Tìm Lại Yêu Thương Ngày Xưa

Chương 81: chương 14.4




Ngọc Loan đang giúp ba chồng mình xoa bóp chân tay để không cứng đờ, cô bỗng gnhe tiếng mẹ chồng hét lên trong điện thoại bên ngoài phòng khách:
- Giờ con đang ở đâu, bác tới ngay lập tức.
Sau đó là tiếng dập máy thật mạnh và tiếng bước chân hối hả đi về phía phòng ngủ. Cánh cửa bật mạnh ra, sau đó mẹ Vũ Phong bước vào, gương mặt bà tái nhợt đầy lo lắng. Ngọc Loan quay đầu nhìn ba định mở miệng hỏi bà đã xảy ra chuyện gì thì bắt gặp ánh mắt giận dữ như muốn thêu sống cô của bà, lòng cô không khỏi lo lắng.
Mẹ Vũ Phong lạnh lùng nhìn cô rồi quay sang chồng mình nói nhỏ một câu:
- Tôi ra ngoài một chút.
Sau đó bà lấy áo khoát và chiếc túi xách của mình bước vội ra ngoài. Ngọc Loan thấy bà như vậy thì không biết xảy ra chuyện gì cô vội vã đứng dậy đi theo sau lưng bà, tài xế hôm nay xin nghỉ nên cô bèn đề nghị:
- Mẹ, mẹ muốn đi đâu, con đưa mẹ đi.
- Không cần đâu, tôi tự biết đón xe – Bà lạnh lùng xa cách đáp lời cô.
Ngọc Loan nghe bà nói như vậy, mắt cô cụp lại cảm giác đau lòng khôn xiết. Cô nhớ bà từng rất yêu thương cô, cô nhớ bà từng bảo muốn cô làm con gái yêu của bà. Cô nhớ bà đã nắm tay cô vui mừng bảo :” Từ nay mẹ sẽ yêu thương con như con đẻ của mẹ” . Vậy mà….chỉ phút chốc thôi bà lại thay đổi thái độ một cách đáng sợ như thế.

Mẹ Vũ Phong ra ngoài đón xe, chẳng thấy chiếc xe nào đến, gọi tổng đài cũng bận. Mãi không có chiếc xe nào, bà càng nóng lòng hơn bao giờ hết, cứ nhìn đồng hồ mãi. Ngọc Loan bèn đánh xe đến chạy ra nói với bà.
- Mẹ lên xe đi, con chở mẹ đi, nếu không sẽ trễ hẹn đó mẹ, giờ này cũng khó đón được xe lắm.
Mẹ Vũ Phong nhìn ra ngoài đường rồi nhìn Ngọc Loan lưỡng lữ, cuối cùng bà quyết định lên xe để Ngọc Loan chở mình đi. Ngọc Loan theo lời bà chở đến bệnh viện, không đợi Ngọc Loan cùng vào, bà vừa xuống xe đã vội chạy vào bên trong bệnh viện. Ngọc Loan cứ tưởng mẹ chồng mình đến thăm người quen bệnh nặng mới như thế, cũng vội vàng gửi xe đi vào sau. Khi cô vào đến nơi thì nghe mẹ chồng nói điện thoại:
- Lầu 3, phòng 4, bác biết rồi, bác lên ngay.
Nói xong bà vào thang máy vừa mở cửa , cách cửa nhanh chóng khép lại, Ngọc Loan định lên tiếng gọi như không kịp, đành chờ chuyến sau, dù sao cô cũng biết nơi đến.
Khi Ngọc Loan đi chuyến sau đến, cô đang tìm số phòng thì đã nghe tiếng nức nở trong phòng vọng ra:
- Bác ơi, con khổ quá bác ơi. Chẳng thà con chết đi cho thoải mái.
- Con đừng nói vậy, sao lại dại dột tự tử như thế chứ. Dù sao cũng phải nghỉ đến đứa bé trong bụng, con làm như vậy nghĩa là 1 xác hai mạng, con có biết hay không? – Giọng mẹ Vũ Phong lên tiếng trách, nhưng không hề có sự giận dữ mà chỉ có sự xót thương mà thôi.
Ngọc Loan đứng bên ngoài nhìn vào, cô thấy trên cổ tay Hà Trang là một vết băng kín, cô không khỏi sợ hãi lùi lại mấy bước, không ngờ Hà Trang lại cắt cổ tay tự sát như thế.

