Kiều An Hạ tỉnh lại lần nữa, cô cảm giác toàn thân bị treo lơ lửng trên không, cổ tay bị sợi dây kéo lại, đau đớn như thể cổ tay muốn rơi ra khỏi thân thể.
Xung quanh tối ôm, không nhìn thấy gì, chỉ có thể nghe thấy tiếng đồ vật va chạm lách cách.
Toàn thân căng cứng, cô rùng mình hoảng sợ. Kiều An Hạ luôn cảm thấy cảnh tượng này có vẻ quen thuộc, khiến cô gần như nghĩ tới một ý niệm khủng khiếp nhưng rất mơ hồ.
Bên tai truyền đến tiếng khóc, Kiều An Hạ theo bản năng nhìn sang nhưng không nhìn thấy gì.
Nhưng cô có thể đoán là giọng của Lục Vi, trong hoàn cảnh này tiếng khóc của cô ta càng khiến tâm thêm loạn.
Bên ngoài có tiếng bước chân ngày một đến gần, bên trong yên lặng bên mức tiếng bước chân kia ngày càng rõ rệt, sau đó là âm thanh cửa chính bị đẩy ra.
Chói mắt…
Một tia sáng chiếu vào không gian tối tăm, theo đó là giọng nói hung hãn của Tần Du: “Mạc Thiên, cuối cùng cậu cũng đến rồi.”
Mạc Thiên cau mày: “Người đâu?”
Tần Du giơ tay chỉ, Mạc Thiên ngẩng đầu lên. Nhìn thấy Lục Vi và Kiều An Hạ đang bị trói treo lên bên cạnh nhau trên cánh quạt hút của nhà xưởng.
Lục Vi lúc này nhìn thấy Mạc Thiên liền nhịn không được mà hô lớn: “Mạc Thiên…”
Mạc Thiên nhìn về phía Kiều An Hạ, nhìn cô rất bình tĩnh, thế nhưng sắc mặt trắng nhợt, hơn nữa trên người cô đều là vết roi, dính đầy máu.
Mạc Thiên nghiến răng nghiến lợi nhìn về phía Tần Du: “Thả họ ra.”
Tần Du chỉ vào hai người, cười nói: “Hiện tại chỉ có cậu mới có thể cứu được bọn họ thôi, chọn đi, giữa hai người cậu muốn thả ai.”
“Tần Du.” - Mạc Thiên cắn răng: “Ông hận tôi, bằng không tôi đi tới đổi hai người bọn họ không được sao?”
“Không được.” - Tần Du hừ lạnh một tiếng: “Mạc Thiên, cậu là một kẻ xảo trá, nếu tôi không nắm được điểm yếu của cậu, câu làm sao có thể khuất phục? Hiện tại ta thar bọn họ ai cam đoan cậu không kêu người đến bắt tôi? Mạc Thiên, cậu nghĩ rằng tôi còn ngu giống lần trước sao?”
Nói xong, hắn kéo một nút thắt trên sợi dây trong tay, Lục Vi hét lên một tiếng, dây thừng rơi xuống một mét.
Hiện bọn họ bị treo ít nhất năm mét, nếu rơi xuống, rất có thể sẽ chết hoặc tần tật.
“Mạc Thiên!” - Lục Vi đột nhiên tái mặt, hét lên một tiếng, sau đó bắt đầu khó thở, toàn thân loạng choạng.
Tần Du cười lớn: “Sao? Trong thấy ân nhân của cậu như thế này ngay trước mặt, cậu suy nghĩ được gì chưa? Đã nghĩ ra nên chọn ai chưa?”
Kiều An Hạ không nhìn Mạc Thiên, đúng hơn là cô không dám nhìn Mạc Thiên, bởi trong lòng cô đã có dự cảm Mạc Thiên sẽ không chọn cô.
Đúng như lúc Tần Du gọi điện, bọn họ chỉ là gặp dịp thì chơi, chỉ là do cô quá nghiêm túc.
