Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi

Chương 682



Chương 682

Giang Nguyệt nghe không ra là ông ta đang khen hay là đang chê: “Ăn không nói, ngủ không nói. Ngài sẽ không thích những người quá nóng nảy.”

“Thiếu kiên nhẫn đương nhiên là không nên, nhất là tính nóng nảy, tham lam sự thành công quá thì lại càng không nên.” Thịnh Sóc Thành ngước mắt lên nhìn cô, trong ánh mắt ông ta có ẩn ý sâu xa:

“Nhưng cũng không giống như một cô gái như cô, quá mức trầm ổn, làm cho người khác không đoán được tâm tư.”

Ý tứ trong lời nói của ông ta, chính là nhìn không ra ý đồ của Giang Nguyệt.

Giang Nguyệt cười: “Vậy cũng không thể có hai tính cách đó được.”

“Lúc trước tôi có hiểu lầm cô một chuyện, sao cô lại không giải thích?” Giọng điệu ông ta chậm rãi, nghe không ra cảm xúc:

“Tôi còn cố ý để cho Trương Nghị để ý đến cuộc gọi của cô, nhưng ai biết được cô gái nhỏ cô, ngay cả một tin tức cũng không có.”

“Nếu ngài đã muốn thêm tội, tôi cũng không thể từ chối.” Giang Nguyệt khiêm tốn nói: “Trước khi ngài động thủ thì cũng chưa từng hỏi qua tôi, có nghĩa là trong lòng ngài đã có quyết định rồi, tôi còn mạnh mẽ đi giải thích làm cái gì? Ngài biết đấy, kiến thì không lay chuyển được voi.”

“Cô gái nhỏ, vẫn còn đang giận tôi?” Thịnh Sóc Thành bị cách nói ẩn dụ của cô làm cho buồn cười, cảm thấy cô có chút thú vị, nhịn không được mà lắc đầu:

“Cô thật sự khiến cho người ta nhìn không thấu.”

“Có đôi khi cổ linh tinh quái, có đôi khi lại rất nội liễm trầm ổn, tôi cũng đã năm mươi tuổi rồi, cũng rất khó để dò xét ý tứ của cô.”

Ông ta buông tay ra, giọng điệu tuỳ ý nói: “Tôi sợ là đã lớn tuổi rồi, không thể quay đầu được nữa, tôi đầu hàng.”

“Cô cứ nói thẳng đi, cô tiếp cận tôi là có mục đích gì?.”

Giang Nguyệt ngây người một lúc, sắc mặt cô lập tức trầm xuống.

“Về vấn đề này, lần đầu tiên ngài hẹn gặp tôi, cũng đã từng hỏi rồi.”

Sắc mặt Giang Nguyệt cực kỳ bình tĩnh: “Lúc trước cứu ngài, thật sự chỉ là hành động cứu người theo bản năng. Đi tìm phu nhân Trình Nghênh Xuân cũng là bởi vì bộ phim tôi muốn quay có yếu tố về nghề thêu, tôi muốn học tập và tìm hiểu nó sâu hơn. Tôi chưa bao giờ có ý nghĩ muốn ôm lấy cây đại thụ là ngài đây! Thật xin lỗi, tôi nói hơi thẳng thắn một chút.”

Giang Nguyệt thẳng thắn nói ra, từng câu từng chữ đều mang theo cảm xúc kiên định:

“Lúc ấy tôi cũng đã trả lời ngài, đáp án đến bây giờ vẫn không thay đổi. Từ đầu đến cuối, tôi không cầu xin ngài bất cứ cái gì, tin hay không thì tuỳ ngài.”

Giang Nguyệt thừa nhận rằng lời nói của bản thân có chút xúc phạm, nhưng cô vẫn muốn nói.

Thịnh Sóc Thành cũng không tức giận, chỉ nhìn cô, thản nhiên lặp lại: “Không cầu gì?”

Giang Nguyệt trầm mặc không trả lời.

“Vậy được rồi, cứ coi như là cô không cầu gì, vậy những người khác thì sao, cũng là không cầu gì sao?”

“Nghe nói cô và Trần Tư Tề chuẩn bị đính hôn?” Thịnh Sóc Thành không bước ra cửa lớn, nhưng tai mắt của ông đều có ở khắp bốn phía:

“Cô có biết, tên nhóc này năm nay đang như hổ rình mồi mà nhìn mối làm ăn trong tay của tôi không, cô muốn tham gia vào để chia cổ phần sao?”

“Nói cũng trùng hợp, bước trước tôi vừa cố ý để lộ ý tứ, ở trên bàn rượu nói là nợ cô gái nhỏ cô một ân tình, bước sau hắn liền thả ra tin tức đính hôn với cô, còn hết lần này tới lần khác để cho tôi nghe thấy, cô nói xem hắn có dụng ý gì?”

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.