Quả nhiên trải qua một bài học thì Nguyễn Ân Thi đã ngoan ngoãn hơn hẳn, bình thường cũng không hay tìm đến Dương Quang Thành nữa. Nhưng Lưu Sắt Sắt lại có chút lo sợ, không biết cô ta sẽ còn làm ra chuyện gì thương thiên hại lý nữa hay không đây.
Còn về chuyện ở trung tâm thương mại cũng trở thành bí mật của cô và Vãn Á Thê, vì nếu như để cho Dương Quang Thành biết chắc anh sẽ đến Nguyễn gia để lật tung nóc nhà người ta mất. Cho nên tốt nhất là không nên để anh biết thì hay hơn.
Hôm nay là một ngày đẹp trời nên Lưu Sắt Sắt có ý định sẽ rủ Hồng Khang Lâm đến Dương gia chơi một chút, đương nhiên cha mẹ chồng rất đồng ý, chỉ có Dương Quang Thành là gương mặt không đồng tình. Tuy anh cũng biết Hồng Khang Lâm không thích nữ, nhưng dù sao cậu ta cũng là nam, cứ dính lấy vợ anh như vậy thì làm sao anh thích được chứ!
Mà cho dù anh có thích hay không thì bây giờ cậu ta cũng đã đến rồi. Vì miệng của Hồng Khang Lâm rất dẻo, lại còn biết nói chuyện nên khiến Vãn Á Thê rất vui và thích cậu ta, còn nói cậu ta muốn ở chơi bao lâu cũng được.
Lúc này ở ngoài sân đình chỉ còn có Hồng Khang Lâm và Lưu Sắt Sắt mà thôi, cậu ta nhìn cô, sau đó nói:
- Lưu Sắt Sắt, mày thật sự là chim sẻ biến thành Phượng Hoàng rồi đó. Nhớ đừng quên tao đấy nhé.
- Mày á? Mày là ai vậy? Tao không biết nữa, mày đi ra đi!
Ngay sau đó là hai người họ cứ đùa giỡn với nhau, làm vang cả một góc vườn. Nhưng người khó chịu lại là Dương Quang Thành, Vãn Á Thê ở một bên cũng nhìn ra con trai đang ghen tuông đỏ mắt, bà ấy chỉ biết cười nói:
- Con đừng có nghĩ nữa, thằng bé Khang Lâm đó đâu có thích nữ nhân chứ.
- Nhưng anh ta là nam.
- Ngay cả việc đó mà cũng ghen nữa hả? Rồi lỡ như đứa bé trong của Sắt Sắt là bé trai thì sao?
Vãn Á Thê chỉ muốn thông suốt giúp anh, nhưng bà ấy càng nói lại thấy gương mặt của con trai càng đen lại, cả đầu cũng sắp bốc khói rồi, nếu như không phải là ở trên đầu là Vãn Á Thê đã đem nước đến dập hỏa rồi ấy chứ.
- Không thể là nam!
- Chuyện đó mà con cũng tính được sao? Dương Quang Thành, mẹ thấy con ghen đến điên rồi.
- Con sắp điên rồi, vợ con đang cười với nam nhân khác, nếu như cha cười nữ nhân khác thì mẹ có ghen không?
Lúc này Vãn Á Thê đang cầm đôi đũa để nướng thịt, vừa nghe đến chuyện Dương Sùng Đức có nữ nhân khác thì bà ấy liền bóp chặt đôi đũa đến mức làm nó gãy làm đôi. Gương mặt thánh thiện của Vãn Á Thê lại nở một nụ cười, nói:
- Ông ấy dám?
- Cha đương nhiên là không dám rồi, nhưng vợ con thì có đó. Mẹ xem kìa, tên Hồng Khang Lâm đó còn sờ bụng vợ con nữa chứ!
Vãn Á Thê nhìn con trai, kiếp thê nô thì chịu đi chứ nói gì nữa bây giờ. Tuy nhiên cũng may là Hồng Khang Lâm không thích nữ nhân đó, chứ nếu cậu ta là một người bạn bình thường chắc Dương Quang Thành đã triệt trước khi cậu ta đẻ trứng rồi.
Nghĩ tới nghĩ lui, cũng may là bà chưa nói cho Dương Quang Thành nghe về vụ việc ở trung tâm thương mại.
Khi này, Dương Quang Thành dường như đã không nhịn được nữa nên đã bỏ dang dỡ thức ăn đang nướng mà đi đến chỗ của cô cùng Hồng Khang Lâm. Vừa đúng lúc đó Lưu Sắt Sắt lại nói:
- Nguyễn Ân Thi kia còn bảo tao phá bỏ đứa bé đi, rồi cô ta sẽ cho tao tiền nữa đó.
- Gì? Cẩu huyết đến vậy luôn á?
Tuy nhiên khi Lưu Sắt Sắt và Hồng Khang Lâm đang cười rất vui vẻ thì cậu ta lại thấy gương mặt sa sầm của Dương Quang Thành, bất chợt Hồng Khang Lâm cảm thấy lạnh sống lưng, đưa tay chọt chọt vào tay của cô, nhưng cô vẫn còn đang cười nên không chú ý lắm.
Đột nhiên ở phía sau Lưu Sắt Sắt lại truyền đến một giọng nói rất quen thuộc, nhưng cái tông giọng thì cực kỳ không vui, anh nói:
- Nguyễn Ân Thi đã nói vậy sao?
Lưu Sắt Sắt đang cười cũng phải im miệng lại, cô quay lưng lại nhìn anh, thấy ánh mắt của Dương Quang Thành đã tức giận lắm rồi, nếu không ngăn lại là anh sẽ giết người mất. Nghĩ đến đây Lưu Sắt Sắt liền bước đến ôm lấy anh, nói:
- Sao anh lại đến đây? Nướng thức ăn xong rồi hả? Em đói quá…
Nhưng Dương Quang Thành không đáp, chỉ đưa ánh mắt nhìn cô mà thôi, cái ánh mắt đó của anh cũng đủ làm cho Lưu Sắt Sắt toát cả mồ hôi, mà cô vẫn nhẹ nhàng nói:
- Anh sao vậy?
- Nguyễn Ân Thi đã nói với em những gì? Bảo phá thai sao? Hay là đưa tiền đuổi em đi? Cô ta dám làm vậy sao?
Thôi rồi, Dương Quang Thành nghe hết mọi chuyện rồi thì giấu kiểu gì nữa đây! Đến đây Lưu Sắt Sắt mới nhẹ nhàng nắm lấy tay anh nói:
- Mặc kệ cô ta nói cái gì, anh chỉ cần biết bây giờ em vẫn ở đây, mãi mãi vẫn ở đây là được rồi.
Tuy Dương Quang Thành rất giận gì cô giấu anh chuyện lớn như thế, nhưng dù sao thì vợ anh cũng là người hiền lành, luôn muốn mọi người dĩ hòa vi quý, nên chuyện giấu giếm là dễ hiểu thôi.
Còn về sự thật, anh chắc chắn sẽ có cách moi được ở chỗ của Nguyễn Ân Thi!
Nếu như cô ta thật sự đã nói những lời đó… Anh sẽ không để cô ta yên đâu!