Tiểu Thuyết Thanh Gươm Diệt Quỷ: Cơn Gió Dẫn Lối

Chương 12: Hoa và thú 2



Dịch và biên tập: Ngô Ái Ni

-Làm sao bây giờ, không thấy ở đâu hết..

Kanao lo lắng, đi một vòng quanh ngọn núi để tìm kiếm con quạ đã lấy đi kẹp tóc của Kiyo.

Khi sự việc xảy ra, Kanao nhìn thấy một con quạ có một phần đuôi màu trắng. Nhưng khác với những con quạ Kasugai được huấn luyện thì nó chỉ là một con quạ bình thường. Kanao đi theo hướng của nó đến tận đây, nhưng cô lại để mất dấu nó.

Kano đã thử tìm kiếm các tổ trên cây cũng như trong bụi rậm, nhưng vẫn không thấy con quạ đuôi trắng hay chiếc kẹp tóc nào cả.

Thời gian trôi mau, mặt trời cũng bắt đầu xuống núi, trời càng lúc càng tối. Kanao càng cảm thấy lo lắng hơn. Mặc dù cô có thị lực tốt, đặc biệt là vào những lúc như thế này, cho dù mặt trời lặn nhưng chưa tối hẳn, cô vẫn có thể nhìn rõ. Nếu cô quay lại Điệp phủ quá muộn sẽ khiến cho Aoi và những khác lo lắng. Nhưng bây giờ mà trở về thì chiếc kẹp tóc của Kiyo sẽ không thể tìm lại được nữa.

(…… Kiyo.)

Một cô bé năng động, vui vẻ đã khóc rất nhiều.

Cơ thể cuộn tròn lại, run rẩy.

Giống hệt như lần đầu tiên đến Điệp phủ…

Nhắc đến lần đầu tiên khi được đưa tới Điệp phủ, cô bé đã khóc rất nhiều. Có lẽ với một đứa trẻ vốn lớn lên trong tình thương của cha mẹ đột nhiên mất đi tất cả thì việc khóc là điều hiển nhiên. Cô bé còn trốn vào một góc của Điệp phủ và khóc trong lặng lẽ. Chắc hẳn Kiyo nhớ cha mẹ, người thân nhiều lắm.

Lần đó, Kanao đang ngoài ở mái hiên sau khi vừa hoàn thành khóa huấn luyện của mình, cô nghe thấy tiếng khóc rất nhỏ và đứt quãng. Kanao lúc ấy chẳng thể hiểu nổi tai sao cô bé lại khóc nhiều đến vậy.

Lúc Kanao đang lơ đãng nhìn đàn bướm bay lượn quanh sân, Kanae đã xuất hiện, chị đến bên cạnh Kiyo mà cô không hề hay biết.

Kanae nói gì đó với Kiyo mà Kanao không hiểu được.

Mái hiên chỗ Kanao đang ngồi cách xa hai người một khoảng nên cô không nghe rõ nội dung cuộc trò chuyện. Nhưng từ ánh mắt vô cùng dịu dàng, ấm áp và cũng đầy nỗi buồn sâu sắc của Kanae khiến cô ấn tượng mãi.

Kanae nói gì đó và Kiyo cũng đáp lại.

Kanae sau đó đã giúp Kiyo buộc tóc lại bằng đôi tay mảnh mai của chị rồi gắn chiếc kẹp tóc hình con bướm lên đầu cô bé. Đột nhiên Kiyo mỉm cười tươi rói trở lại.

Lần đó, Kanae hẳn đã khuyên Kiyo vượt qua nỗi buồn, sự hận thù, cô đơn, tức giận, sợ hãi và những cảm giác tiêu cực khác. Chỉ để xoa dịu nỗi đau của cô bé, chị ấy sẽ làm tất cả, cho dù có phải làm tổn thương chính mình đi nữa..

