Rất nhanh nhóm Kakushi cũng đến và đưa hai đứa trẻ đi.
Sanemi được điều trị ngay tại chỗ, ngược lại Masachika bị thương quá nặng, anh ấy không thể chịu được đến lúc trở về Điệp Phủ… Kakushi để anh ấy nằm trong đại sảnh.
Sanemi ngồi cạnh người bạn của mình.
Một trong những Kakushi rụt rè hỏi:
– Shinazugawa-sama, Ngài đang chảy rất nhiều máu….
-Không có gì to tát, để tôi yên.
-Không, không được đâu ạ. Hơn nữa xương sườn của Ngài cũng bị gãy rồi, chúng tôi không thể xử lý vết thương chỗ cổ họng ở đây được…… Ngài phải tới Điệp Phủ thôi ạ, nếu chậm nữa thì sẽ ……
-Câm miệng.
Sanemi trừng mắt nhìn Kakushi.
“Ngài không sao chứ? Ổn thật sao ạ? ”
Một Kakushi khác nói, đó là một thanh niên với đôi mắt tĩnh lặng. Sanemi lặng lẽ gật đầu.
“Được rồi, chúng ta đi thôi. “
“Nhưng mà Gotou—”
“Đồng đội của Ngài ấy có lẽ muốn nói vài lời cuối cùng.”
“Họ đã liều mạng để chống lại quỷ dữ. Hãy cho họ thời gian ở bên nhau, nhất là lúc này..”
Kakushi nghiêm nghị nói, sau đó thúc giục đồng đội của mình rời khỏi dinh thự.
Trong căn phòng nồng nặc mùi máu tanh, chỉ còn lại Sanemi và Masachika.
“…… Sa…..nemi ……….”
Masachika thều thào gọi. Khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy.
“Đứa trẻ đó … những đứa trẻ đó.”
“Chúng ổn rồi.”
Sanemi vừa đáp vừa đỡ cơ thể Masachika ngồi dậy. Cơ thể Masachika cực kỳ lạnh, cứ như thể hơi ấm đang từ từ thoát ra vậy. Sanemi cố gắng nín nhịn để không hét lên.
“Kakushi đã đưa chúng về Điệp phủ.”
Masachika mỉm cười nhẹ nhõm.
“Thật ……tốt …… .Sanemi, còn cậu? ”
“Tất nhiên là tôi ổn.”
Nhìn thấy Masachika lo lắng cho lũ trẻ và người bạn thân của mình ngay vào lúc này, Sanemi nghiến răng, ngực anh nóng như lửa đốt.
Khi họ được giải cứu, cậu bé đã khóc trong vui sướng còn cô bé trông hoàn toàn lạc lõng, nó không đáp lại bất kể Kakushi có gọi như thế nào.
Uraga cũng vậy. Trước đó, anh ta đã khóc, đã gào thét rằng mình không muốn chết, người yêu của anh ta đang đợi anh trở về. Để rồi cuối cùng lại tự rút kiếm ra và kết liễu cuộc đời mình, nói rằng anh không thể phản bội “mẹ”. Uraga không thể cắt đứt quan hệ với Ubume — hoặc chính là người mẹ đã sinh ra anh, hay cô bé yêu mẹ và khao khát tình yêu của mẹ kia cũng thế, kể cả khi biết đó là giả, họ vẫn bảo vệ đến cùng.
Sanemi nhìn thấy tương lai của cô bé không có gì khác ngoài một con đường ảm đạm.
“Đứa trẻ đó….sẽ không sao đâu.”
Như thể anh ấy đọc được suy nghĩ của Sanemi, Masachika thì thầm:
“Bởi vì cô bé….đã sống trong sợ hãi quá lâu ……nó không thể thoát khỏi nanh vuốt của quỷ…… mặc dù sẽ mất nhiều thời gian …… nhưng, cô bé chắc chắn sẽ bình phục thôi.”
Nghe thấy lời khuyên nhủ của anh, khóe mắt Sanemi nóng rực lên.
“Đã là lúc nào rồi mà lo lắng cho người khác thế hả, đúng là Sư Huynh ngu ngốc. ”
Sanemi kìm nước mắt và nói với giọng run run. Masachika khép hờ đôi mắt…
“…… Sanemi ……”
“Ừ?”
“Ngay cả khi… tôi không còn nữa…”
Giọng nói của Masachika thều thào đứt quãng…
“Nhớ ăn đúng bữa…… ngủ đúng giờ …… hòa đồng với mọi người ……”
“…….”
“Hãy sống….cuộc sống của chính cậu ……”
“…… Ừ.”
Sanemi trả lời ngay. Nếu Masachika còn nói tiếp, anh sợ bản thân sẽ khóc lóc và hét lên cầu xin thảm thiết, anh sợ….Masachika sẽ chết.
Masachika nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Sanemi và cố gắng mỉm cười.
