Khâu Tác tỉnh dậy trên giường Cố Điển vào sáng hôm sau, chiếc giường lớn trống không, Cố Điển không có ở phòng. Sau khi tiêm xong, Khâu Tác ngủ rất sâu và không hề mơ thấy gì.
Lờ mờ nhớ trước khi ngủ mình và Cố Điển cùng thảo luận mùi hương, một người chocolate một người rượu vân vân, lúc sau trên trán có cảm giác mát lạnh run lên, sau đó không biết gì nữa.
Nếu Khâu Tác biết Cố Điển làm gì sau khi cậu thiếp đi, có lẽ tiêm cho cậu mười mũi nữa thì cũng không ngủ được.
Khi Cố Ân và Du Nam về nhà, thì đã hơn 12 giờ đêm. Em trai anh cầm một bình nước đá lớn đi đi lại lại trong phòng khách, hết lần này đến lần khác ngửa đầu lên uống một ngụm, toàn thân đỏ bừng tỏa nhiệt, trong mắt hiện rõ tơ máu.
Loại trạng thái này không cần Cố Điển mở miệng, anh trai và anh dâu đã hiểu ngay chuyện gì đang xảy ra với anh.
Du Nam hỏi, “Khâu Tác đâu?”
“Trên giường em,” Cố Điển đáp, lại ngửa đầu uống thêm một ngụm nước đá, “Cậu ấy đang ngủ.”
Du Nam gật đầu, vỗ vai Cố Ân, “Anh ở lại với nó đi, em lên xem Khâu Tác có chuyện gì.”
“Anh---” Cố Điển mím môi, muốn nói lại thôi.
Du Nam xoay người, thấy vẻ mặt của Cố Điển, hiểu rõ mà nhếch miệng cười, “Em lo lắng cái gì? Anh là bác sĩ, vậy mà cũng không yên tâm?”
Cố Ân vươn tay xoa đầu em trai, “Em nghĩ bậy cái gì vậy? Anh dâu em là Omega…” Ngừng một chút mới bắt đầu nói một cách nghiêm túc, “Tiểu Tác phân hóa mà thôi, đây là chuyện mà mỗi Omega đều phải trải qua, rất bình thường, em không cần căng thẳng như vậy… Bây giờ khẩn trương thế này, vậy sau này em ấy sinh con thì sao, lúc đó em còn không đau lòng muốn chết?”
“Khâu Tác không cần sinh con,” Khâu Tác nhíu mày, “Cậu ấy sợ đau, sẽ không sinh.”
“Nói linh tinh…” Cố Ân trừng anh, đang định tiếp tục nói thì Du Nam ngắt lời, Du Nam chỉ tay vào ba lô của mình, nói với Cố Ân, “Anh đừng chỉ lo nói chuyện, hai đứa nhỏ mới lớn bao nhiêu mà nói đến chuyện sinh đẻ? Anh cũng thật là nhọc lòng, so với ba mẹ còn lo nghĩ hơn… Em đi lên trước.”
“À, em đi đi.” Bà xã nói không cho phản bác, Cố Ân thành thật tán thành.
Du Nam lên lầu, Cố Ân lấy hai viên thuốc con nhộng màu vàng và trắng trong ba lô, đưa cho Cố Điển, “Cho em cái này, uống nhanh đi.”
“Đây là cái gì?”
“Thuốc.”
“Thuốc gì?” Cố Điển ném thuốc vào cổ họng, ngẩng đầu uống.
“Thuốc em nên uống bây giờ,” Cố Ân liếc em trai mình một cái, “Em tiến vào kỳ mẫn cảm, uống thuốc để kiểm soát.”
Cố Điển ấn mạnh vào thái dương, ấn đến khi có hơi đau, tác dụng thuốc trong cơ thể phát huy, thân nhiệt quá cao cùng sự bồn chồn và nóng nảy trong người từ từ hạ xuống, anh bước đến ghế sofa, duỗi thẳng đôi chân dài của mình, cánh tay che khuất đôi mắt, giống như chạy vài cây số, anh nửa dựa vào một cách mệt mỏi.