Kanae là cô gái dịu dàng như thế. Tốt bụng, ấm áp không thể nào đong đếm được. Cứ như thể tất cả lòng tốt và sự ấm áp trên thế giới đều hiện hữu ở chị, một người giàu lòng nhân ái mà ai cũng muốn noi theo.

Chính Kanae và cả Shinobu đã liên kết tất cả những người trong Điệp phủ này trở thành một gia đình, một gia đình dù không có chung huyết thống. Đối với những cô gái bơ vơ, không nơi nương tựa như họ, thì chiếc kẹp  bướm mà Kanae tặng chính là “bằng chứng” tuyệt đối.

Mặc dù chỉ là chuyện mất cắp món đồ bình thường như lời Inosuke nói, đơn giản nó không phải là một kho báu đắt tiền hay quý hiếm nhưng khi kẹp chiếc kẹp bướm đó trên đầu, Kanao dường như nghe thấy ai đó nói với mình  rằng “Con không hề cô độc, đây chính là nơi con thuộc về.” Ít nhất trong lòng Kanao, đây không chỉ là một vật nhỏ tầm thường. Shinobu, Aoi, Naho, Sumi hay Kiyo chắc chắn cũng cảm thấy như vậy—

Bởi thế nên cô mới nổi giận và nói ra những lời (khó nghe) đó. Cô biết, lời Inosuke nói không hề có chút ác ý nào ……

“Chẳng mấy khi có nhiều bạn cùng tuổi đến đây, sao em không thử nói chuyện với họ nhỉ? Giống như cách mà em và Tanjirou đã trở thành bạn của nhau ấy. Nếu em chịu mở lòng mình với mọi người, em sẽ trưởng thành lên nhiều đấy, Kanao à.”

Vài ngày trước, lúc Kanao trở về sau khi hoàn thành nhiệm vụ, Shinobu vừa cười vừa nói với cô những lời này. Đối với Kanao luôn khó khăn trong việc dừng thói quen tung đồng xu để đưa ra quyết định thì yêu cầu này cực kỳ khó khăn.

Có mấy lần Kanao mang nước xà phòng đến cho Inosuke thổi bong bóng hoặc lúc Aoi yêu cầu cô truyền thuốc cho Genya, Kanao chỉ lặng lẽ đưa đồ cho người khác rồi chạy đi. Thực ra hôm nay cô định tự mình làm những chuyện này, nào ngờ một con quạ đã phá hỏng hết tất cả.

Kanao chùng vai xuống.

(… .Cảm ơn cậu, Tanjiro, cảm ơn vì đã cho mình động lực, mình nghĩ bản thân mình đã thay đổi rồi….)

Nhưng thay đổi đó quá nhỏ, như vậy thì có ích gì chứ! Ngoài khả năng giết quỷ ra, mình thực sự còn có khả năng khác sao?

Sau đó, Kanao tiếp tục đi vòng quanh ngọn núi,cho dù cô có tìm kĩ mọi ngóc ngách của khu rừng này, nhưng vẫn không thể tìm thấy chiếc kẹp tóc của Kiyo. Thất vọng, bất lực, chán nản bao trùm lấy cô gái nhỏ nhắn. Chẳng lẽ phải xuống núi rồi ư?

(Sư phụ, Kanae nee-san, xin lỗi…. em thật vô dụng, em không thể giúp được gì cho Kiyo. Sau tất cả em vẫn không thể trở thành chỗ dựa cho họ…)

Ngay khi Kanao đang thẫn thờ, một bóng người xuất hiện dưới chân núi. Người đó  đi ngược sáng Kanao không thể nhìn ra khuôn mặt trông như thế nào. Kanao nghiêng đầu cố gắng nhìn về phía người kia, chợt cho thấy chiếc đầu heo quen thuộc.

“Yo, Chào.”

“Hở……”

Trước khi cô định hỏi người kia xem cậu ta đang làm gì ở đây, thì Inosuke đột nhiên ném qua một thứ gì đó.

