Tìm Lại Yêu Thương Ngày Xưa

Chương 48: chương 9




Chương 9: Chút cảm nắng yêu thương
Thời tuổi trẻ ai chẳng từng tương tư một người. Là cùng yêu đương, hay là thầm thương trộm nhớ, sẽ có ít nhiều đêm thao thức tưởng nhớ bóng hình người đó đến không ngủ được. Nhất là đối với những trái tim lần đầu run động .
Hà Trang thường nói như thế khi luôn miệng nhắc đến Tùng Quân. Dường như mục tiêu chinh phục Tùng Quân bắt đầu ăn sâu vào trong tâm trí của Hà Trang. Mỗi ngày Hà Trang đều nghĩ ra lý do để gặp Tùng Quân, nhưng gặp một mình thì cô lại thấy ngại nên cũng lôi Ngọc Loan đi theo. Cô ấy làm như vậy càng khiến trái tim Ngọc Loan xáo động, bởi nụ cười và ánh mắt của Tùng Quân thỉnh thoảng lướt về phía cô và vô tình chạm nhau.
Những lúc ấy không hiểu vì sao Tùng Quân luôn nở nụ cười thật đẹp khiến Ngọc Loan đỏ cả mặt, phải quay mặt đi không dám cười đáp lại anh. Những lúc ấy, Ngọc Loan thường bối rối vô cùng, vì cô biết mình dường như đã thích Tùng Quân, nhưng còn Hà trang thì sao? Cô ấy là bạn tốt của cô, nếu như cô ấy biết cô cũng thích anh Tùng Quân thì sao. Giả dụ, anh Tùng Quân cũng thích cô, cô có nên tiếp nhận anh ấy hay không? Nếu cô tiếp nhận, vậy thì Hà Trang có giận cô không? Còn nếu cô không tiếp nhận thì anh Tùng Quân sẽ thế nào.
Còn nếu như người anh Tùng Quân thích là Hà Trang chứ không phải là cô thì thế nào. Có lẽ cô sẽ rất buồn. Nếu nhìn thấy hai người ấy đi cùng nhau mỗi ngày, cô làm sao đối diện với họ mỗi ngày cho được.
Ngọc Loan thở dài . Mong rằng Tùng Quân sẽ không yêu ai trong hai người, cô cũng sẽ tránh anh, như vậy sẽ không còn buồn nữa.
Ngọc Loan tránh gặp mặt Tùng Quân thật, cô cố gắng dồn tâm trí vào học tập, cũng không gặp Vũ Phong nhiều nữa vì hình như bốn người bọn họ thường như hình với bóng, cặp kè bên nhau. Nhưng tin tức về họ, vẫn đập vào tai cô thường xuyên.
Có một hôm, cô và Hà trang cùng ôm tập đến giảng đường ngồi học, mấy cô bạn đi nghe ca nhạc, là nhóm nhạc của Vũ Phong và Tùng Quân, họ lại ầm ĩ bàn tán sôi nổi vô cùng.
- Trời ơi! Bài “Giấc mộng thoáng qua “ mà anh Tùng Quân hát thật là hay. Còn hay hơn cả ca sĩ hát bài này nữa.
- Tất nhiên rồi. Trời ơi nghe bài này mà tim run lên từng chập, xúc động không ngừng. Ước gì được làm bạn gái anh ấy, nghe anh ấy hát mỗi ngày thì còn gì bằng. Không biết anh ấy có bạn gái hay chưa nữa.
- Nghe nói là chưa thì phải?
- Thật không?
- Ừ, anh Tùng Quân nghiêm túc hơn nhiều so với anh Vũ Phong, nên không có yêu đương ai cả. Nhưng như vậy tui lại thấy anh Vũ Phong nhỉnh hơn anh Tùng Quân, vì anh Vũ Phong rất cởi mở.
Hà trang vốn cũng chẳng buồn tham gia câu chuyện mà chỉ lắng nghe mà thôi, nhưng khi nghe cô bạn nói thế thì cũng lên tiếng.
- Mình thấy anh Tùng Quân mới tốt hơn anh Vũ Phong đó. Vũ Phong là loại đàn ông lăng nhăng, mai cô nay, mốt cô kia, yêu cho đã rồi bỏ, khiến con người ta khổ.Ỷ mình có chút bề ngoài nội trội, rồi gặp ai cũng đá mắt đưa tình hết. Loại người đó càng phải tránh xa, càng xa càng tốt kẻo sau này lại khổ .

