Sau khi Hứa Vị xuống sân khấu, cậu đi thẳng về phía bố mẹ cùng Trần Viễn Văn, Trần Viễn Văn đã thấy cậu từ xa, chưa kịp vẫy gọi, Trần Viễn Văn đã lấy điện thoại di động từ trong túi ra rồi đưa lên tai. Anh làm động tác nghe điện thoại, xoay người nhanh chóng rời khỏi chỗ ngồi.
Hứa Vị lạnh lùng liếc nhìn bóng lưng Trần Viễn Văn, trong lòng biết người đàn ông này đang tìm cớ để chạy trốn, nhưng cậu không đuổi kịp để ngăn cản anh.
Cậu sắp xếp Trần Viễn Văn ngồi bên cạnh bố mẹ mình để thăm dò, phản ứng của anh nằm trong dự đoán nên cậu không ngạc nhiên lắm khi thấy Trần Viễn Văn bỏ chạy, nhưng biểu cảm trên khuôn mặt cậu vẫn không giấu được trở nên lạnh lùng hơn một chút.
Trần Viễn Văn đi đến lối ra hội trường rồi cất điện thoại đi.
Lúc này, tất cả sinh viên và giáo viên đều đang ăn mừng trong hội trường nên ở đây hầu như không có ai, rất vắng vẻ.
Trần Viễn Văn đứng trên bậc cửa cạnh cửa ra vào, rút một điếu thuốc rồi châm lửa.
Anh biết vừa rồi kỹ năng diễn xuất kém cỏi của mình không thể thoát khỏi tầm mắt Hứa Vị, nhưng anh vẫn chọn rời đi, không thể để Hứa Vị giới thiệu anh với bố mẹ cậu được.
Anh thực sự không quen với tình huống đó.
Hơn nữa, mối quan hệ của anh với Hứa Vị cũng không đến mức đấy.
Hiện tại nếu nói anh đối Hứa Vị có tình cảm sâu đậm, Trần Viễn Văn không cho là đúng, cùng lắm chỉ là anh có hứng thú với Hứa Vị, là kiểu không đạt được thứ mình muốn thì không cam lòng.
Với mối quan hệ kiểu này, không cần thiết phải gặp mặt bố mẹ.
Anh không chắc sự sắp xếp tối nay của Hứa Vi có ẩn ý gì không, nhưng dù có hay không thì anh cũng không muốn chuyện này xảy ra.
Buổi tối đầu hạ, cơn gió nhẹ thổi mang theo sự mát mẻ sảng khoái, sau hội trường là một khu rừng nhỏ, đứng trên bậc thềm có thể nghe thấy tiếng côn trùng kêu rả ríc từ trên cây.
Trần Viễn Văn im lặng hút thuốc, lắng nghe tiếng gió và tiếng côn trùng kêu.
Anh mới hút được nửa điếu thì đột nhiên bị ai đó giật lấy từ phía sau.
Trần Viễn Văn quay lại, nhìn thấy Hứa Vị đang đứng phía sau mình.
"Anh từng nói không hút thuốc nữa." Sắc mặt Hứa Vi trầm xuống.
Trần Viễn Văn thầm nghĩ, nói thế lừa cậu mà cậu cũng tin.
Nhưng đương nhiên anh sẽ không nói những lời này với Hứa Vị, lấy lại điếu thuốc rít một hơi thuốc thật sau, anh nghiêng người tiến đến trước mặt Hứa Vị, chậm rãi thở ra làn khói trong miệng: "Cậu phải để tôi từ từ chứ, dù gì cũng đã hút nhiều năm rồi. Thực sự mấy hôm nay mới có một điếu này thôi, Trần tổng của cậu có phải ngoan lắm không, sinh viên nhà ta có phần thưởng gì không?"
Sắc mặt Hứa Vi không thay đổi, lặng lẽ nhìn anh: "Anh muốn phần thưởng gì?"
Anh nhếch khóe môi cười và nói: "Cậu biết mà!"
Vừa nói, anh vừa đưa tay tới mông Hứa Vị, nhẹ nhàng vỗ nhẹ: "Ngoài cái này ra thì còn có cái gì nữa?"
"Đừng nghĩ tới, không có khả năng." Hứa Vi cự tuyệt.
"Này, chẳng lẽ mông cậu được dát vàng à? Mà vàng cũng có giá trị đến vậy sao? Tôi làm cậu thì trời sập hả? Tôi cũng để cậu làm bao nhiêu lần rồi?!" Anh cười, trừng mắt nhìn Hứa Vị với sự giận dữ ngập tràn trong đôi mắt hoa đào.
"Tôi làm không tốt? Anh không hài lòng? Khó chịu sao?" Hứa Vi không hề động lòng.
"Đây không phải là vấn đề khó chịu, đây là..."