“Còn chưa nghĩ ra sao?” - Giọng nói Tần Du vang lên lần nữa, Mạc Thiên mở miệng nhìn Lục Vi đang khó thở, anh nghiến răng nghiến lợi nói: “Lục Vi.”
Ha ha…
Quả nhiên…
Kiều An Hạ âm thầm co giật khóa môi, ánh sao trong đôi mắt cô lập tức vụt tắt.
“Được, rất tốt.”
Tần Du nói xong, giơ ngón tay về phía Mạc Thiên nói: “Đi đến bên này, tôi liền thả cô ta xuống.”
Mạc Thiên hít một hơi thật sâu, lúc này không còn thời gian để suy nghĩ nữa, anh đi thẳng tới dừng ở phía Tần Du nói.
Tần Du hài lòng gật đầu một cái: “Mạc Thiên, tội gì phải khổ như vậy chứ? Nếu như cậu nghe lời tôi hợp tác lần đó, cũng sẽ không đi đến bước ngày hôm nay.”
“Đừng nói nhảm nữa, thả người.”
“Đây chính là cậu nói a! Mạc Thiên, tôi hy vọng cậu không hối hận.”
Đột nhiên hắn nói như vậy, Mạc Thiên cũng không hiểu hắn đang có ý gì?
Tần Du bắt đầu hạ Lục Vi xuống, cùng lúc đó bên cạnh Kiều An Hạ bị kéo lên, phía trên là cửa ra vào trên không, bị ngăn bởi cánh quạt, miệng há to, như một con quái vật muốn ăn thịt người.
Mạc Thiên run lên: “Tần Du, ông muốn làm gì?”
Tần Du cười ha ha: “Cậu nghĩ là tôi muốn làm gì? Người phụ nữ này không phải là cậu gặp dịp thì chơi sao? Sao vậy, không nỡ sao?”
Mạc Thiên nghiến răng nghiến lợi nhìn Kiều An Hạ đang bị đưa lên cao, nhưng cô không nhìn anh.
Từ lúc anh bước vào, trên người cô chằng chịt vết thương nhưng cô không kêu rên một lời, cô luôn là một nữ nhân như vậy, cực kỳ bướng bĩnh.
Nhưng cũng chính là cô như vậy lại khiến trái tim anh bị siết lại.
Nhưng Tần Du là một kẻ điên, nếu lúc này hắn biết Kiều An Hạ là người anh yêu nhất, chắc chắn hắn sẽ càng điên cuồng hơn.
Sau khi bình tĩnh lại, Mạc Thiên lạnh giọng.
“Tần Du, ông đang nói cái gì vậy? Tôi chỉ hy vọng chuyện giữa chúng ta không làm tổn thương người vô tội.”
“Người vô tội.” - Tần Du nhổ nước bọt: “Mạc Thiên, cậu cho tôi là kẻ ngốc sao? Còn dám giở trò với tôi? - Nói xong, hắn ta đột nhiên ném một vậy thể sáng bóng về phía Mạc Thiên.
Mạc Thiên đưa tay chụp lấy, ngạc nhiên phát hiện đó là một sợi dây chuyền, trước kia anh từng thấy nó khi Kiều An Hạ mang ra khỏi nhà họ Viên và nói là di vật của mẹ cô.
Nhưng dưới chiếc vòng cổ đó không chỉ có một mặt dây chuyền mà còn có một thứ…
Là chiếc nhẫn.
Anh đưa cho cô chiếc nhẫn, cô đặt nó chung với di vật của mẹ cô.
Trái tim Mạc Thiên nhứ có gì đó đập mạnh vào, anh ngẩng đầu nhìn vào ánh mắt của cô, cho đến lúc này cô vẫn cứ bướng bĩnh như vậy.
Cô không khóc, không la hét, cô chỉ nhìn anh.
Nhưng mà ánh mắt như một nhát dao đâm vào tim Mạc Thiên, khiến anh đau đớn vô tận.
