Mỗi ngày đều bận rộn đóng phim, cùng học tập, Bùi Ôn Hạ hận không thể phân thân ra thành hai mình. Chưa gì mà đã đến cuối tháng 11, những vai phụ nhỏ lẻ đã hết cảnh quay từ lâu, chỉ còn lại cảnh diễn của các nhân vật chính và phản diện là chưa đóng máy. Kỳ Ân trong vai là đối thủ tranh giành tình cảm với nam chính, cũng còn vài cảnh diễn.
Thời Xuyên của Bùi Ôn Hạ cũng đã kết thúc cảnh quay cuối cùng trong bệnh viện, nhân vật này cuối cùng cũng không thể thắng qua Hoắc Chính Vũ trong cuộc thi nào nữa, để lại rất nhiều thổn thức cho nhiều nhân vật. Mối tình đầu đẹp đẽ dừng lại khi ở tuổi 18.
6 người tự mình tổ chức riêng một buổi đóng máy nho nhỏ dành cho Bùi Ôn Hạ, Đường Hiểu Vi và Diệp Lạc Dương.
Vất vả 3 tháng, cuối cùng cũng sắp xong bộ phim.
Tiệm lẩu.
Đối với những người buôn bán ở thành phố Điện Ảnh mà nói, minh tinh có rất nhiều, cho nên sẽ không kích động mà làm phiền các ngôi sao dùng bữa, nếu quá thích, có thể chờ khi ăn xong xin kí tên, hoặc chụp ảnh chung.
Thiên đường của những người nổi tiếng là đây, không có netizen, paparazzi, không có fans cuồng.
Bùi Ôn Hạ thắc mắc: “Tại sao lại ăn lẩu?” Mỗi lần tụ tập với nhau, không biết tại sao các anh cứ thích gọi lẩu uyên ương.
Mộ Lăng Thần tất nhiên không nói thật, múc cho cậu một chén nước toàn là rau: “Mùa đông trời lạnh, ăn lẩu là hợp nhất. Ăn nhiều rau vào, hỗ trợ tiêu hóa.”
“…” Cậu cũng không bị táo bón, ăn nhiều chi?
Diệp Lạc Dương thầy cậu héo rũ thì quan tâm, chỉ ra quầy: “Ở đó có hải sản tươi, muốn ăn con nào thì chọn đi. Suốt ngày trưng ra cái mặt đáng thương, tôi không bị cậu quyến rũ đâu. Nè, cầm thẻ tín dụng của tôi mà mua, giới hạn 50 triệu, quẹt hết thì lại đây tôi đưa thẻ mới.”
“…” Mua một vài con ăn thôi chứ cậu không tính mua cả vựa.
Kỳ Ân trực tiếp nắm tay cậu kéo ra ngoài lựa hải sản: “Để em và anh Bùi lựa đồ ngon cho mọi người nha!”
Đường Hiểu Vi vừa mới đứng lên: “…” Lần sau anh phải nhanh tay hơn.
Mộ Lăng Thần gọi anh lại: “Hiểu Vi, đợi chút, mình có chuyện muốn nói này. Bên công ty của bố cậu…”
3 người còn lại cũng dựng tai lên nghe. Công ty cũ của bọn họ khi còn ở FStar, thì chỉ có nhà họ Đường.
Nhà họ Đường chỉ biết kinh doanh làm ăn chuỗi nhà hàng khách sạn, mậu dịch ngoại thương, đối với việc mở công ty kinh doanh giới giải trí cũng là vì làm đệm cho con trai. Hiện tại người nắm cổ phần nhiều nhất không còn là nhà họ Đường nữa, mà là nhà họ Dương. Trùng hợp là Dương đổng này cùng với lão tổng phụ trách cũ của bọn họ là cùng một giuộc.
…
Kỳ Ân dùng tay không chọc càng cua, để cho nó kẹp mình: “Bùi Ôn Hạ, nói thật đi, anh là gay đúng hong?”
Bùi Ôn Hạ đang nghiêm túc lựa tôm, nghe vậy trả lời: “Không phải, nhưng tôi thích con trai.” Chỉ thích bọn họ.