“Cầm lấy đi.”

Kanao vụng về bắt lấy nó bằng cả hai tay. Khi cô mở ra, một con bướm nhỏ đã nằm gọn trong lòng bàn tay cô.

Kanao mở to mắt.

“Đây là-“

Mặc dù sợi dây hơi rối và một số chỗ bị rách nhưng đây chắc chắn là kẹp tóc của Kiyo.

“T- tại sao….?”

Kanao bất ngờ ngẩng đầu lên.

Làm thế nào cậu tìm thấy nó?

Tại sao cậu lại giúp đỡ tôi?

Trong đầu Kanao lúc này tràn ngập câu hỏi, cô nhìn chằm chằm vào mặt Inosuke. Cậu vừa tạo dáng vừa kiêu ngạo đáp:

“Đấng ta đây là vua của núi đồi, tất cả những sinh vật sống ở đây đều là đàn em của ta. Chỉ cần ta hô lên một tiếng thì việc tìm thấy một con quạ có màu đuôi đặc biệt dễ như ăn cháo.”

“Hở? Đừng nói với tôi rằng cậu hiểu tiếng động vật nhé? “

“Đương nhiên, ta còn biết chúng nó đang nghĩ gì nữa cơ!”

“Tuyệt quá!!”

Inosuke đột nhiên vui mừng khi nghe những lời chân thành của Kanao.

“Thường thôi, hứ!”

Sau khi nói xong, Inosuke ưỡn ngực tự hào như thể cậu vẫn muốn nghe thêm những lời khen ngợi.

Trừ bỏ cái đầu heo dị hợm và giọng nói đó thì thật ra cậu cũng còn rất trẻ con.

“Cái kẹp đó sẽ trở nên lấp lánh khi ánh sáng chiếu vào, đúng không? Những con chim thường thích những thứ lấp lánh nhất đấy. “

Sau khi nghe Inosuke nói, Kanao giơ chiếc kẹp tóc trong tay lên không trung và quan sát nó. Dù trời đã gần tối nhưng đôi cánh mỏng manh của con bướm vẫn lấp lánh dưới ánh hoàng hôn đỏ rực. Một màu đỏ hồng tuyệt đẹp.

Hình ảnh Kanae từ rất lâu trước đây chợt hiện ra trước mắt cô. Kanao dịu dàng nắm chặt chiếc kẹp tóc như đang níu giữ những kí ức còn sót lại, cẩn thận để không làm vỡ nó.

“-Xin lỗi.”

Lời nói đó phát ra một cách tự nhiên.

“Vì vừa rồi đã tức giận với cậu.”

“Huh? Sao tự dưng lại đi xin lỗi? ”

“Cảm ơn nhé, Inosuke.”

Kanao cúi đầu. Inosuke ngạc nhiên nhìn Kanao. Ngẩng đầu lên, cô thấy cậu sững sờ đứng tại chỗ, miệng mất máy nhưng không thể nói ra lời nào, Kanao nhận ra đây là lần đầu tiên cô gọi cậu bằng tên.

Không hiểu sao cô lại cảm thấy xấu hổ. Nhưng Kanao không hề bài xích cảm giác lạ lẫm này.

“….ồ được thôi.”

Sau một lúc, Inosuke gật đầu.

“Nếu có khó khăn gì thì cứ gọi ta, ta sẽ giúp ngươi, Đấng ta đây sẽ giúp đàn em mình đến cùng.”

Inosuke tự tin vỗ ngực và nói. Kanao gật đầu đáp lại, sau đó cô đưa chiếc kẹp tóc cho Inosuke.

Kiyo mà thấy chắc sẽ vui lắm cho xem. Nghĩ đến đây, một cảm giác ấm áp trào dâng từ tận đáy lòng Kanao.

Nhưng Inosuke chỉ nhìn vào tay cô và lắc đầu.

