Buổi chiều, sau khi rời khỏi tập đoàn Diệp Thị, Diệp Mộc Vân lái xe đến Dịch Gia tìm bà Dịch để thông báo chuyện Hà Nhược Liên đến tập đoàn làm việc.
Ngồi ở sofa, cô ta tủi thân sướt mướt như thể bị hôn phu phản bội tình cảm, lén lút qua lại với nhân tình.
- Ngoan, Mộc Vân, bác chỉ chấp nhận một mình con là con dâu. Loại người như cô ta, không đủ tư cách để bước chân vào đây.
- Nhưng... nhưng anh Nam yêu cô ta, cô ta dụ dỗ khiến anh ấy mê muội.
Diệp Mộc Vân dụi vào lòng của bà Dịch liên tục bêu xấu Hà Nhược Liên và bà ta cũng cho rằng như vậy, bàn tay vuốt ve tấm lưng an ủi cô ta trông cưng chiều vô cùng.
- Bác đã biết mọi việc từ trước, chỉ là đang đợi hai hôm nữa Kính Nam đi công tác, lúc đó bác sẽ tìm gặp cô ta nói chuyện thêm một lần, để xem mặt dày đến mức nào.
Hà Nhược Liên chưa đến tập đoàn Dịch Thị làm việc, khi hắn chỉ vừa sắp xếp, thì thông tin đó đã truyền đến tai của bà ta. Vốn dĩ đã muốn tìm gặp từ lâu, nhưng Dịch Kính Nam luôn theo sát bên cạnh, đưa đi đón về. Do không muốn làm lớn chuyện và không để hắn biết, vì thế nên bà ta chẳng thể gấp gáp mà chờ đợi đến thời điểm thích hợp.
- Lỡ như cô ta nói với anh Nam thì sao bác?
- Nếu nói thì đã nói từ lâu, cô ta không có gan to thế đâu.
Ban đầu, bà ta có chút bồn chồn lo ngại, sợ Hà Nhược Liên sẽ nói sự việc năm đó với Dịch Kính Nam. Nhưng mấy hôm nay thái độ vô cùng bình thường, bà ta tin chắc hắn vẫn chưa biết chuyện gì. Nếu không, với tính cách của hắn, chắc chắn sẽ nổi nóng và phản ứng gay gắt.
- Sau khi Kính Nam đi công tác trở về, bác sẽ cùng với bác trai sang Diệp Gia nói chuyện với ba mẹ của con, bàn tính hôn sự cho cả hai.
Không thể để đêm dài lắm mộng, năm nay Dịch Kính Nam cũng đã 27 tuổi, công việc ổn định thì nên tính chuyện lập gia đình để còn sinh con đẻ cái. Bà ta biết chắc chắn hắn sẽ phản đối, vẫn muốn tiếp tục dây dưa với Hà Nhược Liên, nhưng nếu ông bà đã mở lời với ông bà Diệp, hắn sẽ không để ba mẹ của mình mất mặt mà đồng ý kết hôn.
- Anh Nam không đồng ý đâu bác.
- Bác đã có cách, con yên tâm đi. Thiệt thòi cho con rồi, Mộc Vân.
- Được làm con dâu của bác và làm vợ anh Nam, thiệt thòi hay uất ức bao nhiêu con cũng có thể chịu được. Con chỉ sợ bác và anh ấy gây nhau, hay Hà Nhược Liên xúc phạm bác, ảnh hưởng đến danh dự và sức khỏe của bác. Lúc đó, con sẽ thấy mình có lỗi lắm ạ!
Câu nói đậm chất giả tạo và sủng nịnh, nhưng bà Dịch không hề nhận ra, ngược lại cảm thấy mình thật có phúc khi có con dâu biết quan tâm và lo lắng cho mình như thế, làm lòng bà ta càng thêm cương quyết, kịch liệt phản đối hắn và cô đến với nhau.
