Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi

Chương 891



Chương 891

Chỉ cần hai người họ đều biết rõ về nhau, vậy là đủ rồi.

Chờ hai người bước ra đại sảnh, đứng ở bậc thềm cửa, Giang Nguyệt cảm giác trái tim mình như sắp nhảy vọt ra, cô lấy tay khẽ vuốt ngực, trên mặt hiện ra nụ cười rạng rỡ.

“Thật căng thẳng! So với lần trước khi tôi đoạt giải thưởng lần đầu tiên còn khẩn trương hơn nhiều!” Hiếm khi thấy Giang Nguyệt thể hiện tràn đầy sức sống như vậy.

Bên ngoài không khí vừa khô vừa lạnh, Giang Nguyệt “hà” một hơi liền nhìn thấy khói trắng.

Vừa rồi chỉ lo cùng cô bỏ chạy, Tiêu Kỳ Nhiên cũng quên mất nhiệt độ bên ngoài thấp hơn trong phòng tiệc rất nhiều, anh rũ mắt nhìn cô, nụ cười dần dần thu lại một chút:

“Em lạnh không?”

Trên người Giang Nguyệt chỉ mặc một chiếc váy dây mỏng manh, ban nãy trong phòng tiệc ấm áp, hiện tại lại đang ở bên ngoài, Tiêu Kỳ Nhiên lo sợ cô sẽ bị cảm lạnh.

“Không lạnh.” Giang Nguyệt lắc đầu, sự hưng phấn làm cho máu trong người cô sôi trào: “Tôi có áo khoác, để ở chỗ Tĩnh Nghi.”

Nói xong, cô bỗng nhiên nhớ tới chuyện mình chạy ra ngoài mà không nói với Tĩnh Nghi. Không chỉ riêng Tĩnh Nghi, không ai biết cô đã rời đi, bởi vì đây chỉ là quyết định bộc phát nhất thời.

“Chúng ta giống như đang bỏ trốn vậy.” Giang Nguyệt thốt ra, nói xong trong nháy mắt lại ý thức được không ổn, lập tức sửa lại:

“Tôi… ý tôi là cảm giác, cảm giác giống vậy mà thôi.”

Tiêu Kỳ Nhiên không vạch trần cô, anh nhẹ nhàng cởi áo vest che lại bờ vai mỏng manh của Giang Nguyệt đang lộ ra bên ngoài:

“Tôi gọi điện thoại cho Tĩnh Nghi, để cô ấy đưa áo khoác cho em.”

Trên âu phục còn lưu lại nhiệt độ cơ thể của người đàn ông, chiếc áo vest rộng thật đối lập với vóc dáng nhỏ nhắn của cô.

Giang Nguyệt cao 1m68, tuy không thể so sánh với siêu mẫu chuyên nghiệp, nhưng cũng là tỷ lệ thân hình tuyệt hảo. Có điều đứng trước một Tiêu Kỳ Nhiên cao lớn, trông Giang Nguyệt lại càng giống như chú chim nhỏ yếu đuối.

Không quá mấy phút sau, Tĩnh Nghi chạy đến, trong tay cầm áo choàng lông vũ màu trắng của Giang Nguyệt, sau khi đưa tới liền nháy mắt đầy ẩn ý:

“Chị Giang Nguyệt, chúc chị vui vẻ!”

Đêm nay không có gió, những đám mây trên bầu trời Vienna rất dày, dường như hấp thụ tất cả các âm thanh bên ngoài, khiến không gian yên tĩnh mà bình lặng.

Trên đường phố nơi đất khách quê người, Giang Nguyệt cảm thấy tim mình đập rất nhanh.

Từ nãy đến giờ, Tiêu Kỳ Nhiên vẫn luôn nắm chặt tay cô, chưa từng buông ra. Hai người giống như Romeo và Juliet bỏ trốn lúc nửa đêm, vừa lãng mạn vừa mạo hiểm.

“Bây giờ chúng ta đi đâu?” Đôi mắt hưng phấn của cô bừng sáng như một vì sao, cô ngồi trong xe, không hề buồn ngủ.

“Đến cảng Wayne.” Tiêu Kỳ Nhiên nghiêng đầu nhìn về phía Giang Nguyệt, kìm nén ham muốn hôn cô của mình.

“Đến đó làm gì, chẳng lẽ là đi chèo thuyền?” Khóe môi Giang Nguyệt cong lên, trong giọng nói mang theo chờ mong:

“Ở đó có phải là sẽ thấy một bầu trời đầy sao không?”

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.