Và rồi sau đó thì không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà Lưu Sắt Sắt lại đồng ý cho Dương Quang Thành ở lại nhà mình, tới bây giờ cô vẫn còn sốc với quyết định của bản thân mà ngồi trầm ngâm một lúc.
Nhìn anh cười ngây ngốc ở đó đầy vô tư, sau đó lại nhìn hoàn cảnh trong nhà. Ê rồi nuôi thêm anh thì hai đứa lấy gì mà sống nhỉ? Bình thường cô đi làm cũng chỉ đủ cho cô ăn, cho cô mặc thôi, bây giờ tự nhiên tự rước cái của nợ vào nhà, lại phải thắt lưng buộc bụng nuôi anh nữa á?
Ủa tự nhiên mắc nợ ngang hông vậy nè?
Còn Dương Quang Thành nhìn cô, sau đó lại bước đến ngồi bên cạnh cô, anh cười vui vẻ, nói:
- Vợ ơi.
Lưu Sắt Sắt hít một hơi thật sâu, cố gắng kiềm chế con thú tính trong cơ thể của mình lại, ôi trời ơi cứu cô với... Tự nhiên ở đâu chui ra một thằng chồng ngang xương thì không nói đi, lại còn suốt ngày đi ra đi vào gọi "Vợ ơi, vợ à", mà ví dụ như gương mặt không "ngon" thì không nói đến... Đằng này Dương Quang Thành thật sự rất đẹp trai, nhỏ hơn cô ba tuổi cho nên mặt búng ra cả thao sữa chứ không ít.
Cái mặt như thế mà thân hình thì phải nói là rất rắn chắc, cái hôm giúp anh tắm rửa phải nói rằng là cô nhịn lắm mới không "ăn" anh đó, còn cái tên không biết điều đó suốt ngày cứ lảng vảng bên cạnh cô, còn gọi cô "Vợ ơi, vợ à, vợ hỡi", đây chắc chắn là đang cố ý khiêu khích tính nhẫn nại của cô đây mà!
- Im miệng, tôi không phải vợ cậu.
Nhưng Dương Quang Thành không tức giận, cũng không giận dỗi mà còn vòng tay ôm lấy cô, hôn lên má của cô, nhỏ giọng nói:
- Dì Hồng có nói với Thành Thành rồi, vợ đang giận nên Thành sẽ không dỗi đâu. Vợ ơi, vợ à, vợ là xinh đẹp nhất, vợ tài giỏi nhất.
Lưu Sắt Sắt chỉ cười ngây dại, thôi bỏ mẹ rồi, cuộc đời cô suốt hai mươi lăm năm độc thân hoàn kim, tự nhiên dính phải một chú bé phi công ngốc nghếch này là sao vậy? Không chỉ thế mà còn rất biết cách khiến cô phải suy sụp nữa chứ, đây là hại chết cô rồi!
Không được! Lưu Sắt Sắt! Mày phải bình tĩnh! Người ta là trẻ con! Không được ăn! Tịnh tâm lại! Tịnh tâm lại đi!
Nhưng tịnh tâm làm gì nỗi với cái cơ thể mlem mlem này chứ?
Bây giờ Dương Quang Thành đang ôm chặt cô ở trong lòng, còn liên tục hôn lên má của cô, nhưng rồi sau đó thì anh lại bắt đầu nhẹ nhàng hôn lên cổ của cô, sau đó là cắn nhẹ lên cổ của cô. Cái hành động kích thích bất ngờ của anh cũng làm cho Lưu Sắt Sắt giật mình, cô liền quay sang nhìn anh, nói:
- Làm gì vậy?
Dương Quang Thành liền trưng ra vẻ mặt "vô tội" nói:
- Thành Thành chỉ làm như trong phim thôi mà? Vợ không thích hả?
Tuy nhiên, Dương Quang Thành không nói cho cô biết phim anh xem là phim gì.
Lưu Sắt Sắt nghe anh nói làm theo phim thì cũng chỉ ậm ừ rồi đáp thích, thấy cô nói thích Dương Quang Thành càng được nước làm tới, anh bắt đầu hôn lên cổ, lên tai, sau đó là hôn nhẹ lên môi của cô. Khi hai bờ môi chạm nhau thì Lưu Sắt Sắt đã có chút giật mình rồi, cô đưa mắt nhìn anh, sau đó nhỏ giọng nói:
- Rốt cuộc là... Cậu xem phim gì vậy?
Nhưng anh không đáp, cứ như thế mà tiếp tục hôn lên môi cô, nụ hôn từ nhẹ nhàng đến điên cuồng rồi bắt đầu dây dưa không dứt. Bất chợt lúc này Dương Quang Thành lại đè cô xuống nền đất, điên cuồng hôn lấy môi cô làm cho Lưu Sắt Sắt giật mình, giây sau đó cô liền đá anh ra.
Làm cho thằng nhỏ dính lấy vách tường rồi ôm lấy ngực tỏ ra đầy đau đớn đến mếu máo, đến đây Lưu Sắt Sắt mới nói:
- Dương Quang Thành, rốt cuộc cậu xem phim gì vậy?
- Thành Thành không biết... Là Lâm Lâm cho Thành Thành xem, trong phim hai người hôn nhau, sau đó là cởi quần áo rồi...
- Im miệng!
Dương Quang Thành nhìn thấy Lưu Sắt Sắt hung dữ như vậy cũng im miệng rồi nhìn cô bằng cặp mắt đầy tủi thân, đến đây cô chỉ thở dài một tiếng rồi phải đỡ anh dậy, hỏi han anh có sao không. Được vợ hỏi thăm thì Dương Quang Thành liền tỏ ra rất ấm ức, còn dụi đầu vào cổ của cô, nói:
- Ngực Thành Thành đau lắm.
Lưu Sắt Sắt cũng chỉ biết vuốt vuốt an ủi, nhưng cô vẫn chưa bỏ qua chuyện này đâu. Cái tên hàng xóm Hồng Khang Lâm này đúng là bạn tốt thật đó, cô chỉ nhờ qua nhà giúp cô trông chừng Dương Quang Thành để cô đi làm, ấy vậy mà hắn ta lại dám mở phim bậy bạ cho anh xem! Còn để anh học theo làm bậy nữa chứ! Hồng Khang Lâm được lắm, ngày mai cô sẽ dạy dỗ tên này ra trò mới được!
Còn đêm hôm đó thì Dương Quang Thành vẫn tỏ ra rất ấm ức và tủi thân, còn muốn được "vợ" ôm ôm đi ngủ nữa chứ, vốn dĩ giường ngủ của cô không lớn nên bình thường chỉ có cô ngủ ở trên này thôi, còn anh ngủ ở dưới đất. Nhưng vì sự "tủi thân" và "ấm ức" nên cái thây một mét chín mươi hai của anh vẫn bon chen lên cái giường bé tí của cô, làm cho cô không còn chỗ ngủ.
Đột nhiên lúc này Dương Quang Thành lại ôm lấy cô, sau đó nói:
- Vợ Sắt Sắt ngủ ngon nha.
Tuy Lưu Sắt Sắt thấy Dương Quang Thành hơi ngốc một chút, nhưng anh rất chân thành, ở nhà cũng chịu khó phụ cô dọn dẹp nhà cửa nữa... Nói chung thì cũng được, nuôi không tốn cơm lắm.