“Sanemi?”Masachika có cảm giác rằng anh đã nghe thấy giọng nói ở đâu đó nhưng anh không thể nhìn thấy bất kỳ dấu vết nào của Sanemi.
Anh đang ở trong đại sảnh rộng lớn của dinh thự, trước mặt anh là cái bàn trang điểm mà ông già đã nói đến. Masachika cũng không hiểu tại sao mình lại để ý đến cái bàn này đến vậy. Nếu Yae thực sự là quỷ, thì cùng lắm, anh chỉ có thể bắt đầu tìm manh mối từ đây mà thôi.
Masachika ngồi xổm trước bàn trang điểm.
Chiếc gương được bao phủ bởi một mảnh vải được thêu thùa cầu kì và tỉ mỉ. Mặc dù trông có vẻ rất cổ xưa, nhưng thực tế thì nó chỉ là một chiếc bàn trang điểm hết sức bình thường.
Tuy nhiên tay cầm của ngăn kéo được làm bằng thứ tương tự như thanh Nhật Luân Kiếm của họ. Phải chăng nó có thể xua đuổi quỷ là vì được tạo ra từ loại quặng hấp thụ ánh sáng mặt trời – sức mạnh để đẩy lùi cái ác.
Masachika đưa ngón tay ra và cầm lấy tay nắm rồi kéo nó ra ngoài.
Ngăn kéo trống rỗng.
Để chắc chắn hơn, Masachika còn thò tay của mình vào trong ngăn kéo và lục thử mọi ngóc ngách. Đúng lúc ấy đầu ngón tay anh đột nhiên chạm vào một vật thô ráp.
“Cái này là gì vậy? Trong ngăn kéo — hình như là giấy? Còn cái này…là keo dán ……? ”
Để tránh làm rách giấy, Masachika nhẹ nhàng bóc tờ giấy ra khỏi ngăn kéo. Đó là một tờ giấy làm bằng da được gấp lại một cách lộn xộn. Masachika mở nó ra mà không cần suy nghĩ nhiều.
Chỉ trong nháy mắt Masachika đứng hình và không thể thốt nên lời.
Những chữ viết bằng máu tươi nay đã chuyển thành màu đen đột nhiên thoát ra khỏi tờ giấy.
MẪU THÂN….ĐÃ ĐẦU ĐỘC TÔI..
..MẪU THÂN ĐÃ RÚT LƯỠI CỦA TÔI…
..MẪU THÂN ĐÃ KHIẾN TÔI MẤT ĐI THÍNH GIÁC
TÓC CỦA TÔI….MẪU THÂN ĐÃ CẮT HẾT CHÚNG RỒI…
MÓNG TAY CỦA TÔI LÀ DO MẪU THÂN RÚT SẠCH
XƯƠNG CỦA TÔI CŨNG LÀ DO MẪU THÂN BẺ
MẪU THÂN KHÔNG CÒN ÔM TÔI NỮA.
MẪU THÂN NÓI TÔI LÀ ĐỨA TRẺ BỊ RUỒNG BỎ
MẪU THÂN NÓI TÔI RẤT QUAN TRỌNG VỚI BÀ
CỚ SAO LẠI MUỐN GIẾT TÔI…
CỨU TÔI CỨU TÔI CỨU TÔI CỨU TÔI CỨU TÔI CỨU TÔI CỨU TÔI CỨU TÔI CỨU TÔI CỨU TÔI CỨU TÔI CỨU TÔI CỨU TÔI CỨU TÔI CỨU TÔI CỨU TÔI
Những từ cuối cùng không còn rõ ràng nữa.
Hai tay của Masachika hoảng hốt đưa lên miệng, anh ném tờ giấy đi mà không cần suy nghĩ. Một tiếng sột soạt phát ra từ tay anh.
(Chúng có nghĩa gì chứ… “Mẫu thân đã giết tôi”…… có lẽ nào… ”)
Masachika cảm thấy khó tin. Tuy nhiên theo những gì ông già đí nói, đây chắc chắn là phòng của Sae.
“Yae… đã làm vậy với Sae ư….”
Khi nghĩ đến đây, thế giới quan của Misachika đột nhiên đảo lộn. Anh đã nghe kể rằng người mẹ là một người phụ nữ mạnh mẽ nhưng đáng thương. Nếu đúng như vậy, tất cả những thứ đó giờ chỉ là giả dối. Masachika nhìn chằm chằm vào bàn trang điểm với sự mất mát.
Chiếc gương này đã chứng kiến mọi thứ. Người mẹ nhân hậu dành cả trái tim, tâm hồn để chăm sóc cho đứa con của mình, bản chất thực sự của cô ấy là….