Mạc Thiên hít một hơi, nghiến răng nghiến lợi: “Tần Du, chúng ta thương lượng đi, ông muốn cái gì?”
“Ha ha ha ha…” - Lần này Tần Du cười càng vui vẻ hơn.
“Cậu có thừa nhận không? Đây là người mà cậu yêu nhất. Bây giờ tôi sẽ cho cậu cơ hội cuối cùng. Chọn đi, Lục Vi hay Kiều An Hạ.”
Lục Vi theo bản năng nhìn Mạc Thiên, ánh mắt Mạc Thiên một mực nhìn về phía Kiều An Hạ, trong lòng cô ta đột nhiên rung lên, đột nhiên hướng mắt về Kiều An Hạ liếc nhìn: “Tần Du, tôi bằng lòng thay thế vị trí của Kiều An Hạ, ông để tôi lên trên đi.”
Tần Du kinh ngạc nhìn Lục Vi: “Cô không sợ chết sao?”
Lục Vi không đáp ông ta, nhìn Mạc Thiên nói: “Mạc Thiên, có thể cứu anh một lần em không hề hối hận. Bây giờ có thể nhìn thấy anh và Kiều tiểu thư hạnh phúc bên nhau, cho dù có đến hoàng tuyền em cũng sẽ chúc phúc cho hai người.”
Lời nói của Lục Vi khiến thần sắc Mạc Thiên càng thêm ngưng trọng.
Lục Vi đã cứu anh một lần, anh không thể để cô chết như vậy.
Nhắm hai mắt lại, Mạc Thiên đưa ra lựa chọn cuối cùng: “Lục Vi.”
Anh nghĩ, nếu cứu được Lục Vi… anh và Kiều An Hạ sẽ cùng nhau chết…
Anh sé không để cô đi một mình!
Trong lòng Kiều An Hạ đột nhiên cảm thấy đau nhói, cô đột nhiên mỉm cười, cũng tốt…
“Được, Mạc Thiên, thật là nghĩa khí a.” - Tần Du nói, lại một lần nữa khởi động dây thừng.
Kiều An Hạ cảm thấy toàn thân cô lại bị kéo lên trên, trong đầu lại hiện lên thời gian cùng Mạc Thiên bên nhau, hiện ra hết thảy niềm vui nỗi buồn hạnh phúc và đau khổ…
Vô số lần, anh ôm cô thật chặt, như muốn ấn cô vào tận xương tủy, cô tưởng đó là tình yêu của anh nhưng hóa ra chỉ là dục vọng.
Đến lúc Kiều An Hạ đến chổ cao nhất, thì Lục Vi cũng đáp xuống điểm thấp nhất.
Chỉ còn một bước nữa, cô ta đã có thể đứng trên mặt đất.
Nhưng Tần Du đột nhiên dừng sợi dây lại, mỉm cười với Kiều An Hạ: “Cô có nhìn thấy cái bục phía sau không? Trên đó có một khẩu súng, là quà của tôi. Mạc Thiên đã nhẫn tâm hai lần không chọn cô, chẳng lẽ cô không hận hắn sao?”
Kiều An Hạ sửng sốt, nhìn thấy ở đó có một khẩu súng, chỉ cần đưa tay qua liền có thể lấy được.
“Nhặt nó lên.”
Kiều An Hạ đưa tay cầm lấy, đó là một khẩu súng rất nhẹ và nhỏ, cô không quen lắm, Tần Du nói với cô: “Đạn đã nạp vào rồi, cô chỉ cần chĩa về phía Mạc Thiên và bóp cò thôi.”
Kiều An Hạ không nhúc nhích, cô cúi đầu nhìn khẩu súng, không biết mình đang nghĩ cái gì.
Tần Du lại nói: “Bắn hắn, bắn chết hắn để trả thù cho chính mình. Chỉ cần cô bắn chết hắn, tôi liền thả cô đi.”
Kiều An Hạ cười khổ: “Ông cho rằng tôi là kẻ ngốc sao, giết anh ta tôi cũng sẽ bị đi tù.”
