"Engahh?!”
Tỉnh dậy khi nghe thấy âm thanh của thứ gì đó rơi từ trên cao xuống đất, Zenitsu nhanh chóng nhìn xung quanh. Sau đó, cậu nhận ra cái đầu con quỷ đã rơi xuống dưới chân mình, cậu la hét lên trong vô thức.
" Kyaa——————————-!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!”
Âm thanh đủ lớn đến mức có thế làm rung chuyển cả rừng núi vào ban đêm.
Zenitsu cố gắng nhảy lùi ra xa, dường như cậu lại đá vào đầu con quỷ, và lại hét lên âm thanh kinh tởm đó. Hộp sọ lăn quay không ngừng và máu vẫn còn vương vãi khắp nơi.
"Iyaaaaaa—————!!!!!! Khôngggg————–!!!!”
Con quỷ không tin vào mắt mình , sáu con mắt của nó mở to và đỏ ngầu. Vết cắt trên cổ của nó ngọt lịm, như thể nó bị cắt bởi một lưỡi dao sắc bén.
Giống như là đang thái củ cải trắng vậy.
" Gì...gì...cái...gì thế?! Sao tự dưng lại lăn đùng ra chết vậy?!?? Đủ lắm rồi!!! Mình ghét việc này!!!"
Zenitsu kêu la.
" Sao đầu của nó tự dưng lại bị chặt vậy?!? Tại sao vậy?! Sợ chết đi được!! Mình ghét điều này!!! Cái gì vậy trời????"
Cậu ấy không thể nắm bắt được chuyện gì đang xảy ra.
Con quỷ đột nhiên bị chặt đầu.
Và thật kỳ lạ, tay cậu ta đang giữ thanh kiếm mà đúng ra nó phải được giấu sau lưng.
Bộ kimono trắng mà cậu ta đang mặc cũng nhuốm đầy máu của con quỷ.
" Có ai đó vừa cứu tôi vậy?! Eh, ở đâu thế?! Có ai vừa cứu cái thằng vô dụng này à?!?"
Zenitsu vừa khóc vừa nhìn xung quanh nhưng cậu ta không thể tìm thấy bóng dáng của người nào đó.
Sau đó-
( Ah!)
Cậu nhận ra
Phải chăng trên thế giới này chỉ có một người duy nhất sẵn sàng một tay để cứu giúp cậu ta?
" Ông ơi... "
Một lần nữa, nước mắt lại trào ra từ đôi mắt Zenitsu.
Khả năng cao là ông Jigoro, người trông mong Zenitsu trở về, ông đã cứu cậu ta khỏi nanh vuốt của con quỷ sau khi hiểu được mọi chuyện và quyết định giấu mình.
Lòng biết ơn và đầy tội lỗi tràn ngập trong tim Zenitsu.
" Ông ơi... Con cảm ơn ông... Con chắc chắn sẽ tìm được hạnh phúc cùng với Sayuri.... Cảm ơn ông vì đã chăm sóc cho con trong suốt thời gian qua... Con thực sự biết ơn ông rất nhiều khi ông đã cứu con... Ông nhớ phải giữ gìn sức khỏe của mình nhé..."
Zenitsu tra kiếm vào bao, cúi đầu thật sâu vào khu rừng tối tăm, cắt bỏ những gì còn lại và rời khỏi hiện trường.
Khi Zenitsu đi khỏi, một người cầm gậy đi ra từ bụi cỏ.
"...... - Cái thằng đệ ngốc này! "
Giọng nói trầm đó nghe có vẻ u uất.
" Ta luôn nói rằng là con có tài năng và không thua kém bất kì ai, tại sao con không chịu hiểu chứ-?"
*
" Sayuri đang đợi mình, cô ấy đang đợi mình ở phía trước!"
Zenitsu cầm bó hoa huệ vàng mà cậu hái từ trên đường xuống chân núi, cậu chìm đắm trong suy nghĩ của chính mình, cứ như là đang mơ vậy.
" Cảm ơn.... Zenitsu,tôi thích cậu! "
Hình ảnh Sayuri thổ lộ tình cảm của mình cứ trôi vào đầu cậu. Ufufufufu.... Zenitsu xấu hổ đến mức cậu ấy phát ra tiếng cười một cách kinh dị.