- Vậy bác bảo con phải làm sao đây? Vũ Phong không cần con đã đành, anh ấy cũng không cần đứa trẻ này còn bắt ép con bỏ nó. Ba Ngọc Loan thì ép con thôi việc, cả ba mẹ con cũng bị bắt ép như thế. Con có lỗi với ba mẹ con đã đành, nhưng còn đứa con của con, con dù sinh nó ra cũng chưa chắc có thể cho nó một cuộc sống tốt hơn, cho nên thà con cùng chết với nó – Hà Trang ôm bà khóc lóc.
- Bậy bạ quá, cũng may con và đứa bé trong bụng không sao, nếu không thì đúng là thất đức quá. Con yên tâm đi, bây giờ dù ai có nói gì, bác cũng sẽ không để con và con của con chịu khổ đâu. Theo bác về nhà, bác sẽ chăm sóc cho hai mẹ con của con – Mẹ Vũ Phong hạ quyết tâm nói.
- Nhưng mà anh Vũ Phong, còn có ba Ngọc Loan và cô ấy thì làm thế nào hả bác – Hà Trang nghe bà nói thế thì ngừng khóc ngẩng đầu nhìn bà hỏi – Ba Ngọc Loan chắc chắn sẽ không để chúng ta yên đâu.
- Yên tâm đi. Mình sẽ không để chuyện gì xảy ra đâu – Ngọc Loan đẩy cửa bước vào nói.
- Con điên rồi – Ông Hoàng Lâm giận dữ quát lên khi Ngọc Loan đến tìm ông cầu xin ông để Hà Trang và gia đình cô ấy yên ổn. Đồng thời nói rõ việc mình đã chấp nhận cho Hà Trang đến nhà để dưỡng thai – Con có biết, một khi đứa trẻ đó sinh ra đời thì hậu quả sẽ như thế nào hay không hả?
- Con biết – Ngọc Loan cắn môi gật đầu xác định.
- Con biết – Ông Hoàng lâm nhìn Ngọc Loan với ánh mắt không tưởng – Con biết mà vẫn chấp nhận à.
- Ba, dù sao cũng là một sinh mạng, đứa trẻ đó là vô tội – Ngọc Loan nhìn ba khe khẽ đáp.
Ông Hoàng lâm ngây người nhìn con gái thật lâu rồi thở dài .