“Ngươi nên đưa cho nó.”

“Nhưng, Inosuke, chính cậu là người đã tìm thấy mà—“

“Đó không phải là bằng chứng cho thấy các  ngươi  là một gia đình sao?”

Inosuke ngắt lời Kanao.

“Nếu đúng như vậy thì ngươi, một phần của gia đình đó, nên là người trả lại nó cho con nhóc lùn kia”

Giọng của Inosuke trầm, có chút hơi thô lỗ.

Nhưng ai mà biết được đôi mắt dưới chiếc đầu heo rừng đang nhìn về hướng khác.

(Nhưng sao nghe nhẹ nhàng thế nhỉ? ……)

Thấy Kanao lặng lẽ gật đầu, Inosuke duỗi thẳng cái lưng cứng ngắc của mình.

“Quay về thôii.”

“Ừh-hm.”

“Ta đói rồi.”

Ùng ục, dạ dày của Inosuke phát ra tiếng động để đáp lại.

“Umm…. Nếu cậu không phiền thì tôi đi mua đồ ăn nhẹ về nhé??” – Kanao hỏi.

Mặc dù đến thị trấn hơi xa, nhưng với tốc độ đi bộ của Kanao, cô nghĩ mình có thể về kịp trước bữa tối. Cô muốn mua đồ ăn nhẹ mà Inosuke thích cũng như bánh crepe khoái khẩu của Kiyo. Kanao có ý tưởng đó nhưng Inosuke bác bỏ.

“Tốí rồi. Ta thích ăn tempura hơn. Quay về Điệp phủ nhớ chiên cho ta vài đĩa là được. “

“Hở….”

Câu trả lời bất ngờ khiến Kanao lộ rõ vẻ lúng túng.

“Chiên tempura? Tôi á?”

Bình thường công việc nữ công gia chánh ở  Điệp phủ đều do Aoi, Kiyo, Sumi và Naho đảm nhận. Aoi nấu nướng rất giỏi, nên mọi công việc nấu nướng đều do cô ấy làm trong khi đó Kiyo và hai người khác thay phiên nhau giúp đỡ. Mặc dù Kanao đã rất cố gắng để học hỏi từ Aoi nhưng cô không có thiên phú về bếp núc nên bình thường Kanao là người nếm thử và đưa ra nhận xét về cấc món ăn. Khi Kanae vẫn còn sống, mọi người trong trang viên đã cùng nhau nấu ăn để đi ngắm hoa anh đào nhưng Kanao chỉ phụ trách thử mùi vị mà thôi.

Lúc Tanjiro dưỡng thương sau trận chiến với Thượng Huyền Lục, trong khi đợi cậu ấy tỉnh lại, Kanao và Kiyo cùng nhau nấu nướng. Đó là món ăn duy nhất mà cô có thể làm, trông nó cũng không tệ. Tuy nhiên, lần đó là do có Kiyo bên cạnh hướng dẫn đủ kiểu.

“Tôi nấu ăn không giỏi cho lắm, nhưng mà sau này, tôi sẽ học hỏi Aoi—”

Khi nói đến đây, đột nhiên Kanao dừng lại….

“Chẳng mấy khi có nhiều bạn cùng tuổi đến đây, sao em không thử nói chuyện với họ nhỉ? Giống như cách mà em và Tanjirou đã trở thành bạn của nhau ấy. Nếu em chịu mở lòng mình với mọi người, em sẽ trưởng thành lên nhiều đấy, Kanao à.”

Cô dường như nghe thấy tiếng chị Shinobu thì thầm bên tai mình.

Và cả tiếng cười nhẹ nhàng của Kanae….

Kanao nuốt nước bọt, chậm rãi nói:.

“…… Sau khi về Điệp phủ, tôi sẽ nhờ Aoi dạy, tôi sẽ thử, nhất định…. “

Nói xong, Kanao nở một nụ cười nhẹ.