Cậu nhìn thấy bóng dáng của người đang mặc bộ quần áo của cậu bên lề đường.
“Ah! Sayuri–……”
Zenitsu định vẫy tay gọi cô nhưng sau đó cậu dừng lại.
Sayuri không ở một mình. Bên cạnh cô là một chàng trai trẻ với ngoại hình mộc mạc, anh nhìn về phía cậu với gương mặt khó chịu.
" Zenitsu-san……….”
“………..”
Nước mắt của Sayuri lại dâng lên
Sau đó, Zenitsu hiểu toàn bộ mọi chuyện.
Sayuri nhận ra rằng Zenitsu nuôi dưỡng tình cảm dành cho mình, vượt xa sự cảm thông và thương hại cho cô, nên đó là lí do tại sao cậu sẵn sàng thay thế cho cô ấy. Tuy nhiên thì cô đã có người yêu mất rồi!
Bởi vì thế, " âm thanh" của Sayuri nghe rất phức tạp và nhói lòng
Sayuri không cố ý lừa gạt Zenitsu
Cô ấy không muốn nhắc đến thôi. Bởi vì cô muốn sống, cô không muốn chết. Cô không còn cách nào khác ngoài việc chọn cách im lặng.
Lần trước, có một người phụ nữ đã lừa hết tiền của Zenitsu để đi với người đàn ông mà cô ta yêu. Nhưng Sayuri lại khác.
Âm thanh đó rất rõ ràng
Nhưng Zenitsu chỉ muốn tập trung vào mặt tích cực của vấn đề .
Cô ấy cứ lặp đi lặp lại âm thanh ấy mãi:
" Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi!"
Nó làm cho người ta muốn khóc mà-
(...... Đó không phải là lỗi của Sayuri)
Đồng thời khi cậu cảm thấy niềm đam mê của mình bị nguội dần, Zenitsu vẫn cố nở một nụ cười với cô gái. Có một cơn đau nhói trong ngực cậu.
" Con quỷ đã bị tiêu diệt, cô không cần phải lo lắng nữa."
" Cảm.... Cảm ơn cậu...."
" Cảm ơn cậu rất nhiều."
Chàng trai trẻ cạnh cô cũng quỳ xuống thể hiện lòng biết ơn chân thành của mình với cậu.
" Tôi sẽ không bao giờ quên được sự rộng lượng và thương cảm cho cô ấy của cậu...! Tôi nhất định sẽ đưa Sayuri đi thật xa, xa tên bố dượng vô tâm của cô ấy đi. Thợ săn quỷ, tôi thật sự cảm ơn cậu rất nhiều!!!"
( Ồn ào quá...! Tôi không có làm cái việc này vì cậu! Mà là tất cả vì Sayuri!! Nhưng thực ra người đã tiêu diệt con quỷ chính là ông á?! Chết tiệt!! Điều này khiến mình càng bực mình hơn nữa là cả cái anh này không có đẹp trai, anh ta chỉ là một người bình thường mà thôi!! Thật ngu ngốc mà! )
Zenitsu như muốn khóc ra máu trong lòng và cậu lén lút giấu những bông hoa huệ vàng sau lưng.
" Zenitsu-san......., tôi.... xin lỗi..."
".........."
" Tôi....thật lòng....thật lòng.....xin lỗi..."
Nước mắt thi nhau chảy dài từ đôi mắt của Sayuri
Âm thanh tự trách mình của cô ấy thực sự rất đau khổ
" Sayuri, hạnh phúc nhé....! "
"..............-Được rồi "
Sayuri khóc lóc và cúi đầu rất nhiều lần.
Sau đó, hai người họ cùng nhau trở về làng.
Zenitsu quan sát hai người họ đi khỏi với nụ cười trên khuôn mặt.
"……………Uu, Uu.”
Khi chỉ còn lại một mình, nước mắt của Zenitsu trào ra đầm đìa.
Trong cái nhìn mờ ảo của mình, Zenitsu nhìn vào những bông hoa cậu muốn tặng cho Sayuri, nhưng lại một cách hụt hẫng.