Mọi người nghe thấy thế cũng ngẫm nghĩ lại rồi tán thành lời Hà Trang.
Ngọc Loan giờ đã hiểu vì sao Vũ Phong quen nhiều cô gái rồi chia tay như thế nên không còn chán ghét Vũ Phong như trước. Nếu là lúc trước, cô sẽ tán đồng lời nói của hà Trang, nhưng bây giờ cô không muốn hình ảnh Vũ Phong xấu đi trong mắt mọi người nên lên tiếng:
- Không phải là như vậy đâu. Anh Vũ Phong cũng rất tốt mà, tại mọi người chưa hiểu anh ấy thôi.
- Ngọc Loan ơi là Ngọc Loan, chẳng lẽ bạn cũng bị anh ấy mê hoặc rồi hay sao chứ. Ai đã từng than với mình là ghét loại đàn ông lăng nhăng như hắn ta chứ? – Hà Trang kêu lên than vãn.
Ngọc Loan đành im lặng, bởi vì chuyện của vũ Phong, anh không hy vọng có người nào biết được bí mật này, mất công mấy cố gái thích anh đều ăn bận như thế lượn qua lượn lại trước mặt anh thì khổ, cho nên ngay cả Hà Trang cô cũng không nói.
- Từ này về sau, không nên tiếp xúc quá nhiều với anh ta nữa, có biết không? – Hà Trang lo lắng cho Ngọc Loan căn dặn.
Dù sao thì cô cũng muốn tránh mặt Tùng Quân nên cũng không thể gặp vũ Phong được, Ngọc Loan bèn gật đầu nhận lời Hà Trang.
- Pé Heo….em đang ở đâu vậy hả? – Tiếng Vũ Phong than vãn gọi điện vì mãi vẫn không tìm được cô.
- Em đang ở thư viện – Ngọc Loan thì thầm trả lời điện thoại của Vũ Phong khi Hà trang đang ngồi bên cạnh, cô không muốn Hà trang cằn nhằn cô mãi như mấy bà già phiền phức.
- Em là mọt sách sao, học cả ngày rồi mà giờ còn ngồi học nữa. Xả hơi tí đi, anh , Tùng Quân, hải Đăng và Thanh Tùng đã chuẩn bị một bữa tiệc nhỏ, đang chờ em đến đó – Vũ Phong bèn thúc giục.
- Sao lại chờ em làm gì? Mọi người cứ ăn uống vui vẻ đi – Ngọc Loan nhăn nhó đáp.
- Em không biết à, em chính là thành viên thứ 5 của tụi anh, biết bao nhiêu cô gái muốn vị trí này mà không được đó. Nếu không tin, em cứ dán giấy bán vị trí này lại xem, bảo đảm kiếm được khối tiền đó.
Ngọc Loan phì cười khi nghe Vũ Phong pha trò như thế, cô khẽ liếc Hà Trang rồi nói:
- Em đang học bài cùng Hà Trang nên không thể bỏ đi được.

- Bảo Hà Trang cùng đi luôn đi. Càng đông càng vui mà . Mau đến đi, hôm nay Tùng Quân hát thử bài mới đó.
- Nhưng mà….- Ngọc Loan liếc mắt nhìn Hà Trang lần nữa. Cô thấy Hà trang đã gấp sách lại thu dọn sạch sẽ rồi bảo:
- Đi thôi, chúng ta đi tham dự nào. Học nhiều quá cũng mệt mỏi, xã hơi một chút cũng tốt .
Ngọc Loan còn đang ngạc nhiên thì Hà trang đã đứng dậy lôi cô đứng lên rồi nói:
- Mau lên, đừng để các anh ấy chờ.
Ngọc Loan chẳng biết phải nói thế nào nữa với Hà Trang, cô lắc đầu thở dài rồi thu dọn đi theo.
“Có lẽ ta gặp và yêu nhau quá vội.
Cùng từng mong ước được nắm tay nhau đi hết cuộc đời.
Trao cho em trái tim chân thật nhất
Chỉ tiếc rằng em đã chọn rời xa.
Chọn lựa giấc mơ em ấp ủ
Rồi bỏ thiên đường của đôi ta.
Dù chúng ta chia tay nhau
Anh vẫn không thể quên em