“??”
Kỳ Ân ít khi thấy cậu làm ra biểu cảm đáng yêu, nhu hòa như vậy, không khỏi đố kị với nhóm người nào đó: “Anh xem em, em còn có cơ hội trở thành đàn ông của anh hong?” Cậu ta cũng đẹp trai này, giàu có này, tài năng này, lại cũng là con trai này. Có kém cạnh ai đâu.
Cậu khó hiểu, vẻ mặt không tin được: “Cậu quá thích chị gái nên lú lẫn rồi? Tôi là đàn ông.” Trần Uyển Uyển đã kể một chút sự tích tình ái của cô và Kỳ Ân cho cậu nghe rồi. Kỳ Ân chỉ hẹn hò với nữ minh tinh.
Kỳ Ân bật cười, giọng điệu đầy câu dẫn: “Đâu có đâu, em rất thoáng, nam hay nữ gì đều được, chỉ cần đúng gu em. Anh có muốn thử lăn một cái giường với em không? Một đêm? Em luôn ở trên, nếu chúng ta đụng số thì em có thể hi sinh chút-A!”
Bùi Ôn Hạ đưa tay bóp miệng cậu ta lại, thẹn quá hóa giận: “Đầu óc của cậu y hệt con tôm hùm này ấy, toàn nói chuyện bậy bạ, mới tí tuổi mà kì cục. Tôi có người mình thích rồi, không rảnh chơi cùng cậu, cũng không tình một đêm.”
*Cho ai chưa biết thì đầu tôm toàn là vớt của nó
Kỳ Ân cũng tài thật, rất biết cách chọc cậu xù lông.
Kỳ Ân mãi mới thoát ra được khỏi tay cậu, nhịn cười muốn nội thương: “Anh, cách anh nói chuyện y hệt mấy cụ già trong nhà em, lỗi thời quá đi.”
Cậu buồn bực đứng lên: “Còn nói chuyện kiểu đó thì tôi từ mặt cậu luôn.”
Quan niệm về tình cảm yêu đương của Bùi Ôn Hạ có chút cổ hủ thật, quen nhau yêu nhau rồi kết hôn, cậu không có cởi mở đến độ lên giường, nhảy qua bước tìm hiểu nhau.
Cậu ta bước chậm theo sau: “Được được được, em xin lỗi mà. Chúng ta chọn vài con to to cho các anh ấy nha. Chầu này em trả.”
Bùi Ôn Hạ được Kỳ Ân dỗ, cuối cùng cũng nguôi ngoai.
Một lát sau, trên bàn ăn.
Mộ Lăng Thần gắp rau cho cậu, tò mò: “Em phải đi Bắc thành à? Anh nhớ quê em ở đây mà.”
Cậu đưa nước, đưa khăn tay cho Đường Hiểu Vi xong mới nói: “Ừm, đi viếng mộ.”
Được một năm kể từ ngày cậu biến thành Bùi Ôn Hạ, cậu muốn đi xem xem, mộ phần của Bùi Tranh.
“…” Đây là chuyện riêng của cậu, bọn họ không dám tự tiện xen vào. Chỉ chờ ngày nào đó, cậu có thể mở lòng hơn.
Cạch!
“Đồ ăn của các anh đây ạ! Mời dùng!” Nhân viên phục vụ nháy với 6 người.
Đây đều là đồ ăn mà Bùi Ôn Hạ đã gọi, cho nên các anh đều cầm lên đũa, chuẩn bị gắp.
“…A, cái này…?”
Hàu sống, lươn xào, cá hồi nướng, cá thu sốt me,…Đều là những món bổ thận, tráng dương.
Thanh niên trai tráng bốn mặt nhìn nhau, nhìn chằm chằm Bùi Ôn Hạ: “…” Ăn hay không ăn đây?
“??”
Bùi Ôn Hạ ngơ ngác không hiểu, chậm chạp nhận ra gì đó, mặt đỏ bừng, muốn tìm cái hang chui xuống.