Hoa huệ vàng-
Cậu nhớ được ý nghĩa của loài hoa này tượng trưng cho...
" Niềm vui" và" sự giả dối"
( tui xem Google nó bảo loài hoa này dành cho tình yêu trong sáng thật lòng :v)
(…….!!)
Ngực cậu cứ nhói đau. Zenitsu muốn vứt những bông hoa trên đường. Nhưng cuối cùng, cậu ta lại gạt bỏ những suy nghĩ đó.
Cậu cố kìm nén nước mắt dưới ánh trăng, có ai đó đang đến bên cạnh cậu.
Ông Jigoro xuất hiện nhưng cậu không nhận ra điều đó
Âm thanh đầy oai nghiêm và đáng sợ, nhưng vẫn nhẹ nhàng
Zenitsu lắp bắp mở miệng :
" Ông ơi.... Về chuyện đó.... Con...."
" Thằng ngốc!"
Chỉ với một tiếng mắng từ ông Jigoro, Zenitsu sợ co rúm người lại.
" Ta đã nói với con không biết bao nhiêu lần nhưng con cứ bỏ tập luyện và luôn bỏ chạy thế hả?! Thế còn mớ đồ này là thế nào đây?! Gớm chết đi được!! "
" Ee,... Con xin lỗi.. "
" Thật sự, thật là rắc rối khi có một thằng đệ tử nó ngốc đến thế!!"
Ông Jigoro thở dài và nhẹ nhàng nói
Zenitsu thu mình lại trong sự xấu hổ
" Tuy nhiên, con không đơn giản là một thằng ngốc! "
"Ugh……”
" Mà con là một thằng đại ngốc!! "
".......... "
Zenitsu cứ co rúm người lại, ông Jigoro lại dịu giọng
" Con là một thằng đại ngốc nhưng có tấm lòng nhân hậu.. "
" Ông ơi... "
Zenitsu ngẩng đầu lên đầy ngạc nhiên, ông Jigoro lập tức đưa tay ra đặt lên đầu cậu.
Bàn tay to và thô ráp
Bàn tay đó đã cứu sống được rất nhiều người và tiêu diệt được rất nhiều quỷ, khi ông còn là một Trụ cột
Zenitsu mơ ước rằng một ngày nào đó cậu có thể trở nên như thế-
Người ông mà cậu tôn trọng có một đôi tay mạnh mẽ nhưng cũng rất dịu dàng.
" Con đã làm rất tốt. Con không những không bỏ rơi cô gái đó mà còn vượt qua được nỗi sợ hãi trong chiến đầu."
"......Nhưng người đã cứu cô ấy chính là ông! Con không làm được gì cả!"
Nghe Zenitsu nói với thái độ chán nản, ông Jigoro ngạc nhiên
" Gì cơ?! Con nghĩ là ta đã tiêu diệt con quỷ đó ư?! "
" Ể?! Chứ không phải sao?! Lúc mà con bất tỉnh, ông đã-......"
" Người đã tiêu diệt con quỷ chính là con đấy, Zenitsu! "
" Uh……”
Zenitsu mở to đôi mắt ra, cậu không hiểu được chuyện gì vừa xảy ra
( Eh...?? Chuyện đó nghĩa là sao chứ?! Chả phải ông chính là người đánh bại nó hay sao?! Tại sao ông lại nói rằng chính mình là người hạ gục con quỷ?? .... Ehhh...??)
Zenitsu rơi vào bối rối, nhưng cậu nghĩ rằng mình cần phải bình tĩnh lại để hiểu được vấn đề này.
( Vì mình suýt chút nữa đã mất mạng bởi con quỷ nên ông đã sẵn lòng cứu giúp mình -tức là giống như mình đã đánh bại nó á? Phải chăng nó là hàm ý của ông?Nhưng có quá nhiều thứ mình luôn bỏ dở, mình không hiểu ông đang nói cái gì hết!)
Khi Zenitsu đang có những suy nghĩ của riêng mình về vấn đề đó và cậu liên tục gật đầu, ông Jigoro gọi tên thằng đệ tử của mình:
"-Zenitsu."
