận là cứng lại ngay, nuôi dưỡng huynh trở nên da dày vững tâm, nước lửa bất xâm.” Dù nói vậy nhưng cậu nghĩ tốt nhất vẫn nên thôi, Tiêu phu nhân rất không thích những cậu bé như Ban Gia.

Ở ngoài xe, Lăng Bất Nghi dứt khoát hạ lệnh lên đường, đoàn quân kỵ binh vung roi khởi hành. Ban Gia thút thít rúc vào trong góc, Trình Thiếu Cung dựa vào thành xe vờ ngủ, nào ngờ mới nhắm mắt không được bao lâu thì ngoài xe đã có người đến gọi cậu.

“Tam công tử, Tam công tử!” Tùy tùng Trình phủ thấp giọng trèo lên xe, “Tiểu nhân nhìn thấy nữ công tử và Lăng đại nhân đã lên cỗ xe đằng trước, trong xe chỉ có hai người!”

Trình Thiếu Cung mở bừng mắt, căng thẳng nói: “Không phải đang cưỡi ngựa sao! Lăng đại nhân thống lĩnh một quân, sao có thể…” Được rồi, thống soái quân đội vẫn có quyền lên xe ngựa!

Cậu ta hấp tấp đẩy cửa xe ra, giẫm xuống sàn mượn lực rồi nhẹ nhàng nhảy lên lưng ngựa trong tay tùy tùng, sau đó thúc vào bụng ngựa phi vụt đi.

Ban Gia ở trong xe trợn mắt há hốc, nghĩ bụng Trình Thiếu Cung nhỏ hơn mình một tuổi, trông nho nhã yếu đuối mà nào ngờ thân thủ lại tốt như vậy, lúc ngồi yên như gái nhỏ nhưng lúc động lại như thỏ chạy. Hắn vốn tính cẩn thận, không biết lý do vì sao Trình Thiếu Cung lại rời đi nhanh như thế, sau một khắc do dự, hắn cũng gọi tùy tùng dắt ngựa tới đuổi theo.

Trình Thiếu Cung thở hổn hển bắt kịp cỗ xe ngựa cao to đen láy đi đầu đội ngũ, chẳng màng đến vẻ mặt hoảng hốt của thị vệ và phu xe, cậu nhảy chồm vào cửa xe từ trên yên ngựa. Lương Khưu Khởi vừa rút thanh chủy thủ lạnh lẽo trong tay, nhưng khi thấy Trình Thiếu Cung thì không biết phải ra tay từ đâu.

Trình Thiếu Cung chui vào xe, trong xe chỉ có một nam một nữ, thấy chàng trai tuấn tú để mở nửa vạt áo, lộ ra trung y màu kem và lồng ngực trắng rắn rỏi, bên trên có một vết máu rất bắt mắt như lụa đỏ trên thềm tuyết; một tay cô gái cầm tay áo chàng ta, tay kia cầm khăn lụa. Lại nhìn kỹ lần nữa, tay trái của Lăng Bất Nghi đặt bên eo cô gái, tay phải nắm lấy bàn tay đang đặt trên vai mình.

“Hai người đi quá xa rồi!” Trình Thiếu Cung cảm giác huyện Bách hội* của mình đang bốc khói.

(*Huyệt Bách hội nằm trên đỉnh đầu, ý nói tức xì khói.)

Thiếu Thương vội đẩy Lăng Bất Nghi ra, hai má đỏ ửng: “Vết thương của Lăng đại nhân chưa lành, muội, muội đang thay thuốc cho chàng…” Đúng là bôi thuốc, nhưng cũng có khắng khít thân thiết, chứ nàng chưa to gan đến mức làm những hành vi bản chất thật, chỉ giới hạn giữa mắt đi mày lại, chỉ trêu đùa nhưng không tiến tới.

Trình Thiếu Cung nhìn xuống, quả nhiên trên chiếc khăn trong tay muội muội dính thuốc, hiểu lầm được bài trừ, sợ hãi lập tức dâng lên.