- Mộc Vân, ở lại ăn cơm tối nha con, sớm muộn gì nơi đây cũng là nhà của con.
- Dạ!
- Để bác gọi Kính Nam về.
Diệp Mộc Vân vui mừng gật đầu, chủ động lấy chiếc điện thoại của bà ta đang đặt dưới bàn, lễ phép dâng lên hai tay.
...ΩΩΩΩΩΩ...
Ở tập đoàn Dịch Thị, Dịch Kính Nam liên tục gọi điện cho Hà Nhược Liên, bảo cô lên phòng làm việc của mình. Nhưng năm cuộc, đầu dây bên kia không chịu nghe máy. Biết cô trốn tránh mình, không lên thì hắn xuống, để xem còn trốn được nữa không?
Tự nhiên đẩy cửa ngang tàn xông vào, khí thế hừng hực, sau đó âm thanh rùng rợn vang lên:
- Tại sao không nghe điện thoại, em nghĩ mình trốn được tôi?
Sắc mặt của Hà Nhược Liên lúc này xanh xao trông rất yếu ớt, đang ngồi trên ghế và tựa lưng về sau, ôm bụng nhăn nhó. Nhận được câu hỏi, cô rướn cơ thể ngồi thẳng, trả lời:
- Khi nãy họp nên em tắt chuông, không phải cố tình.
Ring ring ring.
Điện thoại trong túi quần của Dịch Kính Nam reo lên, hắn nhanh chóng lấy ra xem, sau đó áp vào bên tai, lên tiếng:
- Con nghe đây mẹ.
- [ Kính Nam, con về nhà chưa? ]
- Vẫn chưa, có gì sao mẹ?
- [ Mộc Vân đang ở đây, con về nhà chơi với con bé. ]
Dịch Kính Nam bất giác nhìn sang Hà Nhược Liên, dường như hắn vẫn còn chấp niệm với mối tình dang dở. Yêu thương xen lẫn thù hận, tổn thương cô hỏi lòng hắn có dễ chịu hơn không thì chắc chắn là không.
Khẽ chau mày, ngập ngùng một lúc rồi trả lời:
- Còn nhiều việc đang chờ con xử lý, con không thể về ngay được, có thể tối nay ngủ lại tập đoàn.
Bà ta tất nhiên không vui, gằn giọng đáp lại:
- [ Ngày mai xử lý không được hay sao? Kính Nam, đừng để Mộc Vân phải buồn. ]
- Con thực sự có công việc, phải nhanh chóng giải quyết để hai hôm nữa đi công tác. Vậy nha, con vào họp rồi.
Nói xong, hắn lập tức bấm cúp, khóa máy không cho bà Dịch tiếp tục gọi nữa. Lúc này, hắn ngẩng mặt nhìn tới, Hà Nhược Liên hiện tại đang thơ thẩn suy nghĩ việc gì đó. Dịch Kính Nam hắng giọng để cô tỉnh táo mà chú ý đến mình, nhếch môi đểu cáng giống hệt một tra nam, lên tiếng:
- Lên phòng của tôi, nhanh lên, đừng để mất kiên nhẫn mà làm em tại đây. Em cũng biết, phòng này không có cách âm và hiện tại nhân viên trong tập đoàn vẫn chưa tan làm. Nhưng nếu em không ngại, cũng có thể làm tại đây.
- Hôm nay em đến tháng, chúng ta không thể.
Tuy có phần ngượng nghịu và xấu hổ, nhưng Hà Nhược Liên không muốn che giấu điều ấy, bởi đó cũng là lý do hợp lý để cô tránh né chuyện thân mật với hắn.
- Tốt nhất việc đó là thật.
- Không tin em thì anh có thể kiểm tra.
Nhìn Dịch Kính Nam vô tình và dứt khoát bỏ đi khỏi phòng, Hà Nhược Liên nhắm lại hai mắt khiến cho giọt lệ trào ra, chảy thành hai dòng sầu thương.