Một nụ cười ấm áp nhất thế gian.
Lần đầu gặp mặt, Sanemi có chút khó chịu với đối phương, nhưng bây giờ anh mới nhận ra bản thân thích nụ cười của Masachika đến nhường nào. Nụ cười đó giống như mặt trời sưởi ấm trái tim giá lạnh và tăm tối của anh. Bởi vì có Masachika ở bên, cho nên anh mới có thể vượt qua khổ đau để bước tiếp.
Và sống như một con người.
(Tại sao một người tốt bụng và hiền lành như vậy….lại phải chết?)
Là vì anh ấy không muốn liên lụy đến cô bé đã cố gắng bảo vệ một con quỷ sao?
Điều đó thật vô lý.
Sanemi muốn hét lên. Nếu trên đời thật sự tồn tại thần linh, xin Người hãy cứu lấy chàng trai này, làm ơn…
Anh ấy là một người tốt hơn anh..
Anh ấy mạnh hơn anh rất nhiều.
Anh ấy có thể cứu nhiều người hơn và mang lại hạnh phúc cho người khác.
“… phần đời còn lại…của tôi… Sanemi…xin cậu hãy sống tiếp….đừng chết ……”
“…… Masachika.”
“….Chúc cậu có được hạnh phúc–“
Mắt Masachika mờ dần….
Sanemi ôm xác bạn mình và khóc không ngừng, giọng anh lạc hẳn đi.
*
Sát Quỷ nhân – Kumeno Masachika được chôn cất trong cùng một khu mộ với em trai mình, người đã bị quỷ giết khi còn nhỏ.
Sanemi đặt hoa và lễ vật đứng trước mộ.
Gió mang theo hơi ẩm thổi vào những bông hoa trắng khiến chúng lung lay, khói hương bay lên tạo thành những sợi chỉ mỏng….
“Cuối cùng thì …… tôi không biết gì về cậu.”
Masachika có một người em trai.
Anh ấy đã chứng kiến em trai mình bị giết ngay trước mắt. Mặc dù bố mẹ không bao giờ trách móc anh về cái chết của em trai mình, nhưng chưa bao giờ Masachika tha thứ cho bản thân.
Mặc dù cha mẹ một mực phản đối nhưng Masachika vẫn quyết tâm gia nhập vào Sát quỷ đoàn, anh muốn tự tay báo thì cho người em trai đã khuất của mình.
Sanemi không biết gì cả. Masachika lúc nào cũng tỏ ra vui vẻ và hiền lành, Sanemi thường nghĩ rằng anh là một chàng trai ngoan hiền, có cuộc sống thuận buồm xuôi gió và chưa bao giờ nếm trải đau khổ.
Nhưng thực tế là Masachika cũng mang trong mình mối căm thù mãnh liệt đối với loài quỷ và cơn tức giận không thể nào nguôi ngoai.
Nhưng không ai biết điều đó, ẩn sâu trong vỏ bọc dịu dàng kiên định ấy là những vết sẹo không thể xóa nhòa, kể cả Sanemi cũng vậy.
Khi họ chiến đấu chống lại Ubume, Masachika đã rất tức giận. Rất có thể, anh đã nhìn thấy hình ảnh người em trai đã chết của mình trong những đứa trẻ bị thương vào lúc đó, bởi thế Masachika không thể giữ vững được cảm xúc của mình.
Bức di thư mà Oyakata-sama đưa cho Sanemi chứa đựng những điều bí mật mà Masachika đã giấu bấy lâu nay.
“…Có phải coi tôi như em trai, đúng không.”
Không ngạc nhiên khi anh ấy liên tục nhấn mạnh về chuyện Sư Huynh này Sư Huynh nọ, luôn tỏ ra cư xử như một người anh cả.
Nhưng với Sanemi, cả hai gần bằng tuổi nhau và đối phương giống anh em hơn là Sư Huynh.…….
Một nụ cười dịu dàng nở trên môi Sanemi.
“Anh thực sự là một người anh trai bao đồng và ồn ào đấy.”
Sanemi buông lời trêu chọc. Những bông hoa cúc ngũ sắc đung đưa trước ngôi mộ dường như cũng đang mỉm cười..
“Sanemi, chúng ta đi ăn lẩu bò đi.”
“Sanemi, anh mua một ít Ohagi về này, mau mau đi pha trà.”
“Đáng ghét! Đừng có mà tiểu nhân đắc chí nhé, lần sau nhất định sẽ được, cậu phải biết tôn trọng với Sư Huynh của mình! ”
“Trời ạ— đừng cứ bày ra khuôn mặt đáng sợ như vậy chứ, con gái nhìn thấy là chạy mất dép đấy, biết chưa.”
“Sanemi — anh bắt được một con bọ kabuto này. Đi cắt dưa hấu đi, đừng quên phần của anh đấy nhá!”