Trần Viễn Văn còn chưa nói xong, Hứa Vị đột nhiên ngắt lời: "Vừa rồi anh bỏ đi."
Trong giọng nói của cậu có chút bất bình.
Anh biết mình sai nên đành phải thỏa hiệp lần nữa, đưa tay chạm vào má Hứa Vị nói: "Chúc mừng tốt nghiệp. Anh không thể gọi em là sinh viên đại học nữa rồi."
"Anh có thể gọi bất cứ lúc nào anh muốn." Hứa Vi nắm lấy tay anh, ngăn cản anh rút ra.
Khoảng cách giữa họ rất gần, anh có thể nhìn thấy rõ ràng bóng dưới hàng mi dày của Hứa Vị, một lần nữa lại khó tránh khỏi rơi vào đôi mắt màu hổ phách của cậu.
Mỗi người đều có sở thích riêng khi chọn bạn tình, có người thích chân dài, có người thích da trắng, nhưng đối với Trần Viễn Văn, đôi mắt còn hấp dẫn hơn nhiều so với những thứ khác.
Và Hứa Vị có một đôi mắt vô cùng đẹp.
Đêm đó, sự dao động lại hiện lên trong đầu Trần Viễn Văn, khắp nơi đều yên tĩnh, chỉ có tiếng gió và tiếng côn trùng, có vài lời dường như đã được định sẵn để nói ra trong một đêm như vậy.
Trần Viễn Văn dùng ngón tay cái xoa xoa khóe môi Hứa Vị, thấp giọng nói: "Tôi vội tới nên không có mua quà, bằng không cậu dọn vào ở nhà tôi đi, bằng lòng không?"
Hứa Vị không trả lời ngay sau khi nghe anh hỏi mà chỉ lặng lẽ nhìn anh bằng đôi mắt sâu thẳm và quyến rũ đó.
Anh cảm thấy như có một cơn bão ập đến trong đôi mắt màu hổ phách đó và sắp nhấn chìm anh.
"Hứa Vị, sao cậu lại ở đây?"
Giọng nói của một thanh niên đột nhiên từ phía sau truyền đến, phá vỡ sự im lặng, Hứa Vị buông tay Trần Viễn Văn ra, quay người nhìn sang.
Người tới là một chàng trai nhìn có vẻ trạc tuổi Hứa Vị, dáng người khá cao và ưa nhìn.
Chàng trai bước đến gần Hứa Vị, quàng tay qua vai cậu một cách rất tự nhiên, rất thân mật.
"Này, tôi còn tự hỏi sao tìm khắp hội trường cũng không thấy cậu, hóa ra là đang trốn ở đây để hẹn hò." Chàng trai vừa nói vừa nhìn Trần Viễn Văn với ánh mắt đánh giá: "Là anh thì cũng không có gì lạ"
Trần Viễn Văn bình tĩnh liếc nhìn bàn tay của thanh niên đặt trên vai Hứa Vị, bình tĩnh trả lời: "Cậu biết tôi à?"
Chàng trai quay đầu lại, nheo mắt nhìn Hứa Vị, sau đó trả lời Trần Viễn Văn: "Tôi biết anh . Anh là giám đốc điều hành của Điện Ảnh Văn Thanh, sao không biết được."
Trần Viễn Văn gần như không thể nghe tiếp, khịt mũi nói với Hứa Vị: "Cậu không muốn giới thiệu với tôi à?"
"Tần Phong, bạn học cấp ba của tôi, hiện đang đi du học." Hứa Vị vừa nói vừa kéo tay Tần Phong ra khỏi người mình
Cậu không thích có người chạm vào mình cơ mà? Sao Tần Phong ôm lâu như vậy mà không tỏ ra bất mãn?
Tất cả đều đang giả vờ, nam sinh ngây thơ cái quái gì chứ, nhảm nhí!
Trần Viễn Văn cười lạnh hỏi Tần Phong: "Cậu từ nước ngoài trở về là để đến tham dự lễ tốt nghiệp của Hứa Vị sao?"
"Đúng vậy, vừa xuống máy bay tôi liền bắt taxi tới đây, nhưng vẫn hơi muộn một chút." Tần Phong xấu hổ gãi đầu nói: "Hứa Vị, tối nay tôi mời, đền bù cho cậu, đừng giận nha."
"Không giận." Hứa Vị nhìn về phía sau Tần Phong: "Hành lý đâu?"
"À, vừa rồi không phải vội sao, nên để vali nhờ ở phòng bảo vệ trường cậu rồi, lát nữa cùng tôi đi lấy đi."
"Ừ." Hứa Vị đáp lại, lại hướng Tần Phong nói: "Ở đây đợi một lát, tôi còn có một số việc chưa làm xong."
Nói xong, không đợi Tần Phong đáp lại, cậu đã nắm lấy tay Trần Viễn Văn, dẫn anh đi về phía khu rừng phía sau hội trường.
