Cả nhóm Conan nối đuôi nhau đi vào rừng. Tadao, người biết rõ nhất về khu vực này, cầm bản đồ và la bàn đi đầu tiên. Người đi ngay sau anh là Conan, tay cầm ghi chú về mật mã. Tiếp theo là Genta và Mitsuhiko.
Ngoài tiếng chim thỉnh thoảng vọng lại từ đâu đó thì khu rừng hoàn toàn tĩnh mịch. Khí nóng tụ lại giữa tán cây với mặt đất, làm không khí thật oi bức. Mọi người vừa lau mồ hôi vừa bước đi, không nói với nhau lời nào. Genta mọi khi là người lắm mồm nhất, giờ cũng chẳng than vãn đến một câu, chỉ chăm chăm tiến tới. Có vẻ cậu bé rất lo cho Ai.
Khoảng nửa tiếng sau, tầm nhìn phía trước rộng mở. Khu rừng đã kết thúc.
- Chỗ anh Ryouzou đánh dấu nằm ở quanh đây thôi… - Tadao cầm bản đồ trên tay, nhìn quanh.
- Kia kìa! - Ở hướng Conan chỉ có một thứ gì đó giống như hòn đá hình tròn.
Mà nó đúng là đá thật. Trên mặt đất có chôn một phiến đá lớn, trên phiến đá này lại chồng một tảng đá khác to bằng khoảng quả bóng bowling. Cả công trình không quá lớn, nhưng cũng đủ để gọi là tháp.
- Cái gì đây? – Mitsuhiko chú ý vào bề mặt tảng đá. – Đây có phải hình người không?
Đúng là trên mặt đá có vết lồi lõm tạo thành hình giống như mặt người.
Tadao nhìn vào:
- À… Chắc đây là phiên bản nhỏ của đá mặt người.
- Phiên bản nhỏ ạ?
- Ừ, lúc nãy chúng ta có nhắc đến tảng đá mặt người ở phía Đông đúng không? Tảng đá này tuy khác về kích thước và hình dáng… - Nhưng cũng là một tảng đá mặt người của bờ Tây, tương xứng với tảng ở phía bên kia, phải không ạ?
Conan lẩm bẩm vẻ hài lòng:
- Có vẻ chúng ta đang đi đúng hướng rồi… - Ta nghỉ giải lao đi. Cố đi quá chỉ tổ dễ ngã thôi. – Tadao đề nghị.
- Ôi, may quá – Genta ngồi phịch xuống đất, duỗi thẳng chân ra.
Cả nhóm đang ở giữa chừng ngọn núi, nơi địa hình tạm thời bằng phẳng. Trước mặt họ là bãi cỏ rộng lớn, còn phía xa, những ngọn núi nhấp nhô cạnh nhau dưới bầu trời xanh. Thấp thoáng giữa khu rừng bên dưới là làng Kurofuchi.
- Cảnh đẹp quá! – Mitsuhiko khen.
Conan nhìn một lượt khung cảnh rồi lại đọc ghi chú của mình:
- Xem nào, tiếp theo là “đuổi theo một chú chuột, lấy những gì ở giữa, mọi vật đều sáng tỏ”… Câu thơ tạm thời ngắt ở đây à?
Genta và Mitsuhiko nhìn Conan đang nghĩ ngợi với ánh mắt tràn đầy hy vọng. Ngay cả Tadao cũng không dám bắt chuyện. “Chuột trong thời đó… Lấy ở trong… Ủa? Có phải vậy không nhỉ?” Conan ngẩng đầu lên:
- Tiếp theo là hướng Bắc.
- Conan này, tại sao lại là hướng Bắc?
- Thì các cậu cứ nghe theo tớ đi!
Hướng Bắc nằm vuông góc với phía mọi người vừa đi. Vì không phải leo núi nữa, nên đường đi có vẻ dễ chịu hơn. Mặt đất dưới chân cũng ít gập ghềnh hơn nhiều so với lúc còn ở trong rừng. - Cậu giải thích đi mà. – Kêu ca vậy nhưng Genta và Mitsuhiko cũng ngoan ngoãn đi theo, chứng tỏ cả hai rất tin tưởng vào Conan. Chỉ Tadao là bán tín bán nghi. - Conan, em đi theo hướng Bắc vì câu “đuổi theo một chú chuột” hả? - Vâng.
- Thế là thế nào? – Mitsuhiko và Genta thắc mắc.
Tadao giải thích:
- Câu tiếp theo trong mật mã là “đuổi theo một chú chuột”. “Chuột” ở đây là “tí”, con vật đầu tiên trong mười hai con giáp. Các em biết mười hai con giáp chứ?
- Mỗi năm có một loài động vật tượng trưng riêng phải không ạ? Thứ tự là tí, sửu, dần, mão, thìn, tị, ngọ… - Cái đó tớ cũng biết! Trên bưu thiếp vẽ đầy!
- Thời Edo, mười hai con giáp không chỉ dùng để chỉ năm, mà còn chỉ giờ và phương hướng nữa.