Lúc vừa lên xe cậu vội vã nhìn thoáng qua, khi ấy Lăng Bất Nghi cụp mắt vô cùng dịu dàng, như mây xanh nơi chân trời sà sát mặt đất, bên má trắng trẻo hiện ráng đỏ triền miên. Nhưng lúc này, hầu kết trong họng chàng cục cựa, đôi mắt chứa làn thu thủy ẩn hiện sự tức giận, hỏa khí như muốn phụt lên từ bên dưới mặt nước ấy.

“Là thế này…” Trình Thiếu Cung chầm chậm co rụt người nấp sau lưng bào muội, cố giữ bình tĩnh, “Có liên quan đến vụ án lần này, ta nghĩ tới một chuyện… À, Ban Tiểu Hầu gia cũng đến rồi, mời lên xe mời lên xe!”

Trời đất bao la không gì lớn hơn tính mạng bản thân, từ nhỏ nhờ có Tiêu phu nhân mà cậu học được cách nhìn nhận tình hình, lúc này lập tức kéo Ban Gia đang dáo dác ngoài xe vào – có thêm người thì cậu mới thấy an toàn đảm bảo.

Lăng Bất Nghi chậm rãi khép vạt áo, kéo cô gái lại gần mình, lạnh lùng nói: “Tam công tử có nhận xét gì, mời nói.”

Trình Thiếu Cung nào có nhận xét chi, cũng may cậu phản ứng nhanh, nói ngay: “Đêm qua ta nghĩ mãi, nếu Nhan Trung hàng địch phản bội vậy ắt cần có người hướng dẫn. Ta đoán người Vạn bá phụ thấy ở đền Điệp Thủy hôm đó chính là sứ giả của Bành nghịch tặc đến gặp Nhan Trung! Không sai, chính là như vậy!”

Lăng Bất Nghi nhếch mép chế nhạo: “Chỉ thế thôi?”

Trình Thiếu Cung lúng túng: “… Đúng… vậy.”

“Chỉ chuyện cỏn con này mà đã phiền Tam công tử bất chấp xông lên xe ngựa, quả thực đã làm khó cậu.” Lăng Bất Nghi nói, “Nếu đã nói tới chuyện này thì ta cũng có vài chỗ không hiểu, mời Tam công tử và Tiểu Hầu gia nghiên cứu cùng.”

Trình Thiếu Cung luôn miệng không dám, Ban Gia vâng dạ không dám đáp.

“Thứ nhất, bốn tháng trước Vạn Thái thú thấy Nhan Trung gặp người ở đền Điệp Thủy, nhưng bắt đầu từ tháng trước ông ấy mới bị ám sát, vì sao?”

Trình Thiếu Cung không đáp được, Ban Gia suy đoán: “Có lẽ tháng trước mới chuẩn bị được nhân lực?”

Cuối cùng Thiếu Thương cũng đã hết đỏ mặt, nàng nghĩ ngợi, trả lời: “Cần đến hai tháng để chuẩn bị nhân lực ư? Không phải, vì lúc đó Nhan Trung và gã kia chưa nhận ra Vạn bá phụ, còn bá phụ luôn ăn vận sang trọng, nói không chừng bọn chúng tưởng ông chỉ là thương nhân đi đường tắt nên mới không để bụng.”

“Vậy vì sao tháng trước lại bắt đầu ám sát bá phụ?” Trình Thiếu Cung nói.

Thiếu Thương đáp: “Vì tháng trước bọn chúng lại gặp bá phụ lần nữa, biết bá phụ là Thái thú quận Từ. Cùng làm quan trên triều, ngộ nhỡ bị nhận ra thì sao? Đương nhiên chỉ có thể diệt khẩu.”