Tần Phong không khỏi từ phía sau thở dài: "Chậc chậc chậc, đúng là cái loại đàn ông thấy sắc dục liền quên bạn bè."
Những lùm cây trong khuôn viên trường thường là nơi cất giữ rất nhiều câu chuyện, nhất là về đêm, khi trăng tối, gió trên cao, bóng cây nghiêng ngả là nơi thích hợp nhất để các đôi tình nhân trẻ tìm đến.
Ngay khi Trần Viễn Văn bị Hứa Vị kéo vào rừng, anh đã nghe thấy một tiếng thở hổn hển đầy ý vị từ đâu đó xung quanh, Hứa Vị tự nhiên nghe thấy, nhưng cậu vẫn tiếp tục bước đi, kéo Trần Viễn Văn đến nơi sâu nhất trong rừng mới dừng lại.
Trần Viễn Văn nhìn xung quanh, tối đen như mực, chỉ có ánh đèn mờ ảo trên con đường phía xa.
Cảnh tượng này thực sự có chút gợi lên không khí vụng trộm đầy ám muội.
Trần Viễn Văn dựa vào cành cây phía sau, cười tà ác nói: "Sao lại đưa tôi tới đây? Chắc không phải cậu muốn chơi hoang dã đấy chứ?"
Hứa Vi không để ý đến lời nói vô lại của anh, nắm lấy tay anh hỏi: "Lời anh vừa nói còn tính không?"
Sự im lặng lại bao trùm, chỉ còn hơi thở một gấp gáp một chậm rãi của hai người.
Ước chừng một phút sau, Hứa Vị đột nhiên cúi xuống, đến trước mặt anh, đè anh lên một thân cây: "Tần Phong chỉ ở trong nước hai ngày, tôi phải ở cùng cậu ta, sau đó sẽ chuyển đến chỗ anh. Nếu lúc đó anh dám chối..."
Hứa Vi ngậm lấy môi anh, dùng sức mút: "Tôi sẽ chịch chết anh."
"Cái gì ..."
Lời nói bị chặn trong miệng, Hứa Vị lại hôn anh.
Hứa Vị chắc chắn đang tức giận nên lại sử dụng nụ hôn ác độc, cậu dùng hai tay ôm lấy eo anh, giữ chặt anh trong lòng, mút mạnh môi đến mức phát đau.
Khí tức nam tính trên người Hứa Vị quá mạnh, bao trùm lấy anh một cách bá đạo, khiến toàn thân anh không khỏi run lên.
Dù sao thì anh cũng rất thích kiểu hôn mạnh mẽ và kích thích này, Trần Viễn Văn vô thức giơ tay lên quàng qua cổ Hứa Vị.
Hai người đã hai ngày không gặp, ôm hôn nhau một lúc, cả hai đều cảm thấy khó chịu.
Anh thực sự muốn làm điều đó với Hứa Vị ngay tại chỗ, bất kể Hứa Vị có sẵn lòng hay không, dù sao anh cũng không thể chịu đựng được.
Nhưng bạn của Hứa Vị vẫn đang đợi ở bên ngoài, Hứa Vị cũng nói rằng lần sau gặp nhau là phải đợi đến ngày mốt.
Lần đầu tiên trong đời, CEO đẹp trai giàu có Trần Viễn Văn trải qua nỗi đau nhìn thấy nhưng không thể ăn, người đó là một thằng nhóc nhỏ hơn anh 7 tuổi!
Trần Viễn Văn rất không vui, hung hăng thò tay vào gấu áo Hứa Vị, vuốt ve qua lại cơ bụng cậu nhưng điều này cũng không làm dịu đi cơn khát của anh. Nhân lúc Hứa Vị đang say mê trong nụ hôn, anh liền cử động, hai tay đặt ở thắt lưng Hứa Vị sắp thành công đi xuống, nhưng vào thời khắc mấu chốt lại bị Hứa Vị giữ lại.
Hứa Vị chạm trán mình vào trán anh, hốc mắt có chút đỏ lên, "Đừng cử động, Tần Phong còn ở bên ngoài."
"Kệ m* Tần Phong!" Anh không nhịn mà chửi.
"Bố mẹ tôi cũng chưa rời đi." Hứa Vị nói thêm.
Lần này anh hoàn toàn im lặng.
Hứa Vị hôn lên khóe miệng anh một cách nịnh nọt: "Ngày mốt, lần trước không phải anh nói muốn một hộp sao? Tôi sẽ chiều anh."
Hứa Vị chưa kịp nói xong, đột nhiên ghé vào tai anh cười nhẹ: "Không, hai hộp để bù đắp cho Trần tổng, được không?"
Giang Nhiễm Nghĩa: Có vẻ như tôi sẽ gặp lại bạn trên weibo trong chương tiếp theo.