Trên đời có mấy ai đạt dược tình yêu đích thực
Anh hy vọng mình có thể quên đi những điều tốt đẹp về em.
Bởi vì lới hứa của chúng ta đã tan thành tro bụi
Trái tim anh đã tan vỡ.
Không biết ngày mai có thể yêu thêm được nữa không?
Gió đã thổi khô từng dòng nước mắt.
Dù giấc mơ có ngắn ngủi nhưng tình yêu anh dành cho em là mãi mãi
Không bao giờ thay đổi.
Anh sẽ buông tay để em ra đi
Cầu mong cho ước mơ của em đừng như cánh hoa
Tàn lụi theo thời gian.
Hãy để tình yêu chân thật đưa anh ra đi.
Tạm biệt em!
Người anh yêu nhất.
Nhờ gió gửi tình yêu đến em.
Bởi yêu thương là vô hạn.”

- Hay quá – Ngọc Loan tròn reo lên, thật không ngờ bài hát lại cảm động đến như thế, mắt cô đỏ lên vì xúc động trước giọng hát cùng lời ca của bài “ Không thể lãng quên”
- Đúng là hay thật. Anh Tùng Quân không đi làm ca sĩ thật là tiếc – Hà Trang cảm thán reo lên – Người nào viết ra bài hát này chắc chắn là người rất chung tình.
- Cám ơn em, nhưng anh sợ rằng mình làm em thất vọng rồi – Vũ Phong nói giọng giễu cợt, bởi vì Hà trang luôn đối nghịch với anh, thường mắng anh là đồ lăng nhăng.
Hà Trang không ngờ người viết ra bài hát này lại là Vũ Phong, cô ghá miệng xong rồi khép lại quay mặt đi.
Mọi người nhanh chóng nhập tiệc đầy vui vẻ, lúc Ngọc Loan đang đi lấy nước thì gặp Tùng Quân. Tùng Quân nhìn cô cười rồi nói:
- Lần trước em nói là thích đi xem phim Tiếng Chuông đồng. Hôm nay anh thấy rạp đang chiếu lại bộ phim đó, anh đã mua vé rồi , có muốn đi xem cùng anh không? Là suất 5 giờ tối ngày mai
- Thật ạ – Ngọc Loan tròn xoe mắt nhìn Tùng Quân cười rạng rỡ, cô vẫn thích xem bộ phim kinh điển này bèn nhanh chóng nhận lời – Vậy chiều mai em với anh gặp nhau ở rạp chiếu phim nha.
NHưng khi ra về, hà Trang đã nắm lấy tay Ngọc Loan nhìn cô với ánh mắt khẩn cầu nói:
- Mình xin Loan hãy giúp mình đi có được không?
- Có chuyện gì – Ngọc Loan ngạc nhiên hỏi.
- Loan biết mình thích anh Quân mà đúng không?
- Uhm…- Cô lưỡng lự gật đầu.
- Thật hiếm có dịp gặp anh ấy. Ngày mai hai người gặp nhau ở rạp chiếu phim mà đúng không? Cho mình đi theo với.
- Chỉ là xem phim thôi mà, Trang đi cũng được, đâu có sao.
- Nhưng mà mình muốn ở riêng với anh Tùng Quân – Hà trang nhấn mạnh lời nói của mình, đây mới là mục đích của cô.
Đọc tiếp Tìm lại yêu thương ngày xưa – chương 9.1


— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.