Cố Ân cũng đi qua, ngồi bên cạnh anh, chờ anh bình tĩnh lại.
“Anh, anh có chị dâu rồi, tại sao vẫn có thuốc này?” Cố Điển đột nhiên ngồi thẳng người, quay đầu nhìn anh trai.
“Cái gì?” Cố Ân ngừng một chút, lúc sau mới nhận ra được em trai đang nói gì, “Em đúng thật là em trai tốt của anh, trong đầu em chứa cái gì vậy? Lúc nãy ở bệnh viện lấy riêng cho em.”
“Ồ, sao anh biết em cần?” Cố Điển hạ giọng nói.
“Mày nghĩ anh trai mình bị mù à? Bác sĩ chẳng ra gì?” Cố Ân liếc xéo em trai mình, “Nếu Khâu Tác phân hóa không làm mày tiến vào kỳ mẫn cảm thì bố đây cùng họ với mày.”
*Đoạn này Cố Ân hơi cục súc nên mình đổi xưng hô
“Ha---” Cố Điển nhếch khóe miệng, “Anh vốn dĩ cùng họ với em mà.”
“Anh cũng lười nói chuyện với em… Nhắc em một chút, kỳ phát tình của Omega một tháng một lần, Khâu Tác vừa phân hóa, giai đoạn này phát tình không đều, em nhớ chú ý quan sát, nếu em ấy khó chịu nên làm thế nào để trấn an thì anh đây không cần phải dạy chứ? Để anh dâu em dạy em ấy dùng thuốc ức chế và ngăn tin tức tố, họ dễ dàng giao tiếp với nhau hơn một chút.”
“Dạ, em hiểu rồi.” . Đam Mỹ H Văn
“Giờ anh sẽ nói một chút về kỳ mẫn cảm của em.” Cố Ân nói.
“Em hiểu mà, hướng dẫn ở trên Internet có rất nhiều, học sinh lý ở trường cũng có giảng.” Cố Điển cảm thấy anh mình làm chuyện không cần thiết.”
“Vậy lại nói một chút về chuyện của em và Khâu Tác,” Cố Ân kiên trì, “Khâu Tác biết mình là Omega chưa?”
“Hình như… còn chưa biết.”
“Vậy em tính khi nào nói rõ với em ấy?”
“Sáng mai đi, chờ cậu ấy tỉnh thì để em nói với cậu ấy.” Cố Điển đan tay vào nhau và thở ra một hơi dài, “Hôm nay em ngủ ở lầu một… cách xa cậu ấy một chút.”
Cố Ân đứng lên, “Thuốc của em không thể uống thường xuyên, có một số tác dụng phụ.”
“Dạ?” Cố Điển nhướng mày, “Tác dụng phụ gì?”
“Béo lên.” Cố Ân cười một tiếng, không phân biệt thật giả mà nói.
Cố Điển:...
Ban đêm, Cố Điển ở phòng cho khách lầu 1 trằn trọc không ngủ được, Cố Ân đưa thuốc thực sự có thể đè xuống xúc động trong cơ thể, nhưng gần như không thể kiềm chế được những suy nghĩ.
Cố Điển nhắm mắt lại, trong đầu liền hiện ra một thân thể cuộn tròn, khỏe mạnh, mảnh mai, cơ bắp rõ nét không nhiều không ít, tuyến thể sau cổ như một ngọn đèn nhỏ màu đỏ, mùi hương nồng nàn mê muội lòng người.
Ngủ không được, Cố Điển nằm ở trên giường, rèm cửa không được kéo ra, ánh trăng như nước chiếu vào bên giường qua ô cửa sổ.
Không biết là ảo giác hay gì đó, chóp mũi anh luôn phảng phất mùi chocolate, càng ngày càng đậm, càng ngày càng ngọt, nhẹ nhàng bao bọc lấy Cố Điển, ngăn chặn hoàn toàn hiệu lực của thuốc trong cơ thể.
Cố Điển cam chịu số phận mà nhắm mắt lại, nghẹn ngào trong cổ họng, nhẹ nhàng gọi tên Omega trên lầu, kìm nén mà thở hổn hển…