- Phương hướng ấy ạ? Thế có phải… Tadao gật đầu:
- Hướng “tí” là hướng Bắc, hướng chúng ta đang đi bây giờ. – Anh liếc nhìn Conan.
Conan nhìn lại anh và cười.
- Mật mã này có từ thời Chiến Quốc, nên ta cũng phải suy nghĩ theo cách gọi, cách đếm thời đó.
- Đúng thế… Đây là nguyên tắc cơ bản khi nghiên cứu mật mã kho báu.
Nhưng Mitsuhiko vẫn không yên:
- Tớ hiểu đi về hướng Bắc rồi… Nhưng còn “lấy những gì ở trong, mọi người đều vui mừng” thì có ý nghĩa gì?
- Cái đó tớ nghĩ đi một lúc cậu sẽ hiểu ra ngay. – Nói xong Conan im lặng bước.
Mitsuhiko đi theo, lẩm bẩm:
- Conan lúc nào cũng ít lời.
Genta nói:
- Mitsuhiko, đường chúng ta đang đi… - Sao cơ?
- Tớ thấy dễ đi phết, như là đường người ta làm ấy.
Mitsuhiko nhìn xuống đất. Con đường dưới chân đầy cỏ, nhưng đám cỏ có vẻ thưa hơn so với xung quanh.
- Ừ nhỉ… Lạ thật.
Liệu đây là đường muông thú vẫn đi, hay là đường núi cũ…?
- Tớ có cảm giác ta đang tiến gần tới kho báu! – Genta hồ hởi.
Cơn gió mát lành thổi dọc theo sườn núi. Mitsuhiko vẫn còn lo cho Ai, nhưng cũng cảm thấy dễ chịu khi cơn gió phả vào mặt. Bỗng cậu bé nhìn thấy cái gì đó cử động trong tầm mắt, bèn dừng chân. Mitsuhiko nhìn thấy một con vật nhỏ bé hiện ra từ bụi cây gần đó. Con vật này nhỏ tới mức có thể nằm gọn trong lòng bàn tay. Hai con, rồi ba con xuất hiện. Chúng có lớp lông sọc sọc và đôi chân ngắn cũn, trông như thú bông.
- Ôi, dễ thương quá! – Nghĩ Ayumi và Haibara sẽ thích, cậu chạy lại định bế một con lên.
- Nguy hiểm đấy!
Conan đẩy mạnh Mitsuhiko, làm cậu bé lăn đi. Một cái bóng to lớn vụt qua, mũi thở phì phò, móng bấu mạnh trên mặt đất.
Trước mặt họ là một con lợn rừng khổng lồ.
Con lợn đạp đất một cái, rồi quay lại, lần này nhằm vào Conan đang đứng. Đôi mắt dữ tợn của nó nhìn chằm chằm vào cậu, miệng cong lên để lộ răng nanh nhọn hoắt. Con vật có vẻ không muốn buông tha… Conan nhanh nhẹn mở tấm kính chiếc đồng hồ đeo tay ra. Khác với các bạn, đồng hồ của Conan có tính năng đặc biệt riêng: kim tiêm tẩm thuốc mê.
Cùng với tiếng “phụt” rất khẽ nghe như không khí bị xịt, chiếc kim đâm thẳng vào trán con lợn. Conan nằm sát xuống đất. Con vật lao ngang qua cậu, đâm sầm vào thân cây. “Rầm!” Con lợn rừng ngã vật ra, rung chuyển cả mặt đất.
Conan thở phào nhẹ nhõm, ngồi dậy. Cậu đưa tay cho Mitsuhiko vẫn đang ngồi đờ ra trên đất.
- Cậu có sao không?
Mitsuhiko nắm lấy tay bạn, đứng lên.
- Cậu nhìn đi. – Conan chỉ vào con lợn rừng vừa ngã xuống dưới gốc cây. Những con vật nhỏ bé vừa nãy vây quanh nó.
- Đó là… - Lợn rừng con đấy.
- Thế à… Chúng dễ thương vậy, mà con lớn thì hung dữ quá nhỉ.
- Lợn rừng vốn không tấn công người, nhưng khi con chúng gặp nguy hiểm thì bản năng mẫu tử trỗi dậy, làm chúng rất hung hăng. Cậu phải cẩn thận.
- Con lợn to kia chết rồi à?
- Nó chỉ ngất thôi. Chúng ta mau đi đi trước khi nó tỉnh dậy. – Conan vỗ vai Mitsuhiko rồi giải thích với Tadao và Genta vừa chạy lại.
Mitsuhiko nhìn ngắm con lợn rừng con một lát, khuôn mặt có vẻ tiếc nuối. Cuối cùng, cậu bé vẫy tay tạm biệt chúng và đuổi theo đoàn.
Cây cối bắt đầu nhiều hơn, và trên mặt đất cũng dần xuất hiện những hòn đá lớn. Nhóm Conan tới khu vực núi nơi có nhiều đá tảng trơ ra. Bên tay trái của họ trông như một xưởng cắt đá, với nhiều phiến đá lăn lóc, hoặc đường chồng lên nhau.
