Tiểu Tình Ca Tần Ca

Chương 75



Lữ – Mèo máy màu hồng

Buổi trưa sau khi tan học, người người đổ xuống căn tin đông nườm nượp, bao gồm cả sinh viên y khoa nội trú lẫn ngoại trú.

Thời Niệm Ca thu dọn bài vở của mình xong sau đó liếc mắt nhìn người đàn ông đang chuyên tâm làm việc kế bên, cô cũng không vội bỏ vào túi xách nữa, cô xếp sách vở ngay ngắn lại rồi chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ.

Trong giảng đường vô cùng yên tĩnh, thỉnh thoảng có tiếng ve sầu cùng với làn gió thoảng vào khiến rèm cửa bay bay.

Ánh mắt Thời Niệm Ca bắt đầu phiêu du, thoáng chốc trên những đụn mây hay ngoài tàng cây, thoáng chốc, lại ngừng trên người đàn ông đang trầm ngâm làm việc bên cạnh.

“Tần Tư Đình, mấy báo cáo đó anh hiểu không?”

Người đàn ông không nhúc nhích, đầu mày giãn ra: “Ừm. Đói chưa?”

“Không sao, anh cứ làm việc của anh đi, dù sao căn tin lúc này cũng đông, chúng ta đến đó cũng chẳng tìm được chỗ ngồi đẹp.” Thời Niệm Ca lắc đầu, vừa chuẩn bị cất sách vào, khoảnh khắc tiếp theo người đàn ông đã khép laptop lại.

“Không đến căn tin sinh viên.” Tần Tư Đình rút cáp máy tính ra, trước ánh mắt ngạc nhiên của cô gái, anh bắt đầu thu dọn bàn mình: “Chúng ta đến căn tin của giáo sư, ở đó yên tĩnh ít người.”

Căn tin giáo sư là khu căn tin cao cấp nhất do đại học y Hải Thành xây dựng dành riêng cho các chuyên gia y khoa trong và ngoài nước đến, trong căn tin không chỉ có có đầu bếp đạt giải quốc tế mà cách âm còn vô cùng tốt, nghe nói là ‘khách sạn tám sao’ của đại học y. Đương nhiên, cũng vì việc này đã thành công đào tạo được một số chuyên gia có tiếng trong và ngoài nước, khiến cho danh tiếng của trường càng thêm hoàn thiện, trở thành đơn vị trực thuộc bộ giáo dục, có thể nói là phương thức chiêu mộ người giỏi điển hình.

Thời Niệm Ca đi theo Tần Tư Đình đến khu căn tin của giáo sư, cô nhìn người đàn ông cà thẻ, sau đó dẫn cô vào trong, tiếp đến tìm chỗ ngồi, cảm thấy bản thân như một học trò nhỏ bị người ta bỏ vào áo dẫn đi muôn nơi.

Truyện được đăng tải tại meomaymauhong.com

“Tần Tư Đình, đừng nói lúc nào anh cũng ăn cơm ở đây nhé?” Sau khi ngồi xuống, Thời Niệm Ca đảo mắt một lượt, nói không nên lời, xung quanh sạch sẽ nhưng vắng bóng người, ngay cả nhân viên phục vụ cũng đứng ở phía sau một cây cột không làm phiền ai: “Thế này thì quá xa xỉ rồi.”

So với căn tin của sinh viên, căn tin của giáo sư có thể ví với thiên đường.

“TRước đây chỉ đến thỉnh giảng, không đến đây ăn.” Tần Tư Đình thản nhiên trả lời câu hỏi của Thời Niệm Ca, ngón tay thon dài lật thực đơn, hỏi cô nhóc đang ngây ra trước mặt: “Muốn ăn gì?”

“Cái gì cũng được.” Thời Niệm Ca đảo mắt qua thực đơn, cũng chẳng nhìn ký đã nhìn lên Tần Tư Đình, dáng vẻ uể oải không muốn gọi món: “Đừng quá cay là được.”

“Vậy chọn món dễ tiêu một chút.” Người đàn ông gật đầu.

Hài người đang nói chuyện, đột nhiên di động trên bàn rung lên hai cái, vài giây sau màn hình lại tối đen.

Thời Niệm Ca tò mò nhìn sang, phát hiện đó là di động của Tần Tư Đình, cô chẳng quan tâm anh có cho hay không, dứt khoát cầm di động lên mở tin nhắn, cô nhìn tin nhắn vừa gửi đến, gằn từng chữ một.

“Tối mai đến đây.” Mấy chữ ngắn ngủn, Thời Niệm Ca cảm thấy vô cùng ngứa mắt, cô ngẩng lên nhìn thấy ánh mắt người đàn ông đối diện dường như cũng mờ tịt, lại tiện thể nhìn người gửi tin.

“Người gửi — Lệ Nam Hành… Hửm? Không phải anh ta đang ở Mỹ à?”

 

Truyện được đăng tải tại meomaymauhong.com

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.