- Bố…? – Sayuki kêu lên.
Conan quay phắt lại:
- Hả?
- Bộ quần áo nhìn quen lắm… Conan chạy vào trong, quỳ trên mặt đất, bắt đầu kiểm tra cái xác. Cậu phát hiện ra chiếc ví trong túi áo ở ngực bèn mở ra xem, trong ví có bằng lái xe mang tên Kubo Yasuharu.
- Có vẻ đây đúng là ông Kubo Yasuharu.
- Đúng bố rồi… - Sayuki khuỵu xuống.
Conan tiếp tục xem xét xác chết: “Ông ấy chết ít nhất cũng hơn nửa năm rồi… Theo lời anh Tadao thì ông Yasuharu bỏ nhà đi khoảng một năm trước rồi mất tích. Vậy có thể cho rằng ông ấy chết chỉ trong vòng vài ngày từ khi được kết luận mất tích…”. – Conan nhìn ra sau lưng xác chết, cố gắng tránh làm di chuyển xác. “Ở lưng có bùn… Ủa? Trên hộp sọ có vết lõm…” Conan đứng dậy, nhìn quanh. Không gian trong này rộng hơn lối vào vừa nãy, tạo thành một căn phòng hình vuông bằng đá. Trên bức tường chính diện có cửa sổ. Qua cửa chỉ nhìn thấy bầu trời, nên có thể đoán cửa sổ hướng ra phía vực. Hướng của đường đi dưới lòng đất cũng khẳng định điều này. Conan đặt tay lên bậu cửa, đu người lên. Cậu thò đầu qua chấn song, nhìn xuống dưới. Đúng như cậu nghĩ, cửa sổ nằm ngay giữa vách của vực, rất xa phía dưới là dòng nước màu đen. “Kia là sông Kurofuchi…”. Conan nghĩ rồi thả tay, hạ chân xuống sàn đá. Cậu quay sang ngang khi thấy trước mặt, ngay giữa căn phòng là một tấm bia đá nhỏ cao bằng mình. Ngoài ra, thứ đáng chú ý trong phòng có chiếc rương bằng da cũ kỹ. Tadao đã mở nó ra và đang nhìn ngó vào trong. Conan hỏi:
- Anh ơi, trong đó có gì ạ?
- Toàn tài liệu liên quan đến kho báu được chôn giấu ở làng Kurofuchi. Nhiều giấy tờ lắm, nào là lịch sử hình thành của khu vực này, rồi đến cả sơ đồ đất đai ngày xưa, và cả những câu chuyện người già ở làng kể lại… - Chắc chúng do ông Yasuharu sưu tầm.
- Ừ, chữ trong sổ đều là của ông ấy.
Genta và Mitsuhiko nói chuyện với nhau, đầu ngẩng lên:
- Con màu đỏ cứ cho là chim đi, còn kia là chó đúng không?
- Chó ấy hả? Tớ thấy nó giống ngựa hơn.
- Genta, Mitsuhiko, hai cậu nói gì thế?
- À, Conan, cậu nhìn cái kia xem.
Mitsuhiko chỉ lên mảng tường trên cửa sổ, gần trần nhà. Ở đó gắn một tấm đá màu xanh đã được mài kỹ như gạch sứ, trên đó có hoa văn.
- Cậu thấy nó giống con gì? Tớ thì nghĩ nó là con ngựa.
Đúng là hoa văn trên tường giống một loài động vật gì đó. Con vật này đứng bằng bốn chân, cổ dài, trông cũng hơi giống ngựa. Nhưng… - Đó là con rồng.
Trên những bức tường còn lại cũng có tấm đá như vậy. Tổng cộng trong phòng có bốn tấm, mỗi tấm một màu và hoa văn riêng. Conan chỉ từng tấm, nói:
- Đây là “Thanh Long”. Con chim đỏ kia là “Chu Tước”. Tiếp theo là “Bạch Hổ”, nghĩa là con hổ màu trắng. Tấm đá màu đen cuối cùng là “Huyền Vũ”. Tất cả kết hợp lại thành “tứ thần tương ứng”.
- “Tứ thần tương ứng” là sao?