Conan nói, dường như trả lời câu hỏi mọi người đang nghĩ trong đầu:
- Chỗ này như một khu vườn đá ấy. Nhưng có vẻ nó không tự nhiên mà có… Tadao nhìn quanh rồi nói:
- Chắc đây là nơi được gọi là “hiên đá”.
- Hiên đá ạ?
- Gần mỏ thường có một khu vực dùng để chất đá đào được, đồng thời là nơi nghỉ ngơi của thợ mỏ. Nhưng anh không biết ở đây lại có… - Đúng như em nghĩ, chúng ta sắp tới điểm tiếp theo rồi.
- Hả, sao cơ?
Conan không trả lời Tadao mà quay sang bạn mình:
- Genta, Mitsuhiko ơi! Từ đây các cậu phải chú ý nhìn hai bên, nếu thấy cái gì đó giống cái hố, thì báo cho tớ biết!
- Ừ!
- Hố ấy hả, được rồi!
Tadao nhìn Conan:
- Liệu có phải em đang tìm… lối vào mỏ?
- Đúng rồi. – Conan giơ ngón cái ra.
- Nhưng tại sao? Đúng là mỏ dưới lòng đất là nơi thuận lợi để chôn kho báu, nhưng… - Ủa? – Genta lên tiếng từ trên tảng đá chồng chất.
- Gì thế?
Conan và Tadao cùng chạy lại và leo lên đống đá, đứng cạnh Genta đang ngồi xổm.
- Cậu tìm thấy gì à?
- Cậu nhìn đi. – Genta chỉ tảng đá dưới chân. Tảng đá này khác hẳn những tảng lở ra từ đất xung quanh.
- Trông nó hay nhỉ? Như là miếng bánh khổng lồ ấy.
Tảng đá to bằng khoảng một vòng ôm, khá tròn, dày khoảng 15cm, bề mặt nhẵn thín, đúng là giống miếng bánh như Genta tả.
- Cái này có liên quan đến kho báu không nhỉ? - Nói là có liên quan cũng đúng. – Tadao giải thích. – Đây là dụng cụ dùng để nghiền nhỏ đá trong mỏ, thường được tìm thấy ở những vùng mỏ trên núi thế này.
- Là sao ạ?
- Để lấy vàng ra khỏi đá, người ta phải nghiền đá cho đến khi nó thành cát ấy.
- Chà, thế trên này có dính vàng phải không ạ! – Genta xoa xoa mặt phiến đá.
Conan bật cười:
- Cậu làm thế cũng vô ích thôi. Sau khi nghiền đá ra, người ta phải phân ra thành các nhóm khác nhau, dùng lửa để loại bỏ tạp chất, thì mới thu được vàng. Nên trên mặt đá không thể có vàng đâu.
- Hừm, chán quá – Genta chán ngán đứng dậy.
Lần này Mitsuhiko, người đã chuyển lên đi đầu từ lúc gặp con lợn rừng, gọi:
- Conan ơi!
- Lại đến lượt Mitsuhiko à?
- Tớ thấy cái gì giống hố đây này!
- Hả?
- Đây đây… - Mitsuhiko vẫy tay gọi bạn lại, mắt vẫn nhìn xuống đất.
Ở nơi cậu đang nhìn, đất lõm xuống một khoảng lớn. Bên rìa hố, cây cỏ leo đầy, còn ở đáy hố có một lối vào trông như được tạo ra bằng cách nhấc một phiến đá ra khỏi sườn núi.
Tadao trượt xuống dưới sát miệng hố, nhìn vào trong.
- Đây là lối vào mỏ à?
- Chắc thế. – Conan chỉ mấy cây leo ở miệng hố. – Vết đứt vẫn còn mới, chứng tỏ có người vừa xuống dưới.
- Người nào chứ? – Genta hỏi.
Mitsuhiko nói chắc nịch:
- Chắc chắn là bọn xấu đã bắt cóc Haibara!
- Chúng ta vào đi! – Conan bới đám cỏ, định chui xuống dưới.
Tadao ngăn cậu lại:
- Khoan đã, Conan. Em trả lời anh một câu được không?
- Sao à?
- Tại sao em biết chắc quanh đây có mỏ? Làm thế nào em giải được câu “lấy những gì ở giữa, mọi vật đều sáng tỏ?”.
- À, cái đó dễ mà. – Conan cười. – Em đã “lấy những gì ở giữa” trong cụm “mọi vật đều sáng tỏ”.
- “Mọi vật đều sáng tỏ”, trong câu này bỏ đi tất cả các chữ ở giữa, thì còn “m” và “ỏ”, nối lại là… “mỏ”!
- Đúng rồi. Cả câu “Đuổi theo chú chuột, lấy những gì ở giữa, mọi vật đều sáng tỏ” có nghĩa là “Đi theo hướng Bắc, tìm lối vào mỏ”.
- Ra là thế… - Tadao há hốc mồm. Nhưng gương mặt anh thể hiện rõ những gì anh đang nghĩ trong đầu.
Cậu bé này là ai?