"Tao đã đợi ngày này lâu lắm rồi! Trình Thập Nghi, cuối cùng mày cũng chịu quay về!"
"Đều tại mày! Tất cả đều sai rồi! Người lẽ ra phải nổi danh khắp thế giới phải là tao mới đúng! Là mày đã cướp đi ánh hào quang của tao! Trình Thập Nghi, tao muốn g.i.ế.c mày! Giết mày!"
Cô ta lẩm bẩm, từ trong túi móc ra một con d.a.o nhọn.
Đáng tiếc người đã từng trải qua một đời khổ nạn như tôi, đã không còn là con cừu non mặc người xâu xé nữa.
Tôi cắn c.h.ặ.t t.a.y cô ta, dùng hết sức lực, tay cô ta nhất thời da thịt chia lìa.
Cơn đau dữ dội khiến cô ta liên tục lùi về sau vài bước.
Tôi nhân cơ hội quay đầu bỏ chạy, Trình Cửu Tư cầm d.a.o đuổi theo.
Khi đi qua một ngã ba đường, một chiếc xe đột ngột chặn đường tôi.
Trình Cửu Tư nhân cơ hội lao vào tôi, cùng lúc đó cửa xe mở ra.
Một bóng người với tốc độ cực nhanh đứng chắn trước mặt tôi.
Con d.a.o trong tay Trình Cửu Tư đ.â.m vào người đó.
Cuối cùng tôi cũng nhìn rõ, bóng người đó là Tống Lịch.
Anh ta bất chấp vết thương, liều mạng khống chế Trình Cửu Tư, sau đó báo cảnh sát.
Tôi lạnh lùng nhìn bọn họ, đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười.
Mặc kệ bọn họ yêu nhau g.i.ế.c nhau, tôi cất bước bỏ đi, Tống Lịch đột nhiên gọi tôi lại.
Anh ta nói: "Thập Nghi, vào một đêm sau khi em đi, cuối cùng anh cũng nhớ lại tất cả rồi."
"Em từng ngăn cản anh muốn xông vào biển lửa, anh rất vui, cảm thấy cuối cùng mình cũng không cần phải tàn phế nữa. Nhưng người của thế giới đó lại đổ hết mọi lỗi lầm lên đầu em."
"Anh điên cuồng dày vò em, anh cố ý ném em vào phòng xông hơi, để em nếm trải nỗi đau giống như Trình Cửu Tư, cuối cùng, em đã c.h.ế.t trong phòng xông hơi."
"Sau khi em chết, anh mới cảm thấy trong lòng trống rỗng."
"Anh không biết em sẽ chết, là hôm đó vô tình không khống chế được nhiệt độ của phòng xông hơi."
"Anh phát hiện mình đã yêu em rồi từ lúc nào không hay, chỉ là giữa chúng ta có một mạng người ngăn cách, anh không muốn gánh chịu nỗi đau nặng nề, nên đành để em chịu đựng tất cả những điều này."
"Sau khi em chết, anh đã đến sở cảnh sát tự thú, nhưng anh không thể đổi lại được em nữa rồi."
Tống Lịch nước mắt đầy mặt, trước n.g.ự.c anh ta cắm một con d.a.o găm, nhưng anh ta lại không hề cảm thấy đau đớn.
Bởi vì trái tim anh ta, đã đau đến tê dại rồi.
"Thập Nghi, ba năm nay, anh tận mắt chứng kiến em từng bước hoàn thành thành tựu của ngày hôm nay, em thật sự rất giỏi, là anh không xứng với em. Anh vẫn luôn không dám làm phiền em, anh biết, anh không có tư cách làm phiền cuộc sống hiện tại của em nữa."
Anh ta đỏ hoe mắt nhìn tôi, đau khổ vô cùng.
"Nhưng Thập Nghi, em có thể tha thứ cho anh không? Anh sắp c.h.ế.t rồi..."
Máu tươi trước n.g.ự.c Tống Lịch nở ra đóa hoa đỏ thắm.
Anh ta thở hổn hển nói xong liền ngã xuống đất.
Tôi nhớ lại những ngày tháng bị anh ta nhốt lại dày vò, tôi đã vô số lần cầu xin anh ta tha thứ.
Nhưng anh ta lại nói: "Mối thù khắc cốt ghi tâm, không nên bị lãng quên."
Tôi nhàn nhạt nói, "Tôi sẽ không tha thứ cho anh."
"Cho dù anh vừa mới cứu tôi, cũng vẫn sẽ không."
"Có người từng nói với tôi, mối thù khắc cốt ghi tâm, không nên bị lãng quên."
Tống Lịch ngơ ngác nhìn tôi, nhưng không thể nói ra lời nào.
Xe cảnh sát và xe cứu thương nhanh chóng đến hiện trường.
Cảnh sát khống chế Trình Cửu Tư gần như phát điên.
Tống Lịch thì bị xe cứu thương kéo đi cấp cứu.
Vì bị thương vào tim, Tống Lịch đã qua đời ngay trong đêm đó.
Trình Cửu Tư đánh bị thương nhân viên bệnh viện tâm thần, cộng thêm các tội danh phóng hỏa, sát hại Tống Lịch trước đó, cô ta bị tòa án tuyên án tử hình, thi hành ngay lập tức.
Cô công chúa nhỏ được bố mẹ yêu thương nhất, cuối cùng cũng không thể khiến họ sống được nửa ngày thoải mái. Kiếp trước, Tống Lịch vì Trình Cửu Tư, mà trăm phương ngàn kế dày vò tôi. Kiếp này, hai người họ lại tự làm tổn thương nhau, không được c.h.ế.t an lành.
Đây có lẽ chính là báo ứng của kẻ ác, nhưng tất cả đã không còn liên quan đến tôi nữa rồi.
Khi tôi về nước tổ chức triển lãm tranh, có một cặp người vô gia cư tự xưng là bố mẹ tôi đến tìm.
"Thập Nghi, bố mẹ sai rồi! Trước đây là bố mẹ đã đặt cược sai rồi! Xin con hãy cho bố mẹ một cơ hội nữa, chúng ta nhất định sẽ trân trọng con!"
Nghe thấy tiếng cầu xin đáng cười của họ, tôi trực tiếp ra lệnh cho bảo vệ đuổi họ đi.
Kiếp này, tôi dùng ước mơ để xây dựng sân khấu, tôi chỉ cần yêu bản thân thật tốt.
Tôi chỉ cần nhìn về phía trước, thánh đường nghệ thuật sẽ mở rộng cửa chào đón tôi.
Còn những thứ tình yêu, tình thân giả dối đó, hãy để chúng đi gặp quỷ đi.