Quả thật thì Hồng Khang Lâm đoán cũng không sai quá nhiều, thân phận thật của Dương Quang Thành cũng không phải tầm thường. Anh đúng là một cậu ấm nhà họ Dương ở Vạn thành, nhưng anh không có hôn thê, cũng không có lý do gì phải bỏ rơi Lưu Sắt Sắt cả.
Anh lưu lạc đến Bắc thành là vào một ngày nọ anh cùng với nhóm bạn đi du lịch, bất ngờ bị thế lực thù địch của cha tấn công, anh chạy thục mạng mới chạy được đến hẻm Dụ Ngôn, cứ nghĩ rằng nằm ngủ ở đây một chút rồi sẽ rời đi. Nhưng ai mà có ngờ lại có người nhận nhầm anh là chồng của Lưu Sắt Sắt.
Lúc đó anh đã định mở mắt để giải thích, nhưng vì anh không còn nơi nào để đi, hơn nữa anh cũng không còn tiền nên đành phải giả khờ, giả ngốc ở bên cạnh cô.
Nhưng có lẽ chẳng ai tin, một người cao ngạo như Dương Quang Thành vừa gặp đã thích Lưu Sắt Sắt rồi, cô tuy không phải dạng tuyệt sắc mỹ nhân hay chim sa ca lặn, nhưng trong nụ cười của cô vẫn rất xinh đẹp, làm anh không muốn rời đi.
Nhiều lần gia đình đã cử người đến tìm anh, nhưng anh vẫn nhất quyết muốn ở đây cùng với cô, anh muốn đợi khi nào Lưu Sắt Sắt mang thai, khi đó anh mới dám đưa cô ấy về Dương gia. Chứ mà với tính cách của cô, khi biết anh chỉ lừa dối cô chắc sẽ xé xác anh thành trăm mảnh mất.
Giống như hôm nay, anh chẳng hề đi làm gì cả, anh cùng với một thuộc hạ thân thuộc đã đi đến một nơi vắng vẻ, khi đó Thập Nhất đã nhìn anh, nói:
- Thiếu gia, tiên sinh nói nếu như trong hai tuần mà cậu không về nhà sẽ đánh gãy chân chó của cậu.
- Nói lại với ông ấy, nếu như ông ấy còn bắt tôi về thì đừng mong có con dâu!
Thập Nhất có chút ngạc nhiên, vốn dĩ thiếu gia của họ không thích liên hôn, hơn nữa với gia thế của Dương gia thì cũng chẳng cần phải liên hôn làm gì. Cho nên từ trước đến nay cha và mẹ của thiếu gia chưa hề có ý định thúc giục anh kết hôn. Với cả năm nay thiếu gia chỉ mới có hai mươi hai thôi, không gấp lắm.
- Nhưng tiên sinh nói là...
- Không cần nói nữa, nói lại những gì tôi nói là được rồi. Bây giờ thì lượn đi, tôi phải về với Sắt Sắt.
Nói xong Dương Quang Thành cũng phủi mông rời đi, bỏ lại Thập Nhất ngơ ngác. Ý là... Nếu như muốn kết hôn thì cứ mang cô gái đó về nhà thôi? Có cần phải giả heo ăn thịt hổ như vậy không hả thiếu gia của tôi ơi.
Còn chưa nói nhỉ? Dương Quang Thành là thiếu gia của nhà họ Dương, có mẹ là bà chủ một công ty chuyên về đá quý, còn cha... Cha của anh là Tổng Thống nước A hiện tại.
Với bề thế này của gia đình thì quả thật Dương Quang Thành đâu cần phải vất vả liên hôn chứ, hơn nữa tuổi của anh vẫn còn nhỏ nên cả cha và mẹ đều chưa áp đặt chuyện kết hôn lên người anh, ấy vậy mà họ không gấp nhưng con trai của họ gấp đến mức phải giả ngốc, giả nghèo ở nhà người ta, ăn của người ta, ngủ với người ta luôn.
[...]
Thập Nhất quay về Vạn thành cũng đã báo cáo y hệt những gì mà Dương Quang Thành đã nói với tiên sinh nhà mình, Dương Sùng Đức - Cha của anh liền nhìn sang vợ mình, nói:
- Em xem con trai của em kìa.
Khi này Vãn Á Thê - Mẹ của anh cũng liếc chồng mình một cái, rồi lại nói:
- Một mình em đẻ được nó chắc? Làm như anh không góp vốn vậy đó.
Dương Sùng Đức đang ăn cũng suýt nữa là sặc, nhưng rồi cũng chỉ biết phải nịnh vợ thôi chứ biết sao giờ. Bây giờ ông ấy không hi vọng gì nhiều, ông ấy chỉ hi vọng vợ tương lai của Dương Quang Thành là một cô gái đoan trang, hiền thục, dịu dàng thôi... Chứ đừng sa cơ lỡ bước như ông ấy là được.
- Vợ à, ăn nhiều một chút.
Vãn Á Thê nhìn chồng, sau đó lại thở dài, nhìn sang Thập Nhất, nói:
- Con bé đó tên gì? Nhà ở đâu? Năm nay bao nhiêu tuổi? Cậu biết không?
- Lưu Sắt Sắt, ở hẻm Dụ Ngôn, năm nay hai mươi lăm tuổi.
Nghe xong thông tin cơ bản thì Vãn Á Thê thấy cũng được đó chứ, ít nhất thì thằng con của mình biết tìm người trưởng thành mà yêu, còn hơn là tìm mấy đứa loi nhoi lóc nhóc, nhưng lớn hơn ba tuổi thì có hơi...
- Vậy hiện tại thằng nhãi đó đang tính làm gì vậy?
- Cái đó... Tôi không biết thưa phu nhân.
Vãn Á Thê cũng gật đầu, dù sao thì hai người họ cũng chỉ có mỗi Dương Quang Thành là con trai thôi. Cách đây mấy ngày nghe anh bị ám sát còn sợ mất mật, nhưng rồi sau đó lại nghe rằng anh vì gái mà không muốn về nhà còn làm cho Vãn Á Thê tức giận một phen, nhưng sau khi biết con trai nhất kiến chung tình như vậy thì bà ấy cũng thấy an tâm.
Nghĩ ngợi một lúc, Vãn Á Thê lại nói:
- Hôm nào sắp xếp cho tôi tình cờ gặp con bé đi.
Thập Nhất nhìn sang Dương Sùng Đức nhầm muốn hỏi ý, nhưng cho dù ông ấy là Tổng Thống hay không phải Tổng Thống thì cũng phải nghe lời vợ, còn cười hề hề nhìn vợ mình, nói:
- Vợ yêu, hôm đó cho anh đi với nha?
Vãn Á Thê liếc chồng mình một cái, nói:
- Văn phòng Tổng Thống trống việc sao? Không lo làm việc đi, ở đó hóng hớt cái gì chứ?
Dương Sùng Đức liền xị mặt bảo rằng biết rồi, dù ông ấy có tổn thương đến đâu thì cũng phải chịu thôi. Vì vợ là ông ấy chọn, đau khổ hay hạnh phúc cũng tự ông ấy gánh...
Tự nhiên Dương Sùng Đức hiểu sao tên nhãi ranh Dương Quang Thành ít khi về nhà rồi đó.