Hai mắt Lăng Bất Nghi lộ vẻ tán thưởng: “Nói rất hay, ta cũng nghĩ giống thế, nhưng nếu là vậy lại dẫn đến nghi vấn thứ hai. Chuyện Nhan Trung ôm đồng bỏ trốn ai cũng biết, nếu bốn tháng trước bọn chúng sợ Vạn Thái thú tiết lộ bí mật mà giết người diệt khẩu thì còn nghe hợp lý. Nhưng từ đầu tháng trước Nhan Trung đã bỏ trốn, việc gì cần giết Vạn Thái thú? Giết hay không thì ai cũng biết ông ta cấu kết với Bành nghịch tặc, hà tất phí công.”

Trình Thiếu Cung và Ban Gia ngơ ngác, Thiếu Thương ngẩng đầu nhìn nóc xe, bỗng nói: “… Tức là có thể ngày hôm đó họ Nhan không gặp người của Bành nghịch tặc, mà là người nào đó không thể bị Vạn bá phụ nhận ra!”

Ban Gia vỗ tay: “Trình nương tử nói hay!”

Lăng Bất Nghi mỉm cười: “Không sai. Kế đến là nghi vấn thứ ba, cũng là chuyện tới nay ta chưa nghiệm ra. Nhan Trung không phải hạng tầm thường vô năng, nếu ông ta muốn âm thầm gặp gỡ ai đó thì thiếu gì cách che giấu. Vì sao cứ phải ngồi cỗ xe một trâu một bò, hai nơi cách nhau không xa, cưỡi ngựa nửa ngày là tới nơi. Dù không mua nổi ngựa nhưng đâu đến nỗi không thuê được một con ngựa trên phố. Nhưng nếu cả hai đã quang minh chính đại  gặp nhau, hà tất phải chọn đền thờ vắng vẻ xa xôi.”

Trình Thiếu Cung nói: “Có lẽ Nhan Trung và kẻ kia quá cuồng đạo, hẹn nhau cùng đến đền thần kính đạo?”

Lăng Bất Nghi nhìn cậu, cảm thấy không cần thiết phải trả lời câu này.

Ban Gia nói: “Có lẽ kẻ kia đang bị truy đuổi nên Nhan Huyện lệnh mới đi quá ranh giới hai quận, chủ động đến gặp hắn ta?”

Lăng Bất Nghi nói: “Cũng có khả năng, nhưng nếu đã cấp bách vội vã thì không phải Nhan Trung nên cưỡi ngựa ư?”

Thiếu Thương nghĩ tới một khả năng, cười nói: “Nói không chừng họ Nhan đó không biết cưỡi ngựa, cũng như Ban Tiểu Hầu đây, là một tri thức yếu ớt.”

Ban Gia vội phản bác: “Ta biết cưỡi ngựa, còn biết bắn tên và kiếm thuật, không tin ta sẽ bắn vài con chim hay muông thú cho cô!”

Trình Thiếu Cung xỉ vả: “Muội nói cái gì vậy, trên đời này làm gì có văn nhân nào không biết cưỡi ngựa bắn tên, đấy là lục nghệ, ai cũng phải học.”

Thiếu Thương ngẩn ra, phát hiện mình lại nói chuyện không khớp nữa rồi.

Tri thức đời này không giống tri thức đời sau, đến nho sinh văn sĩ suốt ngày ngồi ở Luận Kinh đài nói chi hồ giả dã cũng có thể múa kiếm cưỡi ngựa bắn cung, gặp sơn tặc cũng chém giết được vài tên. Và đương nhiên, đánh nhau trong trường cũng rất khốc liệt, nghe nói các phu tử ở Thái Học viện đều là bậc thầy kiếm thuật, được đào tạo nên trong quá trình nhiều năm trấn áp các vụ đánh nhau của học trò.

“Vậy rốt cuộc là lý do gì?” Nàng ngơ ngác.

Lăng Bất Nghi nói: “Có lẽ chúng ta sẽ biết khi đến huyện Đồng Ngưu.”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.