(pass chương sau: thoithauvonhatlang)

Đêm đó, dưới sự hướng dẫn sát sao của Aoi, Kanao đã làm Tempura cho Inosuke. Mặc dù trông nó không quá đẹp mắt nhưng Inosuke vẫn nói rằng chúng rất ngon và đã ăn hết vài đĩa lận.

Sau khi trả kẹp bướm cho Kiyo, cô bé đã rất vui mừng, hơn thế cô bé còn mang quả sồi mà Inosuke đã cho bên mình mọi lúc mọi nơi. Cô bé thậm chí còn sử dụng nó để chơi trò “Đoán xem quả sồi nằm tay nào” với Nezuko.

“Đoán xem quả sồi nằm tay nào?”

“Bên này, chắc chắn là bên trái!”

“Hehehe. Sai rồi, là ở bên phải cơ!!! “

“Ưmmm…..lại một lần nữa!”

Naho và Sumi ghen tị tới mức phồng má lên.

“Inosuke-san thiên vị.”

“Quả sồi, bọn em cũng muốn một quả sồi thật xinh đẹp!”

Hai người họ đã bám chặt lấy chân của Inosuke và không cho cậu ta đi.

Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Aoi chọn một số món ăn và đặt chúng lên khay, chuẩn bị mang chúng cho Tanjirou và Genya. Đối với món tempura do Kanao làm, Aoi nói rằng “Tớ sẽ cắt chúng thành những miếng nhỏ và làm chazuke*.”

(Chazuke: món cơm trộn kiểu Nhật với cơm và thức ăn từ bữa ăn trước hoặc trong tủ lạnh, thêm chút nước trà, nước dùng dashi hoặc nước nóng chan lên trên.)

Shinobu nhìn mọi người với một nụ cười tươi. Vẻ mặt của cô ấy đầy tình cảm.

Khi mắt ánh mắt Shinobu chạm mắt Kanao, cô nở một nụ cười dịu dàng. Trái tim Kanao đầy ấm áp.

Cô nghĩ rằng hạnh phúc này sẽ tiếp tục…. mãi mãi…

“Inosuke, nắm lấy vai tôi.”

Kanao cúi xuống dưới Inosuke và cố gắng đỡ cậu ta dậy.. Cơ thể rắn chắc và mạnh mẽ của Inosuke cao hơn cô tưởng, khiến Kanao không khỏi lọang choạng. Cô dồn lực vào chân và cố gắng để bản thân không ngã khụy xuống.

Ở nơi nào đó trong Vô Hạn Thành, cả hai vừa đánh bại tên Thượng Huyền Nhị với rất nhiều khó khăn và cả sự hy sinh to lớn của Shinobu, trên người họ đầy vết thương.

Kanao đã mất đi thị lực của mắt phải, còn Inosuke cũng bị thương khắp người. Mặc dù vết thương đã được khâu lại và băng bó, nhưng nhìn mức độ nghiêm trọng thì mới thấy việc Inosuke vẫn có thể đứng vững được đã  là một phép màu. Dù vậy, cả hai vẫn phải tiến lên.

Kanao cố gắng vừa lôi vừa kéo nửa lê nửa thân mình và Inosuke đến hành lang.

Inosuke lúc này không đội đầu lợn rừng nữa và đang khóc nức nở như một đứa trẻ.

Cậu đã cho rằng mẹ đã bỏ rơi mình. Bây giờ cậu phát hiện ra rằng mẹ vì bảo vệ cậu mà chết. Đó là lí do cậu ấy lại khóc lóc thảm thiết như vậy.

Chứng kiến những giọt nước mắt tuôn ra như mưa từ mắt Inosuke, Kanao cố gắng kìm lại nước mắt, cô cảm thấy khóe mắt mình đang ươn ướt.

(Shinobu nee-san….)

