Tình Cảm Sâu Nặng

Chương 35: “Sợ à?”



Vốn dĩ trên đường xuống tầng hầm, Kiều Tri Niệm cảm thấy mình nói quá trong lúc tức giận, còn thương hại cho sự thê thảm người phụ nữ này lúc vừa xuống đây. Thế nhưng khi nghe thấy Phương Ny là kẻ phản bội, những cảm xúc đó đã lập tức biến mất trong nháy mắt.

Lúc trước Tần Dập bị thương cũng là do cô ta bán đứng? Nếu lúc đó anh không được mọi người cứu về…

Kiều Tri Niệm không dám tưởng tượng, cô siết tay của người đàn ông bên cạnh, cảm nhận nhiệt độ cơ thể anh. Viên đạn kia chỉ cần nhích lên trên một chút nữa thì người này đã không còn đứng cạnh cô, những ấm áp và dịu dàng đó cũng sẽ biến mất. Cô cũng sẽ không kịp hiểu rõ lòng mình…

Nỗi sợ chạy từ đỉnh đầu đến mũi chân, quét qua toàn thân của cô. Không giống với vừa rồi, lần này cô sợ hãi hơn rất nhiều, sợ như nỗi đau cắt da cắt thịt, cảm giác ám ảnh nghĩ đến mà sợ.

Tần Dập cảm nhận được sức lực truyền đến từ bàn tay cô, anh cho rằng cuối cùng Kiều Tri Niệm vẫn không thể chịu được những cảnh máu me này.

Có điều, từ trong ánh mắt của cô, Tần Dập không thấy được sự sợ hãi mà chỉ có tức giận và căm hận.

Ánh mắt như thế chưa bao giờ xuất hiện trên người cô gái nhỏ của anh.

“Niệm Niệm?”

Cô gái nghe thấy tiếng người đàn ông gọi mình, ánh mắt chuyển từ Phương Ny sang khuôn mặt của anh.

“Lần đó anh bị thương là do cô ta à?”

Người đàn ông không kịp phản ứng lại, một lát sau mới hiểu được ý của Kiều Tri Niệm.

Ánh mắt lạnh lùng đáng sợ của anh hơi ấm lên, khẽ nói: “Không phải, nhưng sau này có lẽ sẽ thế.”

Ánh mắt cô gái trở nên hoảng hốt, trong lòng lặp lại mấy chữ cuối, sau lưng ớn lạnh.

Để kẻ phản bội sống chính là nguy hiểm.

Trên thân thể của người đàn ông có không ít những vết sẹo lớn nhỏ. Vết sẹo mới có sau lưng kia cũng là một trong số đó, nơi lồng ngực cũng có vết sẹo cũ gần sát tim. Những lần thân mật, Kiều Tri Niệm chỉ nhẹ nhàng vuốt ve chứ chưa bao giờ hỏi về quá khứ của anh.

Nhưng nếu tính mạng của anh lại gặp đe doạ một lần nữa, cô thật sự không dám tưởng tượng.

Anh là người đàn ông mạnh mẽ về cả thể xác lẫn tinh thần. Ngay từ lần gặp đầu tiên cô đã biết rõ điều này. Nhưng cho dù anh có kiên cường đến đâu đi nữa thì anh vẫn chỉ là một con người bằng xương bằng thịt.

Tống Hoài Cẩn không hiểu rõ Kiều Tri Niệm bằng Tần Dập, thế nên khi nhìn thấy cô như vậy thì chỉ nghĩ là vì bị dọa sợ. Anh liếc nhìn Phương Ny đang cười, bàn tay dính máu móc bao thuốc từ trong túi quần ra: “Như này cũng chưa tính là gì, cô đừng nghĩ là tôi tàn nhẫn. Ngày cô rời khỏi đây, anh ấy đã giết chết một người đang sống khỏe mạnh đấy.”

Ngày đó Tống Hoài Cẩn không ở đây, nhưng anh chỉ nghĩ thôi cũng biết cảnh tượng lúc ấy ra sao, dù gì thì cũng đã được chứng kiến quá nhiều lần rồi. Tống Hoài Cẩn cũng nhắc nhở cô gái trẻ này rằng Tần Dập không phải hạng người tốt lành gì, đừng để bị lừa.

Ai bảo hai người này cứ thích thân mật trước mắt mình cơ chứ, giờ anh ghét nhất là trông thấy người khác có đôi có cặp.

Tần Dập chợt hoảng hốt không muốn Kiều Tri Niệm nghe thấy, anh hít sâu một hơi, ôm cô vào lòng.

“Hoài Cẩn, đừng hút thuốc, vợ tôi không thể ngửi mùi khói thuốc được.”

