Tìm Lại Yêu Thương Ngày Xưa

Chương 20: chương 4.2




- Này, bạn gì ơi – Một giọng nói của một cô gái có chút ồn ào vội vã vang lên sau lưng của Ngọc Loan khi cô đang lững thững đi vào trường.
Ngọc Loan quay đầu lại tìm kiếm nơi phát ra tiếng gọi đó thì nhìn thấy một cô gái đang chạy hồng hộc đến, còn xém chút nữa là va vào cô rồi. Cô bạn đó thở hồng hộc rồi nhìn Ngọc Loan với ánh mắt tha thiết. Ngọc loan cảm thấy hơi kì lạ bèn hỏi:
- Có chuyện gì sao?
- Bạn có phải là em gái của anh Vũ Phong hay không?
- Đúng vậy – Ngọc Loan nhìn cô gái trước mặt dò xét.
- Mình tên là Tú Quyên. Mình có thể nhờ bạn một chút hay không?
- Là chuyện gì – Ngọc Loan nhìn Tú Quyên ái ngại.
- Bạn có thể giao bức thư này cho anh Vũ Phong giùm mình hay không? – Tú Quyên chìa tay ra trước mặt Ngọc loan, trên tay cô là một lá thư màu hồng phấn, phẳng phiu sạch đẹp như được giữ gìn bảo quảng rất kỹ lưỡng. Ánh mắt Tú Quyên nhìn Ngọc Loan đầy mong đợi khiến Ngọc loan không nỡ từ chối cô đành gật đầu.
Thật ra đây là lần đầu cô thấy người ta viết thư tình trao tay, tuy rằng không đưa tận tay người mình muốn gửi, nhưng qua vẻ mặt và ánh mắt thành khẩn của Tú Quyên, Ngọc Loan cảm nhận được tấm lòng của Tú Quyên, cho nên quyết tâm giúp cô ấy trao thư. Cô cũng muốn biết bộ dạng của Vũ Phong ra sao khi nhận được thư tỏ tình.
- Yên tâm đi, cứ giao ình – Cô vũ ngực xưng tên hứa chắc chắn.

- Cốc….
- Ui da …Sao anh lại đánh em chứ – Ngọc Loan xoa xoa đầu nhìn Vũ Phong đầy ấm ức trách móc.
- Ai mượn em nhiều chuyện làm chi. Thời buổi này mà còn viết thư tình, em không thấy quê lắm hay sao? – Vũ Phong bĩu môi nhìn cô đầy khinh bỉ.
- Anh mới đúng là ngốc đó. Em thấy con gái thời nay mà chịu khó ngồi viết thư tình mới chính là những cô gái chân thành. Còn mấy cô gái chỉ lo trang điểm lòe loẹt để cám dỗ con trai thì đúng là hạng không ra gì. Những cô gái thế này mà anh bỏ lỡ, sau này nhất định sẽ hối hận – Ngọc Loan tỏ vẻ hiểu đời lên mặt giảng dạy.
- Nếu em thích, em cứ lấy đi, còn anh đây không hứng thú – Vũ Phong hất tay biểu thị không muốn xem.
- Vậy nếu như là cái cô gái mặc váy trắng tóc dài kia gửi thư tình cho anh thì sao?
Vũ Phong nghe nhắc đến cô gái kia thì sắc mặt bỗng trầm lại nhìn cô thật lâu khiến cô e sợ anh lại cho cô một cái cốc đầu nữa. Nhưng trong lúc cô co người đưa tay phòng thủ thì Vũ Phong lại thở dài.
- Sao vậy? – Thấy Vũ Phong như vậy, cô nghi ngại hỏi, Vũ Phong mà cô biết trong mấy ngày ngắn ngủi này là một chàng trai tinh nghịch vui tính.
- Em đã bao giờ từ bỏ một giấc mơ nào chưa? – Vũ Phong bỗng trầm giọng hỏi, ánh mắt của anh trở nên buồn bã nhìn về phía xa xôi.
- Thật ra giấc mơ đều là những thứ không có thật – Cô nhìn Vũ Phong như vậy, trong lòng cảm thấy có chút gì đó thương cảm, cô biết việc anh vẫn ghi nhớ mãi về cô gái đó cho đến bây giờ và không ngừng tìm kiếm. Nhưng thời gian đã cho ra đáp án là vô vọng, cô không muốn Vũ Phong cứ thế hy vọng và tìm kiếm để rồi tuyệt vọng đến như thế – Con người cần hướng đến hiện tại hơn là giấc mơ. Nếu không chỉ chuốc lấy đau khổ mà thôi.
- Haiz! Nhìn em ngu ngốc như vậy mà cũng có thể nói ra mấy câu triết lí đến như thế à – Vũ Phong quay đầu nhìn cô nở nụ cười nữa miệng chế nhạo cô , càng khiến gương mặt anh đẹp vô cùng.
Cô đang tức giận định đánh cho anh một cái để hả giận thì Vũ phong đã quay mặt đi, thì Vũ Phong đã đứng lên vung tay nhún người làm một động tác thể dục nói:
- Có lẽ đã đến lúc anh nên từ bỏ rồi.
- Em ủng hộ anh – Cô đưa ngón trỏ làm động tác khen thưởng Vũ Phong.
- Vậy thì ngoan ngoãn để anh tiêu khiển đi – Vũ Phong vui vẻ nắm mũi cô trêu chọc.
Cô vùng ra, tức giận nhìn Vũ Phong làm mặt xấu trêu mình, cô xoắn tay áo nhìn Vũ Phong gầm lên:
- Vũ Phong, anh giỏi lắm, mau đứng lại đó cho em. Để em bắt được, anh chết chắc.

