Sau khi Lan Thiếu rời khỏi phòng, Chí Thiên tập tễnh đứng dậy xem tình hình xung quanh
"Nơi này, có ban công nhưng bên ngoài chỉ toàn cây. Đây là trong rừng sao? Hơn nữa từ nãy đến giờ mình để ý cũng không có bóng người, không có thêm ngôi nhà nào ở gần đây. Đây rốt cuộc đây là đâu vậy?"
Chí Thiên đang đứng nhìn ra ngoài thì Lan Thiếu chậm rãi tiến tới. Đặt tay mình ôm gọn Chí Thiên trong lòng hắn thì thầm vào tai cậu
"Sao? Cưng muốn tìm đường trốn thoát sao? Đây là biệt thự riêng của tôi xa nhà cậu lắm, cậu muốn trốn cũng không dễ đâu"
"Tôi sẽ không trốn thoát, tôi sẽ ở đây cùng cậu cho đến khi cậu thỏa mãn và thả tôi ra"
"Ồ! Vậy nếu cả đời này tôi không thỏa mãn thì sao? Cậu sẽ ở đây cùng tôi cả đời sao?" Lan Thiếu cười cợt
"Đúng vậy!" đứng trong vòng tay của Lan Thiếu, Chí Thiên có to cao vạm vỡ cũng trở nên nhỏ bé lạ kì. Một ngày ở đó của cậu chẳng có gì ngoài việc cậu ngồi trong phòng đọc sách và tên Lan Thiếu ở bên cạnh quấn lấy người cậu không rời. Đã ba ngày trôi qua, Chí Thiên được chăm sóc từ đầu đến chân khiến cho cậu trước kia nhìn đã trắng trẻo đẹp trai nay còn đẹp hơn.
Có điều vết thương bị đánh ở chân cậy vẫn còn tím và khá ê ẩm nên việc đi lại cũng khó khăn, đã vậy còn bị xích lại. Chẳng khác gì một con vật.
Mọi người vẫn tiếp tục tìm Chí Thiên không ngừng nghỉ, Tuệ Châu lúc này cũng đã tỉnh lại và tiếp tục tìm kiếm anh trai mình. Cô mạnh mẽ hơn bất cứ ai, kiên trì và thông minh là những thứ có sẵn trong con người cô. Vạch ra bản đồ của khu thành phố này, cô gạch bỏ những nơi mình đã tìm đến và tìm tiếp những nơi khác với hi vọng đưa anh trai mình lành lặn trở về. Những bữa ăn tạm bợ vội vàng của cô ngày càng nhiều, giờ ngủ cũng giảm đi khiến cho người cô rất xuống sắc.
Ở biệt thự của Lan Thiếu
"Cậu có thể...bỏ cái xích này ra được không? Tôi biết tôi không thể trốn thoát khỏi nơi này nên đã hứa sẽ ngoan ngoãn ở đây cùng cậu rồi mà, có thể bỏ thứ này ra được không? Chân tôi đau" Chí Thiên nói
Lan Thiếu nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt thon gọn xinh đẹp của Chí Thiên nói
"Thật vậy sao? Tôi có thể tin không nhỉ? Tôi chỉ muốn cậu mãi ở cạnh tôi vậy thôi. Bố mẹ tôi rất nhiều tiền, tôi cũng vậy. Tôi sẽ nuôi cậu"
"Tôi cũng không thiếu tiền đâu, cậu dừng việc này lại bây giờ thì tôi có thể bỏ qua coi như không có gì cho cậu. Còn nếu tiếp tục tôi e là khi bị phát hiện cậu sẽ chịu trách nhiệm trước pháp luật đó. Còn không thả thì thôi, tôi ở đây cũng được!"
Nghe Chí Thiên nói vậy, Lan Thiếu nở một nụ cười đáng sợ rồi ôm chặt lấy Chí Thiên, thì thầm vào tai cậu
"Cậu còn ấp ủ suy nghĩ đó thì....Tôi sẽ bẻ gãy chân cậu đó, cậu sẽ mãi mãi thuộc về tôi. Chỉ là của riêng tôi thôi!"
Ở bên ngoài, Tuệ Châu đã trở về nhà và tắm rửa thay quần áo sau ba ngày ở bên ngoài sống cuộc sống tạm bợ. Nhìn mình trong gương tiều tụy đến mức nào cô cũng không quan tâm. Việc cô quan tâm lúc này chỉ là tìm anh trai mình thôi, mặc lên mình bộ quần áo đen và đội chiếc mũ lưỡi chai. Cô lại sẵn sàng ra ngoài và tiết tục hành trình tìm Chí Thiên, thành phố này rộng quá, lớn quá. Lục hết lên có lẽ khá khó với cô, lực lượng cảnh sát có tìm cũng không hăng hái bằng cô.
Bố mẹ Chí Thiên lúc này cũng phải lo việc ở công ty nữa nên hai người họ khá bận rộn. Sáng lo công ty, tối lo tìm con. Gia đình nhà họ Chu bây giờ rất hỗn độn, như kiểu cả bầu trời to lớn này sụp đổ xuống vậy. Thật tuyệt vọng biết bao!
Đây là đêm thứ tư Chí Thiên bị giam rồi, Lan Thiếu hắn ta lại tới ôm cậu ngủ. Cậu cũng chỉ biết ngoan ngoãn nằm trong vòng tay của hắn ngủ vì không muốn đôi chân của mình tiếp tục bị đau, không thể chạy.
"Làn khói trắng hiện ra, nó dần mờ đi rồi. Mình lại mơ tiếp ư? Đây là đâu vậy nhỉ? Nơi này lạ quá mình chưa tới bao giờ. Sao mình lớn rồi nhỉ? Không còn mơ thấy hồi nhỏ nữa sao? Vậy, em ấy đâu rồi?
- Chí Thiên à~ lại đây đi, chúng ta đi đến nơi hạnh phúc
Nhìn theo tiếng gọi, cậu thấy có người đang gọi cậu. Là em ấy ư? S-sao ánh sáng khó chịu quá, làm mình không thể nhìn được mặt em ấy. M-mình phải đuổi theo.
Nói xong cậu chạy thật nhanh tới đó nhưng tại sao vậy? Sao càng chạy lại cảm thấy cậu ấy càng xa mình vậy? D-dừng lại đi, làm ơn đừng xa tôi nữa. Em đừng xa tôi nữa. Đ-đ...ĐỪNG BỎ TÔI LẠI NƠI NÀY!"
Chí Thiên tỉnh dậy, người cậu ướt đẫm mồ hôi. Sao khó thở quá, cảm giác thương nhớ đó nó lại bao trùm lấy cậu. Sáng rồi ư? Trời lại sáng rồi ư?
Hai hàng nước mắt cậu bắt đầu tuôn ra không ngừng, cậu khóc. Khóc vì giấc mơ đó, khóc vì bản thân mình. Khóc để tuôn trào cảm xúc mình che giấu bấy lâu nay. Rằng mình cũng không mạnh mẽ tới vậy!