Tống Hoài Cẩn nhướng mày, đưa mắt nhìn xuống bụng của Kiều Tri Niệm. Chợt cảm thấy mất bình tĩnh, anh tức giận ném bao thuốc xuống đất rồi nhìn người đàn ông trước mặt.

“Cuối cùng là có muốn ra tay với cô ta hay không?”

Tần Dập khẽ lắc đầu, vốn anh muốn Kiều Tri Niệm sẽ ra tay giết Phương Ny, dọn sạch nhà họ Tần, nhưng anh không nỡ. Cô gái của anh quá sạch sẽ, mấy chuyện dơ bẩn như vậy vẫn nên giao cho đàn ông làm thôi.

“Mẹ nó.” Tống Hoài Cẩn nhìn hai người rời đi, móc súng từ sau eo ra, tiến lên hai bước rồi chĩa vào đầu Phương Ny, dùng nòng súng gõ hai nhát lên trán của cô ta.

Phương Ny bị nòng súng lạnh lẽo gõ, khẽ rên hai tiếng. Tống Hoài Cẩn nghe vậy thì hài lòng cong môi lên. Vốn đã nửa sống nửa chết, vì mất máu quá nhiều và phải nhận cú sốc quá lớn, Tống Hoài Cẩn cứ ngỡ cô ta đã chết rồi, anh giết người chứ không hành hạ xác chết.

Có điều, giờ cô ta cũng chẳng khác người chết là bao, không nhìn thấy sự sợ hãi của người đang kề cận cái chết luôn là chuyện khiến anh ta tiếc nuối.

Tống Hoài Cẩn thẳng thừng bóp cò.

“Đoàng!” Màu trắng lẫn đỏ của óc vào máu bắn lên mặt tường phía sau.

Tống Hoài Cẩn nhìn người trước mắt mà không hề cảm thấy thương tiếc, trong đôi mắt lạnh lùng không thể nhìn ra anh ta và người này đã quen biết hơn mười năm.

Mạnh Húc bình tĩnh đứng im lặng nơi góc tường, lạnh nhạt và thờ ơ, cảm giác tồn tại vô cùng thấp. Vừa rồi lúc Kiều Tri Niệm đi vào cũng không chú ý tới nhưng anh ta vẫn luôn yên lặng quan sát ông chủ và bà chủ của nhà họ Tần.

Trong mắt hai người đó chất chứa tình cảm nồng cháy, ngay cả nơi ngục tù dưới lòng đất này cũng không thể làm lu mờ đi ngọn lửa tình yêu giữa họ, kẻ đang đau khổ bên cạnh cũng chỉ như một trò cười.

Lần nào xuống tầng hầm này anh ta cũng chỉ đứng yên một góc, giống như thứ đồ trang trí vốn có của nơi đây, không quan tâm Tống Hoài Cẩn có cắt da xẻo thịt Phương Ny, hay cô ta có bị bắn vỡ đầu chỉ bằng một phát đạn đi chăng nữa.

Thấy hỗn hợp trắng đỏ kia từ từ chảy xuống, Mạnh Húc bỗng nhớ tới một năm nào đó bọn họ phải ra ngoài bằng máy bay, Tần Dập và Tống Hoài Cẩn ngồi trước, phía sau là anh ta, Phương Ny và Tần Thịnh. Hình ảnh này cũng không có ý nghĩa đặc biệt gì, chỉ là lúc ấy xung quanh anh ta rất yên tĩnh, đúng lúc bắt gặp ánh mặt trời đang ngả về phía Tây. Mạnh Húc nhìn theo ánh chiều tà mấy lần rồi nhớ mãi.

Tiếp cận thêm để làm gì cơ chứ? Sống hay chết không phải vẫn nằm trong tay người khác ư?

Làm tốt là trách nhiệm, làm không tốt thì bị vứt bỏ, cuối cùng biến thành một đống thịt thối rữa không ai tiếc thương.

Tần Thịnh bước vào, đầu tiên là gật đầu hỏi thăm Tống Hoài Cẩn, sau đó nhìn về phía Mạnh Húc. Ánh mắt anh không đặt vào thi thể trên giá gỗ, sự bình tĩnh trên mặt hơi gượng gạo. Trước khi Tần Dập xuống đây, anh đã đứng ở một góc khác của tầng hầm, tất cả những lời nói, những chuyện xảy ra ở nơi này, anh biết rất rõ ràng.

Tần Thịnh đã từng khuyên Phương Ny, tiếc là cô ta không nghe.

Dù sao cô ta là kẻ phản bội hay chỉ là bạn giường của Tra Khâm đi chăng nữa thì cũng không quan trọng. Tần Dập chỉ muốn cô ta chết mà thôi. Việc này không chỉ trả thù chuyện cô ta truyền tin cho Hoắc Tri Hành mà còn để ổn định lại tinh thần của một số người.