Tadao rời khỏi chiếc rương, đứng dậy giải thích cho Genta:
- Đó là cụm từ chỉ mảnh đất có bốn linh vật là các loài Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ bảo vệ cho bốn phương Đông-Tây-Nam-Bắc, hay nói cách khác là mảnh đất có vị trí lý tưởng. Nhưng trong trường hợp này, khi bốn linh vật nằm ở bốn góc, thì chúng bảo vệ cho thứ gì đó quan trọng nằm ở chính giữa.
- Vật quan trọng đó là… Cùng với lời nói của Genta, tất cả mọi người nhìn vào tấm bia giữa phòng.
- Tấm bia này chắc chắn phải có ý nghĩa gì đó! – Mitsuhiko reo lên.
Conan gật đầu:
- “Linh hồn dưới lòng đất” mà phiến đá trên kia nói đến có lẽ là cái này.
Genta hăm hở vòng ra trước tấm bia nhưng rồi lập tức kêu lên vẻ chán ngán:
- Chữ gì mà ngoằn ngoèo như giun thế này?
Trên tấm bia là khoảng hơn mười dòng ký tự gì đó có lẽ là chữ viết, nhưng vì các chữ đều nghiêng ngả, không ai có thể biết chúng có phải tiếng Nhật hay không, chứ chưa nói gì đến đọc.
- Thế này làm sao mà đọc được. Chắc người viết cái này chữ xấu lắm!
- Đây không phải là chữ xấu, mà là kiểu chữ cổ vẫn dùng trong các văn bản ngày xưa. – Tadao nhìn gần hơn vào tấm bia. – Xem nào… “Sáng”, “Ánh”, “Mặt trời”… Hừm… Mấy thứ này phải có thời gian giải mã, chứ không thể cứ thế mà đọc lên được.
- Buổi sớm mặt trời chiếu sáng, chiều mặt trời đỏ rực, rơi xuống… Đuổi theo một chú chuột, lấy những gì ở giữa, mọi vật đều sáng tỏ… - Sayuki vẫn đang ngồi dưới đất, lẩm bẩm.
- Chị đọc được ạ? – Conan hỏi.
Sayuki lắc đầu:
- Từ nhỏ bố chị đã đọc đi đọc lại nó rất nhiều lần rồi, nhưng chị chỉ nghĩ đó là câu ông bịa ra… Tadao quay sang chiếc rương:
- Ông Yasuharu có lẽ đã phát hiện ra căn phòng đá này từ lâu rồi, và dùng nó làm căn hầm bí mật để nghiên cứu kho báu… - Anh tiếp tục như đang nói một mình. – Tại sao mình lại không tìm thấy chứ? Năm ngoái khi tìm ra con đường dưới lòng đất, mình đã kiểm tra bức tường rồi, mà không hề phát hiện ra khe hở… Trông anh có vẻ bực dọc lắm. Conan an ủi:
- Em nghĩ khi anh tìm ra lối đi bí mật này thì cánh cửa đóng chặt, nên anh mới không nhìn thấy kẽ hở.
- Sao lại thế?
- Anh phát hiện ra đường hầm dưới lòng đất trước khi ông Yasuharu mất tích ạ?
- Ừ, trước đó một thời gian.
- Khi ông Yasuharu vào trong này, ông đã không đóng thật chặt cánh cửa đá, nên mới tạo thành khe hở. Sau đó, ông ấy trút hơi thở cuối cùng ở đây… Sayuki lảo đảo đứng dậy, tới quỳ trước cái xác:
- Bố dại dột quá… Từ thời chị bắt đầu biết nhớ, ông đã suốt ngày nói đến kho báu rồi. Khi mẹ chị mất và chị trở thành quản lý của nhà nghỉ, rồi khi suối nước nóng cạn kiệt, khách du lịch không tới làng nữa, thậm chí đến khi bác sĩ đã cảnh báo về bệnh tim, ông vẫn chỉ nghĩ đến số tiền bị chôn giấu… - Sayuki bật khóc. – Năm ngoái, bố chị có nói: “Cuối cùng ta đã tìm thấy nó, chỉ cần một chút nữa thôi là nó sẽ thuộc về ta!”.
- Tôi cũng nghe ông ấy nói vậy. – Tadao gật đầu.