“Sống…. Cuộc sống của chính cậu….”
Masachika hi vọng Sanemi đừng từ bỏ cuộc sống của chính mình.
Nhưng cuộc sống của Masachika thì sao?
Anh ấy có thực sự hạnh phúc không?
Sanemi đắm mình trong những ký ức xưa cũ, bất động.
“—Tôi nói này, Masachika.”
Sanemi nhẹ nhàng nói.
“Tên ngốc nhà tôi có ý định gia nhập Sát Quỷ đoàn.”
Giọng điệu của Sanemi mang theo chút tức giận, thất vọng, mấy bông hoa cúc ngũ sắc cũng hơi héo đi như thể nó đang lo lắng cho anh.
Genya là đứa em trai đầu tiên của Sanemi.
Ngày trở thành anh cả, khi Sanemi lo lắng nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé ấy, đứa bé giống như một chú khỉ nhỏ nhắm mắt mỉm cười với anh.
Một dòng suối nhỏ ấm áp chảy vào tim Sanemi.
(pass chương sau: chuthoren)
Sanemi đã thề rằng anh sẽ bảo vệ đứa em trai dễ thương này của mình bằng bất cứ giá nào.
Sau đó, những đứa em khác của anh lần lượt ra đời, Genya cũng không còn là em trai nhỏ nhắn mà dần trưởng thành, cùng anh sánh bước, hai người họ thề rằng sẽ cùng nhau bảo vệ mẹ và những đứa em của họ.
Tuy nhiên với Sanemi, Genya vẫn là em trai nhỏ của anh.
Vào ngày Sanemi giết chết người mẹ đã trở thành quỷ bằng chính bàn tay của mình, người em trai duy nhất còn sống của anh đã khóc và gọi anh là “kẻ sát nhân”.
Cậu em trai khờ khạo của anh vẫn hối hận cho đến tận ngày nay.
Nhưng đó không phải là tất cả.
Dù Genya có nói những lời đó làm tổn thương Sanemi, anh cũng không trách cậu, anh chỉ cầu mong cho Genya được sống hạnh phúc. Đó là nguồn hạnh phúc duy nhất, là ước muốn và mục đích sống duy nhất của anh.
“Cho dù thằng bé có ghét, có hận thì tôi cũng sẽ không cho phép nó vào Sát Quỷ đoàn. Chắc chắn là như thế.”
Khi nói đến đây, Sanemi dừng lại một chút. Anh cúi đầu, nhẹ giọng hỏi:
– Masachika ……điều tôi đang làm có đúng không?
Không ai đáp lại.
Chỉ có gió vẫn tiếp tục thổi.
Nếu người ấy còn sống, anh ấy sẽ nói gì nhỉ?
Nếu đó là người đàn ông coi anh như em trai và hy vọng anh có một tương lai tươi sáng—
(Anh chắc chắn sẽ gọi tôi là “thằng ngu” đúng không?)
Nếu là anh ấy, người tử tế và dịu dàng hơn bất cứ ai khác, chắc chắn anh sẽ mỉm cười vui vẻ và nói:
– Hãy đặt bản thân vào em trai cậu và thử suy nghĩ xem. Không có gì to tát cả, mọi thứ sẽ ổn thôi, chúng ta sẽ cùng nhau huấn luyện cho cậu ấy nhé!
“Nhưng ngoài phản đối, tôi không còn cách nào khác ……”
Masachika cực kỳ tốt bụng, đó là lý do tại sao anh ấy chết.
Bởi vì anh quá tốt, chính lòng tốt đó đã cướp đi mạng sống của anh.
Genya cũng rất tốt bụng, nó sẽ đứng ra bảo vệ những người xung quanh – bảo vệ đồng đội của mình.
Thay vì để lòng tốt đó kết liễu cuộc đời của đứa em trai, Sanemi thà để em trai hận mình. Cứ để nó căm ghét anh trai của mình đi, còn hơn là để nó đến ngưỡng cửa tử thần.
(Tôi khác với Kochou.)
Sanemi không thể chấp nhận để em trai chiến đấu cùng mình. Anh là anh cả, anh phải bảo vệ em trai mình bằng mọi giá. Ngoài điều đó ra, Sanemi không biết mình có thể bảo vệ cậu bằng cách khác.
Sau khi lặng lẽ ngồi xổm một lúc, Sanemi cuối cùng cũng đứng dậy. Cơn gió thổi qua hất tung mái tóc của Sanemi và những bông hoa.
“Hẹn gặp lại.”
Sau khi bình tĩnh nói lời tạm biệt, Phong trụ, người mang chữ “殺”(Sát) trên lưng quay đi.
Anh chậm rãi rời khỏi đó. Những bông hoa cúc ngũ sắc đung đưa, mang theo lời tri âm chân thành nhất dành cho người bạn thân quá cố.
Và gió vẫn tiếp tục thổi–