Như vậy nhiệm vụ lần này coi như hoàn thành một nửa?
Bên kia.
Quách Đạo nhìn Thường Tranh đang quay chụp trên không trung, trong lòng cũng tương đối vừa lòng.
Ông cảm thấy vận xui của mình gần như biến mất.
Thường Tranh cái gì cũng tốt.
Kỹ thuật diễn tốt, hình được đẹp, khắc khổ, lại chịu khó.
Quách Đạo tự nhận mình là một đạo diễn yêu cầu tương đối nghiêm khắc, nhưng không nghĩ tới Thường Tranh càng thêm nghiêm khắc với bản thân.
Thậm chí có rất nhiều lần Thường Tranh chạy tới nói với ông rằng cậu diễn chưa tốt muốn quay lại.
Một diễn viên chuyên nghiệp như vậy ông còn nói gì được?
Tất nhiên là quay chụp lại rồi!
Tuy rằng làm như vậy khiến cho thời gian quay chụp dài thêm một tuần, các thiết bị thuê số lượng lớn tốn không nhỏ số tiền nhưng Quách Đạo lại vui vẻ.
Thời gian quay phim đến cuối cùng Quách Đạo càng tin tưởng vào suy nghĩ này.
Ông cảm thấy bộ phim này nhất định trở thành tác phẩm tiêu biểu giúp cho ông nổi tiếng.
Thậm chí khả năng trở thành bộ phim tuyệt nhất năm nay!
Tất nhiên những suy nghĩ này chỉ ở trong lòng ông mà thôi, ngay cả lão bằng hữu cũng không có nói.
Không phải ông không muốn nói mà ở trong Showbiz lâu rồi tình cảm ấm lạnh nhìn gặp nhiều.
Những việc liên quan đến ích lợi của mình ai cũng không thể chắc chắn đối phương có thể đâm sau lưng mình hay không.
Ông chỉ có thể đem cao hứng đặt ở trong lòng càng thêm yêu cầu nghiêm khắc quay chụp bộ phim này.
" Cut."
Quách Đạo hô một tiếng này tất cả mọi người đều đem ánh mắt nhìn về phía ông.
" Công việc kết thúc."
Bình thường mỗi lần kết thúc thời gian quay chụp, Quách Đạo cũng sẽ nói những lời này, nhưng hôm nay tình huống không giống nhau.
Tất cả mọi người hoan hô lên.
Quách Đạo cười nói: " Mọi người nghỉ ngơi cho tốt rồi làm một bữa tiệc lớn. Ngày mai chúng ta về thành phố đến lúc đó mời mọi người vui chơi thoải mái."
"Quách Đạo vạn tuế."
Chung Tình cũng nở nụ cười.
Bộ phim này cuối cùng cũng kết thúc.
Tất cả mọi người như trút được gánh nặng
Buổi tối giống như lời Quách Đạo nói, đầu bếp đi theo đoàn phim làm bữa tối cực kỳ phong phú. Dù sao ở bên trong sa mạc cùng nơi khác không thể so sánh, tất cả mọi người ăn uống vui vẻ.
Đặc biệt là Thường Tranh cùng Chung Tình hai vị diễn viên chính này bị những người khác thay phiên nhau chúc rượu.
Nếu ngày bình thường tất cả mọi người sẽ không làm càn như vậy, nhưng thật vất vả dây thần kinh căng chặt như vậy. Hôm nay mới được thả lỏng,tất cả mọi người đều thả bay mình.
Chung Tình rót vài chén rượu trong đầu đã bắt đầu choáng váng.
Một nữ diễn viên ngồi bên cạnh cô chóp mũi giật giật bỗng nhiên cười nói: " Em nghe nói cơ thể mỹ nhân ở cổ đại có mùi thơm kỳ lạ, không ngờ trên người chị Đào Yêuu cũng có mùi hương hoa đào đâu."
Mọi người cười to lại không đem câu nói của cô ta làm thật.
Chung Tình lấy cớ nói mình muốn đi tỉnh rượu mọi người thấy hai mà cô hồng hồng ánh mắt mê ly, nở nụ cười.
Chung Tình chậm rãi bước ra ngoài nóng bức thổi tới người cô, không giúp cô tỉnh táo mà càng thêm mơ hồ.
Cô dựa vào một cây trợn tròn mắt đếm số ngôi sao trên bầu trời.
Lúc Thường Trang tìm được cô liền thấy cô gái tư thế thả lỏng dựa vào cây, ngửa đầu miệng lẩm bẩm.
Hắn đến gần mới nghe thấy cô nói: " Một trăm ba mươi tám, một trăm ba mươi chín, một trăm...... Ừm, một trăm hai mươi bảy......"
Thường Tranh bật cười.
" Chị đếm như vậy bao giờ mới xong?"
Hắn đến gần người đang đếm số kia, bỗng nhiên một mùi hương hoa đào quanh quẩn bên chóp mũi.
Thường Tranh nhớ đến lời nữ diễn viên kia nói, tất cả cười nhạo, hóa ra là thật.
Hắn nhịn không được mà đến gần thêm chút nữa.
giống như đứa bé, cố tinh đem tên của hắn kéo dài ra.
Thường Tranh nhẹ nhàng lên tiếng: " ừ!"
Chung Tình nở nụ cười, cô đứng thẳng thân thể, nhìn Thường Tranh.
Cười một lúc, cô vươn tay giống như trưởng bối vỗ vỗ cánh tay Thường Tranh: " Cậu phải thật tốt.... Ừm, đóng phim cho tốt, bắt lấy giải thưởng Kim Hoa, ừm, trở thành ảnh đế, đi ra Trung Quốc, trở thành diễn viên quốc tế."