Kanao cố chịu đựng để những giọt nước mắt của mình không rơi xuống, cảm giác gay gay đầu mũi và làn hơi nước đã che mất tầm nhìn vốn bây giờ đã chẳng còn rõ ràng…

“Ta….”

Inosuke khẽ lầm bầm. Giọng điệu của cậu lạc hẳn đi, không giống thường ngày chút nào…

“Lần đầu tiên ta nhìn thấy Shinobu, ta có cảm giác đã từng thấy cô ấy trước đây”.

Nhưng ta đã nhầm.

Inosuke nói.

“Shinobu… .giống với mẹ của ta….”

Khi Inosuke nói xong, nước mắt lại tuôn rơi.

Khi nghe thấy tên của Shinobu, Kanao không thể kìm nén được nữa…..

Shinobu, chị có tìm thấy được Kanae nee-san không?

Liệu gia đình chị có thể sống một cuộc sống hạnh phúc trên thiên đàng không?

Nước mắt cứ thế trào ra.

“Mít ướt.”

“Cậu là đồ mít ướt, Inosuke.”

Kanao nói.

“Ta không có khóc!”

Thanh niên cứng đầu giận dữ vặn lại. Cậu đẩy tay Kanao ra và đội lại cái đầu con lợn rừng. Sau đó Inosuke còn cố gắng xé hết những miếng gạc trên người ra. Kanao nhanh chóng ngăn cậu ta lại.

“Đừng xé! Vết thương sẽ nứt ra đấy? ”

“Mấy cái thứ này thật vướng víu, nó sẽ cản trở giác quan của ta!”

“Không phải chị Shinobu đã nói rồi hay sao? Cậu không được tự ý tháo nó ra— ”

Khi nhắc đến Shinobu, Inosuke sững sờ trong giây lát. Cuối cùng cậu cũng không tháo băng gạc ra…..

“Ngươi cũng nên đeo nó cho đàng hoàng vào.”

Cậu nói với giọng ồm ồm…

“Gì cơ?”

Kanao cau mày. Inosuke giơ tay chỉ về phía bên phải đầu con lợn rừng của mình.

“Thứ đó, cái kẹp tóc…..”

“Ah…..”

Lúc này Kanao mới nhận ra mái tóc mình đã rối bù và hai chiếc kẹp tóc của hai người chị gái đang ở trong túi áo đồng phục của cô.

“Đây là lần cuối cùng chúng ta săn quỷ. Hãy mang cả gia đình của ngươi đi cùng ”.

“… ..”

Kanao tròn mắt khi nghe Inosuke nói. Sau đó, cô nhắm mắt lại, cả người đủ tư vị cảm xúc khác nhau.

Những kỷ niệm ở Điệp phủ, khuôn mặt của mọi người, tất cả hiện lên trong tâm trí cô. Kanao đã đánh cược cuộc đời mình để bảo vệ những người quan trọng nhất nhưng cuối cùng, cô lại không thể.

Vì  những người đang cầu nguyện ở Điệp phủ, ít nhất, cô nên mang những chiếc kẹp tóc này và trở lại.

Đối với thế giới hòa bình mà hai chị gái của cô đã đánh cược mạng sống của mình để bảo vệ—

(Tôi chắc chắn sẽ….)

Kanao cắn môi và buộc tóc lại giống như cách Kanae đã làm cho cô.

(Nee-san, xin hãy dõi theo em….)

Em chắc chắn sẽ đánh bại Kibutsuji Muzan.

Em sẽ không bao giờ để ai khác phải trải qua nỗi đau cay đắng đó.

(hãy dõi theo chúng em từ thế giới bên kia nhé!)

“Chúng ta chắc chắn sẽ đánh bại Kibutsuji Muzan và trở về.”

Inosuke giận dữ trừng mắt nhìn hành lang sâu hun hút của Vô Hạn Thành.

Kanao lặng lẽ gật đầu.

Cả hai bắt đầu chạy….

Và đêm còn rất dài……

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.