Ông dùng một "âm thanh" đầy oai nghiêm khi họ bắt đầu cuộc huấn luyện
" Con có biết ý nghĩa của một kiếm sĩ tài ba là như thế nào không?"
" Um… đương nhiên là một kiếm sĩ thật tuyệt vời rồi ạ. Giống như ông ý!"
Nghe được câu trả lời của Zenitsu, ông Jigoro cảm thấy hơi xấu hổ và mặt ông ấy lập tức chuyển sang màu đỏ
Ông hắng giọng và nói:
" Thế theo con nghĩ để trở thành kiếm sĩ tài ba, người kiếm sĩ cần có đức tính nào?"
" Uh….dạ, dạ….”
" Đó là lòng trắc ẩn. "
Hướng về phía Zenitsu, đang lắp ba lắp bắp, ông Jigoro đã khắc sâu vào đầu cậu một chân lí:
" Lòng trắc ẩn sẽ làm cho trái tim của một người nào đó sẽ trở nên cứng rắn bất tận. Một đường kiếm mà con vung lên vì người khác sẽ giúp con có một sức mạnh không thể đong đếm được. Con phải trở thành một người như thế."
Một ánh mắt đầy dịu dàng xuất hiện trên gương mặt của vị sư phụ già, người mà luôn coi thằng đệ tử của mình không ra cái hồn gì cả.
" Dù gì đi chăng nữa, con phải nghĩ đến kẻ yếu hơn và phải đứng ra bảo vệ họ. Đây là điều mà chỉ có con, người thấu hiểu được cảm giác yếu đuối, mới có thể làm được."
“…… —”
Nhìn ánh mắt dịu dàng và những lời động viên từ ông Jigoro, cổ họng và khóe mắt của Zenitsu trở nên nóng ran một lúc, cảm giác đau khổ cũng tích tụ trong khoang mũi cậu.
" Miễn là con không mất lòng trắc ẩn, con chắc chắn sẽ trở thành một kiếm sĩ tài ba."
" Ông ơi...."
Nước mắt bất ngờ rơi
" Con...... Con...."
"............."
Nhìn Zenitsu đang khóc nức nở, ông Jigoro nhẹ vuốt mái tóc vàng hoe của cậu.
*
"—…..”
Đêm đó cũng có ánh trăng lưỡi liềm như thế này.
" Không biết Sayuri giờ ra sao rồi..."
Zenitsu mỉm cười và mắt cậu nhìn vào bông hoa vàng đang đung đưa trong gió.
Sau đó có ai đó kéo tay áo cậu.
Nhìn xuống, cậu thấy gương mặt Nezuko không được vui.
Zenitsu nhanh chóng được đưa về thực tại.
" Ahh, anh xin lỗi, Nezuko!! Anh sẽ làm xong ngay trong thôi. "
"Uu–!”
" Anh xin lỗi, tại anh bất thần một tí. Được rồi, anh sẽ làm cho em một cái vòng hoa thật đẹp như một lời xin lỗi. Anh sẽ làm cho cả anh trai em và cả tên ngốc Inosuke đó mỗi người một cái, được chứ? "
Sau khi Zenitsu nói xong trong vui vẻ, Nezuko tươi cười.
" Un–!”
“Ah ha ha.”
Sau khi nhìn thấy được nụ cười của Nezuko, Zenitsu không thể nào giấu được nụ cười toe toét.
Sayuri chắc giờ đang sống hạnh phúc bên người đàn ông dịu dàng và hiền từ đó mà cô yêu.
Trong khi cậu vẫn giống hệt như trước, vẫn còn hay khóc như đứa trẻ, vẫn là một thằng yếu kém và hèn nhát, luôn cố gắng bỏ chạy.
Cậu chắc chắn rằng mình sẽ không trở thành được một kiếm sĩ tài ba như ông đã nói trước đó.
Nói thẳng ra là cậu thậm chí còn không biết mình có được coi là một người có lòng trắc ẩn hay không.
( Nhưng một ngày.....)
"Mình chắc chắn sẽ trở thành người mà như ông đã nói-......"
Khi cậu thề trong lòng, cậu bé đã hái bông hoa đẹp nhất trên cánh đồng dành tặng cho cô gái mà mình yêu mến.