Mạnh Húc không hề ngần ngại đối diện với anh, ánh mắt còn có ý khiêu khích.

“Cho mọi người nhìn đi.” Lời này là Tống Hoài Cẩn nói với hai người bọn họ.

Lúc này hai người mới cúi đầu, cung kính tiễn Tống Hoài Cẩn rời đi.



Tiếng súng vừa rồi rất rõ ràng, Kiều Tri Niệm bỗng kinh sợ nhìn về phía Tần Dập. Gương mặt của người đàn ông vẫn rất bình tĩnh, giống như không nghe thấy gì mà tiếp tục ôm cô lên lầu.

Trong sảnh lớn trật tự ngay ngắn, người hầu vẫn làm việc như bình thường, những người đàn ông áo đen đứng dựa tường vẫn kính cẩn cúi chào họ như vừa rồi.

Tần Dập đưa Kiều Tri Niệm lên lầu, giúp cô cởi đôi giày đã dính bụi đất ở tầng hầm ra, rồi ôm người vào phòng. Anh sợ cô bị nhiễm khí lạnh nên rót một ly nước ấm, cẩn thận thử nhiệt độ xong mới đưa đến bên miệng Kiều Tri Niệm.

“Em uống chút đi, dưới tầng hầm khá lạnh.”

Động tác của anh rất cẩn thận, cứ như kẻ vừa rồi dễ dàng phán án tử cho người khác và kẻ cẩn thận như đang bảo vệ gốm sứ dễ vỡ này là hai người hoàn toàn khác nhau.

“Anh cho rằng em sẽ yeutruyen.net cầu xin cho cô ta.”

Cô gái uống cạn nước trong ly, lắc đầu: “Giữ cô ta lại để cô ta làm hại anh yeutruyen.net à?”

Cô được đặt nằm trên giường, tóc dài đen nhánh tuỳ ý rũ sau người. Người đàn ông chống tay bên tai Kiều Tri Niệm, cẩn thận quan sát sắc mặt của cô. Sau đó, anh cúi thấp người, hôn lên cần cổ thon dài của cô.

“Sợ à?” Người đàn ông vừa hỏi vừa hôn.

Đáp án đương nhiên là sợ. Những vết thương chồng chất ấy rõ ràng là đã bị tra tấn rất lâu, những người trong nhà này cũng đã quen với tiếng súng và chết chóc. Tất cả đều chứng minh cuộc sống luôn đầy sóng gió ở nơi này, đến nỗi chuyện người một giây trước còn sống sờ sờ, rồi một giây sau đã trở thành thi thể cũng không lạ lẫm gì. Hoặc nên nói, như vậy mới là bình thường.

Hơn nữa lời của Tống Hoài Cẩn lúc đó, cô vờ như không nghe thấy.

Kiều Tri Niệm không thể tưởng tượng ra được dáng vẻ thô bạo và cách anh giết chết một người đang sống khỏe mạnh như thế nào. Nhưng cô biết Tống Hoài Cẩn không nói dối, dù sao thì anh trai cũng đã nói với cô về những chuyện của Tần Dập rồi, chỉ là cô không muốn thừa nhận mà thôi.

Giờ Kiều Tri Niệm cũng đã biết rõ, người đàn ông ở trên người đang hôn mình này thật sự không phải người tốt.

Những dịu dàng đó chỉ dành cho cô, còn tàn nhẫn mới là thái độ bình thường của anh. Nhận ra điều này làm Kiều Tri Niệm vừa vui vừa buồn, nghĩ luẩn quẩn rồi lại thấy lo lắng nhiều hơn.

Cô gật đầu rất nhẹ, cằm thon gầy chạm lên đỉnh đầu anh. Người đàn ông đang vùi đầu vào cổ của cô cảm giác được cái gật đầu ấy, ngừng nụ hôn lại.

“Sợ anh à?”

“Anh thật sự không phải là người tốt.” Giọng anh khẽ khàng, còn mang theo chút tự chê cười.

“Không, không phải sợ anh.” Kiều Tri Niệm đặt tay lên gáy của người đàn ông, nhẹ nhàng vuốt ve, bàn tay bị ngọn tóc của anh đâm vào. Cô nhìn lên trần nhà trống trải màu trắng như tuyết.

“Là lo lắng cho anh…”

Sự sợ hãi của cô không đến từ Tần Dập.

“Sẽ có lúc anh lại gặp nguy hiểm như vậy đúng không?”

Tần Dập hưởng thụ sự vuốt ve, giống như một con thú hoang được vuốt lông, yên lặng nằm trên vai cô.

“Có thể có, cũng có thể không.”

“Nhưng cho dù thế nào, em cũng sẽ không gặp nguy hiểm.”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.