Còn cái chết của người chồng? Đó thực sự là một tai nạn sao?
Và người đào xác của Sae là—
“Ư….”
(pass chương sau: hahuyennhat)
Chỉ cần tưởng tượng thôi cũng khiến anh lạnh thấu xương. Những giọt nước mắt hòa lẫn với lời kêu cứu. Có phải cô bé đã viết những từ đó bằng cách cắn ngón tay của mình không? Khi nhìn thấy dòng chữ được viết trong đau đớn, anh có thể cảm nhận được nỗi sợ hãi và tuyệt vọng của cô gái bé nhỏ chưa tròn 10 tuổi phải trải qua. Viền mắt của Masachika ươn ướt.
(Thật khốn nạn….)
Ai biết cô bé đã phải chịu đựng, bị dày vò như thế nào, sợ hãi ra sao, đau khổ đến mức nào chứ…tại sao….
Nước mắt của Masachika rơi từng giọt trên tờ giấy nhuốm máu đen. Đúng lúc này……
“Sanemi?”
Mùi thơm bao phủ khoang mũi của anh trở nên mờ nhạt và giọng nói của Sanemi lại lọt vào tai anh một lần nữa, lần này rõ ràng hơn trước.
“Là Sanemi phải không?! Cậu đang ở đâu?!”
Masachika bật dậy và xoay người tìm kiếm xung quanh. Lần này, vỏ kiếm của anh đụng vào tấm vải che gương và rơi xuống tấm chiếu tatami. Ôi không… Ngay khi Masachika đang chuẩn bị nhặt vải lên, anh tình cờ nhìn vào gương. Masachika đột nhiên ngừng lại.
“Hả…”
Sanemi xuất hiện trong gương. Anh đang đối mặt với một nữ quỷ trong đại sảnh — không, có gì đó không đúng. Không hiểu sao Sanemi đang cầm kiếm và quay mặt về một hướng hoàn toàn khác. Con quỷ mang dáng vẻ của một người phụ nữ đang quan sát anh từ xa với vẻ mặt vui mừng. Mặt Masachika tái đi…
“Sanemi! Không phải ở đó! Con quỷ… đang ở sau lưng!! ”
Masachika điên cuồng xoay người tìm kiếm, tay anh nắm chặt thanh kiếm.
“?!”
Trong đại sảnh hoàn toàn trống rỗng, không có Sanemi và cả nữ quỷ.
“Không thể nào… chắc chắn họ đang ở đây.”
Masachika quay lại nhìn vào gương một lần nữa, cảm thấy bối rối. Bên trong tấm gương, Sanemi vẫn đang tấn công trên không và con quỷ đang chế nhạo anh. Một cảm giác kỳ lạ dấy lên trong lòng Masachika. Trong gương không hề có anh — hình ảnh phản chiếu của Masachika và cả chiếc tủ đặt ở góc hành lang đã biến mất.
“Không phải ở đây.”
Có phải tấm gương phản chiếu hình ảnh từ một căn phòng khác không?
Masachika tiến lại gần hơn để xem xét kỹ chiếc gương. Hình ảnh Sanemi biến mất khỏi gương, thay vào đó là biểu hiện điên cuồng của chính anh. Masachika nắm lấy hai bên gương, sắc mặt tái nhợt.
“Chờ đã, Sanemi, cậu đi đâu vậy?! ”
Masachika lắc mạnh chiếc gương – nhưng đột nhiên anh dừng lại. Anh có thể nhìn thấy tủ nhỏ ở góc gương, bên trên là một chiếc lư hương kỳ dị. Khi anh quay lại thì chỉ thấy một chiếc tủ trưng bày trống không.
“Gì……”
Masachika bối rối. Anh lại quay lại nhìn gương lần nữa, đầu óc rối bời. Masachika chăm chú nhìn vào gương, gần đến mức ánh mắt của anh có thể nhìn xuyên qua nó. Sau đó, anh nhìn thấy một làn khói đỏ mờ mờ đang được tỏa ra từ lư hương, căn phòng có mùi thơm ngọt ngấy kinh khủng đó…
Có lẽ nào…
“Mùi này ……?”
Lúc Masachika khẽ lẩm bẩm một mình, làn khói đỏ trong gương bắt đầu lắc lư. Anh dường như nghe thấy lời cầu xin của cô gái trong tâm trí.
“Cứu tôi.”
Cô bé đã chết dùng tất cả sức lực của mình để ép giọng nói trẻ con đó phát ra.
Cho đến tận bây giờ, cô ấy vẫn không ngừng cầu xin…