- Ba sai rồi. Ba đã sai rồi. Ba không nên dạy con sống rộng lượng như thế – Ngọc Loan vốn giống tính mẹ cô hiền lành nhân hậu, ông Hoàng lâm cũng không muốn con gái sống trong xã hội đầy sự lọc lừa tính toán, mà luôn mong muốn con gái có một cuộc sống an nhàn sung sướng mà thôi, gia tài của ông để lại cho cô đủ để cô sống nhàn hạ đến suốt đời. Việc cuối cùng là ông tìm cho con gái một người chồng tốt nữa là ông đã thỏa mãn rồi. Ông không ngờ cách dạy của mình đã để lại hậu quả như thế này. Con gái ông quá hiền lành, không đủ nhẫn tâm để gạt bỏ chướng ngại trên con đường hạnh phúc của mình.
- Ba hứa với con đi ba – Ngọc Loan nắm lấy tay ông khẽ cầu xin – Dù sao đứa bé đó cũng là con của Vũ Phong, nếu lỡ như mai này con không thể sinh con cho anh ấy, thì đứa bé ấy chính là con của con, con sẽ xem nó như con của mình.
- Tội dại gì con phải làm vậy. Vũ Phong có xứng đáng cho con phải hy sinh đến như vậy không?
- Nếu như trước đây, có lẽ con sẽ trả lời là không? Nhưng bây giờ thì con cho là xứng đáng, dù con có hy sinh cho anh ấy bao nhiêu, gánh lấy những nỗi đau gì đi chăng nữa, chỉ cần hiện tại Vũ Phong yêu con là đủ. Chuyện sau này cứ để sau này tính đi – Ngọc Loan cười dịu dàng nhìn ông đáp, ánh mắt hiển hiện niềm hạnh phúc khi nhắc đến Vũ Phong.
Ông Hoàng lâm sư hạnh phúc trong mắt của con gái, ông thở dài căn dặn nói:
- Thôi được, ba sẽ không gây khó dễ cho gia đình cô ấy nữa, nhưng mà Ngọc Loan, con phải biết, làm người không thể quá hiền lành. Đôi khi phải biết sống ích kỷ vì bản thân mình, thà rằng phụ người chứ đừng để người phụ ta. Có thể nhân nhượng cho cô ta đến khi sinh đứa bé, nhưng nhất định không thể để cho cô ta mẹ sang nhờ con được, con có hiểu hay không. Là của con thì nhất định không để cô ta chạm tay vào. Đừng quá hiền lành mà để bị bắt nạt.
Ngọc Loan xúc động trước những lời căn dặn vì lo lắng ình của ba cô, cô khẽ gật đầu cho ông yên lòng.
- Con biết rồi ba, con không ngốc ghếch đến mức để người khác ức hiếp mình mãi đâu.
- Hãy nhớ, dù bất cứ chuyện gì xảy ra, ba luôn luôn ở sau bảo vệ và ủng hộ con.
- Con cám ơn ba – Cô nhẹ nhàng ôm lấy ba mình , hạnh phúc khi được ở trong vòng tay yêu thương và bao bọc của ba mình.

Vũ Phong hôm nay ghé vào một tiệm bánh mà Ngọc Loan rất thích, anh mua bánh đem về cho Ngọc Loan, chắc chắn cô sẽ rất thích. Vũ Phong đặt bánh thật cẩn thận trên ghế, anh nhìn hộp bánh khẽ cười, mấy ngày nay toàn gặp chuyện không vui, anh muốn làm Ngọc Loan vui lên một chút.
Xe vào đến cổng, Vũ Phong hớn hở cầm hộp bánh vào nhà, nào ngờ anh vừa vào nhà thì nghe tiếng Hà Trang reo mừng kêu lên:
- Vũ Phong, anh về rồi.
Vũ Phong quay đầu nhìn Hà Trang, cô ta đang mặc một bộ đồ lững thường ngày ở nhà chứ không phải một bộ đồ lịch sự khi ra đường như thường ngày, anh lấy làm khó chịu nhìn cô ấy hỏi:
- Cô đến đây làm gì?
- Là mẹ kêu Hà trang đến đây ở – Mẹ Vũ phong lên tiếng thay cho Hà Trang.
- Mẹ, sao mẹ lại làm nư vậy chứ, sao mẹ không nghĩ đến cảm nhận của Ngọc Loan, cô ấy sẽ như thế nào? – Vũ Phong bực tức quay đầu nhìn mẹ mình nói – Nếu như mẹ muốn rước cô ta về đây sống, thì con và Ngọc Loan sẽ trở về nhà mình sống.
- Là Ngọc Loan đồng ý cho Hà Trang về đây ở, chẳng phải mẹ ép uổng gì nó, không tin con cứ lên phòng hỏi nó đi – Mẹ Vũ Phong hất mặt về phía lầu đáp.
Vũ Phong gnhe vậy thì tức giận đùng đùng, anh nhanh chóng sải chân bước thẳng về phòng của mình.
Đọc tiếp Tìm lại yêu thương ngày xưa – chương 14.5


— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.