“Nhưng cô không giết hắn, cô sẽ chết, cũng như nhau thôi. Chẳng lẽ cô không muốn báo thù sao? Hắn vì một nữ nhân khác, đã hai lần từ bỏ cô.”
Kiều An Hạ mím môi, ngước mắt nhìn Mạc Thiên đang đứng ở dưới, anh không hề nhúc nhích, chỉ đứng đó, như thể muốn đứng ỏ đó mãi mãi.
Lục Vi đột nhiên cảm thấy bất an, vội vàng gọi Kiều An Hạ: “Cô không thể nhẫn tâm như vậy được, cho dù là đã chia tay, Mạc Thiên cũng đã vì cô làm nhiều chuyện như vậy, nếu không có Mạc Thiên cô đã bị tra tấn đến chết ở Viên gia rồi. Sinh mệnh hiện tại của cô cũng chính là do Mạc Thiên cho, cô còn thiếu nợ anh ấy một mạng.”
Cuối cùng Kiều An Hạ cũng chiĩa súng về phía Mạc Thiên, sau đó cô từ từ bóp cò, Mạc Thiên nhìn cảnh này đột nhiên bật cười.
“Nổ súng đi.”
Dù sao anh cũng sẵn sàng chết cùng cô, nếu anh bị cô bắn chết, nói không chừng khi đến địa ngục, cô sẽ tha thứ cho anh.
“Đừng…” - Lục Vi hét lớn, tiếng súng nổ vang…
Đoàng….
Sau đó nghe thấy tiếng Tần Du hít hà một cái.
Lục Vi kinh ngạc nhìn sang. Hóa ra trong thời khắc cuối cùng, Kiều An Hạ đột nhiên đổi hướng, nhắm về phía Tần Du bắn tới.
Chỉ là phán đoán sai lầm, Tần Du bên trong mặc áo chóng đạn, mảnh đạn chỉ khiến hắn nhói đau một chút ở cánh tay.
Hắn ta dùng sức nhổ nước bọt: “Con khốn, mày đi chết đi.”
Hắn đột nhiên vung tay lên, trong tay có một con dao găm, dùng sức chém vào sợi dây. Lục Vị ngã xuống đất, còn Kiều An hạ vốn bị chặn lại trên cao, bắt đầu lao xuống.
Trong nguy cấp, Mạc Thiên lao tới, nắm lấy sợi dây đang kéo trên mặt đất.
Nhưng tốc độ kéo qua nhanh, lòng ban tay của Mạc Thiên bị kéo nhanh chóng mài mỏng tứa máu, sau đó bị sợi dây kéo về phía trước.
“Mạc Thiên.” - Lục Vi hét lớn/
Tần Du nhìn thấy cảnh này, cực kỳ cao hứng, hắn chặm rãi đi vê phía Mạc Thiên, dùng sức dẫm lên tay Mạc Thiên.
“Đánh trả tao đi, chẳng phải mảy rất mạnh sao?”
Mạc Thiên không để ý đến hắn, anh cứ nhìn chằm chằm về phía Kiều An Hạ, cô cũng đang nhìn anh ở giữa không trung.
Hai người nhìn nhau, Kiều An Hạ đột nhiên hét lớn: “Buồn ra.”
“Không.” - Mạc Thiên cũng hét lớn.
Tần Du rút con dao trong tay ra, đâm mạnh vào lưng và vai của Mạc Thiên, máu nhanh chóng chảy ra nhuộm đỏ chiếc áo thể thao của Mạc Thiên.
Lục Vi muốn ngăn cản hắn nhưng bị Tần Du đá mạnh ngã xuông đất ngất xỉu.
“Đau không?” - Tần Du cười hung ác, con dai găm trong tay vẫn cắm vào da thịt của Mạc Thiên.
Mạc Thiên cảm thấy đau nhức, mồ hôi chảy đầy mặt, nhưng anh cắn chặt môi không nói gì,