Buổi trưa, Hoắc Tri Hành ngồi ăn cơm một mình trong phòng ăn. Anh dựa lưng vào ghế, đầu tóc gọn gàng, râu đã được cạo sạch, bộ quần áo màu xám khiến anh trẻ đi rất nhiều, giống như một chàng sinh viên tuổi đôi mươi.
Phía sau vang lên tiếng bước chân, ngày càng tiến đến gần, Tần Dập mặc quần áo ở nhà màu đen bước từ trong thang máy ra.
“Vết thương thế nào rồi?” Hoắc Tri Hành liếc nhìn bông băng trên ngực anh.
“Vết thương ngoài da thôi, còn anh, sao lại biến thành thế này?” Tần Dập đang nói về vết đạn bắn trên cánh tay Hoắc Tri Hành.
Ở nhà họ Hoắc được một khoảng thời gian, anh hiểu đôi chút tính cách của vợ chồng Hoắc Chính Kỳ và Kiều Uyển Ninh, nếu biết con mình bị thương chắc chắn sẽ hỏi cho ra lẽ. Với anh mà nói biết hay không cũng chẳng sao, cùng lắm chịu cảnh nhìn khinh thường thôi, nhưng hai anh em sẽ bị trách mắng rất lâu, cũng khiến bố mẹ người ta càng thêm lo lắng cho con gái.
“Mặc áo vào là hết thấy, Niệm Niệm đâu?” Hoắc Tri Hành xua tay không để ý, chỉ thắc mắc sao cô xuống lầu cùng Tần Dập.
Cách đây không lâu, người đàn ông này vừa giày vò em gái người ta xong, thế mà bây giờ mặt không đổi sắc nói: “Cô ấy đã thức nguyên đêm rồi, giờ vẫn còn đang ngủ.”
Cơ thể Kiều Tri Niệm không tài nào so được với mấy người đàn ông khỏe mạnh.
Hoắc Tri Hoành không chút nghi ngờ, anh gật đầu rồi tiếp tục uống cà phê.
“Tôi định đưa Niệm Niệm về nước Z để tổ chức lễ cưới, có tiện không?” Tần Dập nghiêm túc dò hỏi.
Kiều Tri Niệm tuổi còn quá nhỏ, thân phận người nhà họ Hoắc cũng không tầm thường, không tránh khỏi bị để ý và nói ra nói vào những lời không hay.
“Thật à?” Hoắc Tri Hành có hơi bất ngờ.
“Có thể nói rằng đã đính hôn ở nước ngoài rồi.” Anh vừa vừa bắt đầu tìm cho Tần Dập một thân phận có thể công khai được.
“Tôi sẽ tìm cho anh một thân phận hợp lí. Lễ cưới của Niệm Niệm chắc chắn có rất nhiều bạn bè của tôi và bố mẹ muốn đến dự.”
…
Tần Thịnh vừa trở về từ bên ngoài, đúng lúc nhìn thấy Tần Dập đang ngồi ở phòng ăn. Anh liếc mắt nhìn người đàn ông bên cạnh, cân nhắc đổi lâu rồi cuối cùng vẫn bước tới.
“Anh Tần, thi thể đã được xử lý xong, chỉ là…”
Tần Dập đặt ly xuống: “Nói thẳng đi.”
“Phải làm gì với Mạnh Húc?”
Người đàn ông nghe đến đây thì cau mày, hàm dưới căng chặt.
Tống Hoài Cẩn đã thể hiện rõ thái độ của mình khi sai người đưa Mạnh Húc về, bây giờ chỉ phụ thuộc vào ý của anh.
“Anh ta đang ở đâu?”
“Toà nhà phụ.”
Tần Dập đứng lên: “Đi gặp anh ta thôi.”
Tần Thịnh lộ ra vẻ mặt khó xử: “Bộ dáng của anh ta lúc này e rằng khó nói chuyện được với anh.”
Người đàn ông híp mắt nhìn Tần Thịnh, không hiểu anh đang nói gì.
“Chút nữa Niệm Niệm có xuống thì nói với cô ấy là tôi đang ở toà nhà phụ, không đi đâu cả, dặn cô ấy không cần vội.” Giao nhiệm vụ cho Hoắc Tri Hành xong, Tần Dập sải bước rời khỏi phòng ăn.
Để lại một mịn Hoắc Tri Hành ngồi bên bàn ăn cười tủm tỉm.
Vị này ở nhà họ Tần kiêu ngạo khó thuần, cũng có lúc đi đâu đều phải báo cáo.
…
Người đàn ông ôm chân ngồi trên giường, bất động nhìn ra ngoài cửa sổ. Thỉnh thoảng có chim hay côn trùng bay ngang qua thì ánh mắt của anh ta mới chuyển động theo vật thể sống đang di chuyển.
Đôi mắt anh ta vô hồn, những người xung quanh nói chuyện với anh ta, anh ta cũng chẳng thèm để ý, dường như đã quên mất tên và quên luôn mình là ai.
Tần Dập đứng ở cửa, nhìn thấy bộ dạng này của Mạnh Húc thì mày nhíu chặt.
Khi vào đây, nhìn thấy Mạnh Húc như vậy, phản ứng đầu tiền của anh là đi hỏi bác sĩ xem có phải anh ta đã thật sự mất trí nhớ không.
Câu trả lời nhận được là đúng.
Không vì cái gì khác, đơn giản là Mạnh Húc đã theo anh được hai năm, các phương diện tố chất đều đạt chuẩn, nếu không anh đã không để anh ta làm trợ thủ của mình.
Trong một đêm bỗng biến thành như thế này , Tần Dập cảm thấy vô cùng khiếp sợ.
“Bác sĩ nói anh ta bị vậy là do đã bắn trúng Trình Sâm.”
Nhớ đến cánh tay của mình, Tần Thịnh bổ sung thêm: “Với lại anh ta đã mất hết cảm giác an toàn.”
Gần cổ tay của Tần Thịnh có vài vết bầm, được Mạnh Húc ban tặng trong lúc đưa anh ta về đây. Phòng ngự tâm lý của Mạnh Húc rất mạnh, ai đến gần đều bị phản công.
“Trình Húc.” Tần Dập bỗng lên tiếng.
Khi nghe thấy cái tên này, người đàn ông ngồi ôm chân trên giường đã có chút phản ứng, mặc dù vẫn duy trì tư thế đó nhưng lại giật mình.
Tần Dập bước vào phòng, mỗi bước đi đều nói một lời.
“Cậu là con trai của người giúp việc.”
“Mẹ của cậu vất vả lắm mới có thể chăm lo cho hai anh em cậu.”
Giọng nói của người đàn ông còn trầm hơn cả tiếng bước chân.
“Sau đó bà ấy chết.”
“Về sau cậu bắt đầu làm việc cho kẻ thù của mình.”
Tần Dập đứng cạnh anh ta, nhìn thẳng vào đôi mắt đang hoảng loạn: “Cậu làm em trai mình bị thương, nhưng cậu ta không chết.”
Vừa dứt lời, ánh mắt của Mạnh Húc đã hơi bình tĩnh lại, sau đó tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tần Dập nhìn anh ta một lúc rồi xoay người rời đi.
“Trình Sâm đã tỉnh chưa?”
“Vẫn chưa.”
“Khi nào tỉnh thì báo tôi, tôi muốn gặp yeutruyen.net cậu ta.”
“Để cậu ta đưa anh trai của mình đi đi.”
Tần Thịnh đi đằng sau cảm thấy rất ngạc nhiên, nhanh chóng đáp lại: “Vâng.”