Cô cảm thấy Vũ Phong cứ là một anh chàng lăng nhăng vui vẻ như trước vẫn hay hơn một Vũ Phong trầm tĩnh buồn bã.
- Này, mình đã đưa cho anh Vũ Phong dùm bạn rồi, nhưng tiếc là anh ấy…. – Cô ái ngại tìm đến lớp của Tú Quyên để báo cho cô ấy biết vụ lá thư.
- Mình biết mà…..- Tú Quyên đáp lại bằng vẻ mặt buồn bã, nụ cười ngượng khiến Ngọc Loan cảm thấy áy náy vô cùng. Cô bỗng tự trách mình, nếu như cô không nhận lời giúp Tú Quyên nhận thư thì có lẽ cô ấy sẽ không hy vọng và thất vọng đến như thế này đâu.
Ngọc Loan thở dài lôi trong túi ra một chiếc vé đưa cho Tú Quyên.
- Mặc dù anh ấy không thể đón nhận tình cảm của bạn, nhưng anh ấy đón nhận tấm lòng của bạn. Cái này là anh ấy nhờ mình đưa cho bạn, hỵ vọng bạn sẽ giúp bạn vui vẻ hơn.
Tú Quyên nhìn tấm vé mời xem ca nhạc trên tay Ngọc Loan thì ánh mắt sáng rực, nụ cười bỗng chốc tươi tắn cả lên.
- Thật sao, là anh ấy đưa vé ình à.
- Ừ, còn có chữ do anh ấy ghi nữa đó – Ngọc Loan đưa tay chỉ chỉ lên trên vé mời có dòng chữ mà cô ép buộc Phong phải ghi cho bằng được.
Tú Quyên nhìn dòng chữ “ Xin lỗi và cảm ơn” còn có chữ ký của Vũ Phong thì mừng đến nỗi rơm rớm nước mắt. Luôn miệng cám ơn Ngọc loan rối rít. Ngọc Loan khẽ cười, cô cảm thấy mến Tú Quyên vô cùng.
Trong phòng trà khá sang trọng, dù là ngày đầu tuần, nhưng so với những ngày lễ lại đặc biệt náo nhiệt hơn, bởi vì hôm nay nhóm nhạc của Vũ Phong đến đây biểu diễn. Nhóm của họ chơi rất tùy hứng, nhưng vì đây là phòng trà của anh trai một người bạn trong nhóm, nên nhóm thường xuyên đến đây biểu diễn vào ngày đầu tuần.
- Nhanh lên Ngọc Loan, nếu không họ biểu diễn xong rồi thì sao – Giọng Hà Trang thúc giục cô đi vào trong quán.
Cả hai vì có vé mời đặc biệt nên chọn được một bàn khá tốt, hỏ gọi thức uống rồi nóng ruột chờ đợi nhóm nhặc của Vũ Phong và Tùng Quân bước ra trong háo hức. Đây là lần đầu tiên họ chính thức đến nghe Tùng Quân hát.

- Anh Tùng Quân thật là tốt, đã đưa vé mời hai chúng ta đến nghe – Hà Trang miệng cười không ngớt quan sát cánh gà phía sau.
Ngọc loan định nói là anh Tùng Quân chỉ gửi vé mời ột mình cô mà thôi, còn vé của Hà Trang là do Vũ Phong cho cô, để chô có thể đi cùng Hà Trang cho có bạn. Nhưng cô không nỡ cắt đứt niềm vui của bạn nên im lặng.
Một tràng vỗ tay vang dội khắp phòng khiến cả hai chăm chú nhìn lên sân khấu. Năm chàng trai ăn bận rất đẹp từng bước từng bước đi lên. Các cô gái điên cuồng gào thét, khiến cô đã hiểu vì sao họ được yêu thích đến như vậy. Thật sự họ quá nổi bật, quá đẹp trai khiến người ta say mê phát cuồng.
Ngọc loan được Vũ Phong dẫn đi chơi cùng nên đều quen biết bọn họ. Thanh Tùng là guitar điện, Hải Đăng là bass, Vũ Phong trống , Minh triều là keyboard, còn Tùng Quân là ca sĩ chính.
Giọng của Tùng Quân rất hay, ngọt ngào và da diết, khiến người ta dõi mắt nhìn theo. Hà Trang nhìn Tùng Quân bằng ánh mắt say mê. Ngọc Loan cũng ngẩng đầu nhìn anh, không ngờ lại bắt gặp ánh mắt của tùng Quân đang nhìn mình, tim cô khẽ lay động nhẹ, mặt đỏ bừng xấu hổ dời mắt đi. Cô nhìn về phía sau lưng Tùng Quân, Vũ Phong đang đánh trống, dáng vẻ dứt khoát và say mê theo từng điệu gõ.
Kết thúc buổi biểu diễn của họ, khán giả luyến tiếc ra về. Mọi người bàn tán ầm ĩ về nhóm nhạc ngày hôm nay. Hà Trang và cô trong lúc đứng bên ngoài chờ, Hà trang đã nắm lấy tay cô hào hứng nó:
- Mình thích anh Tùng Quân. Mình muốn làm bạn gái anh ấy. Ngọc Loan hãy giúp mình đi.
Ngọc Loan hoàn toàn chết lặng trước thông tin này. Trái tim vừa mới lỗi nhịp của cô bỗng cảm giác đau vô cùng.
Đọc tiếp Tìm lại yêu thương ngày xưa – chương 4.3


— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.