- Bố rời nhà đi và từ đó không về nữa… Có lẽ ông đã lên cơn đau tim mà chết trong này khi vẫn ôm giấc mộng kho báu… Sayuki ôm mặt. Tadao nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô.
Conan lặng lẽ nhìn cái xác… - Conan ơi… - Genta hỏi, giọng nhỏ nhưng có vẻ phấn khích.
- Gì thế?
- Hình như tớ tìm thấy kho báu rồi… - Cái gì?
Genta xòe bàn tay ra trước mặt Conan. Trong lòng bàn tay cậu là một viên bi đường kính khoảng 3mm. Khi cầm lên, viên bi nặng hơn bình thường, chắc là vì nó làm từ kim loại.
- Cậu tìm thấy cái này ở đâu?
- Cạnh bộ xương ấy.
Conan quỳ cạnh xác chết, nhìn vào nơi Genta chỉ. Dưới cánh tay trái của cái xác là một viên bi kim loại giống như vậy. Conan lấy khăn tay trong túi ra, nhặt bi lên.
- Cậu nhìn cái này đi.
Mitsuhiko nãy giờ đang xem xét bên trong rương, thấy hai bạn nói chuyện bèn lại gần vẻ tò mò.
- Đây là… - Đạn đấy.
- Hả?
- Đây là đạn dùng cho súng lục.
- Thế không phải kho báu à? – Genta ngán ngẩm.
Conan cười:
- Cậu khá lắm. Đây không phải kho báu, nhưng là vật chứng rất quan trọng. – Conan quay ra Sayuki. – Ông Yasuharu có súng không ạ?
- Không… Chị chưa từng thấy hay nghe bố nhắc đến súng bao giờ.
- Thế thì lạ thật, vì trong phòng này có đạn… Chắc chắn những viên đạn này găm vào người ông Yasuharu rồi mới rơi xuống sàn khi xác bị phân hủy.
Sayuki đưa tay che miệng, kinh hãi:
- Lẽ nào bố chị chết vì bị bắn… - Để giết người bằng súng thì phải đứng gần nạn nhân. Như thế trên thịt và xương sẽ để lại dấu vết, và số đạn trên cơ thể cũng phải nhiều hơn. Đằng này trên xác ông Yasuharu không có dấu vết gì như vậy cả, nên em nghĩ nguyên nhận trực tiếp gây tử vong không phải do bị bắn đâu.
- Thế thì tại sao… - Phải có khám nghiệm pháp y cụ thể mới kết luận được chắc chắn… Nhưng lúc nãy em nhìn thấy hộp sọ có vết lõm, rất có khả năng đây mới là nguyên nhân gây ra cái chết. Dĩ nhiên, gây ra vết lõm ở hộp sọ có thể do ông Yasuharu bị ngã, vì ông ấy vốn có bệnh tim. Nếu không có những viên đạn này thì có thể kết luận ông ấy chết do tai nạn.
Tadao xen vào:
- Hay là ông ấy bị bắn nên ngã xuống, đập đầu vào đâu đó mà chết?
- Cái đó thì chưa biết được… Có điều, nếu ông Yasuharu chết một mình do bệnh tật hoặc tai nạn dưới này, thì sự việc có mâu thuẫn.
- Mâu thuẫn ư?
- Đó là cái miếu che giấu lối vào bí mật. Một người đàn ông trưởng thành có thể một mình xê dịch miếu và mở cánh cửa hầm, vì khi nãy việc này chỉ cần ba đứa trẻ con bọn em và chị Sayuki. Tuy nhiên, ông ấy không thể tự đóng cửa và chuyển ngôi miếu về vị trí cũ một khi đã ở dưới hầm.
Sayuki nghĩ một lúc rồi nói:
- Vậy có ai đó đã đặt miếu về chỗ cũ?
- Đúng thế… Ông Yasuharu đã bị giết hại bởi người này!
Căn hầm bỗng chìm vào im lặng.
- Nhưng ai đã… - Sayuki nhìn cái xác.
Ông Yasuharu sẽ không bao giờ lên tiếng được nữa, nhưng hai hốc mắt của cái xác vẫn có vẻ như muốn nói một điều gì đó… Trong đầu Conan bỗng hiện lên hình ảnh Kimura và Tanaka. Không hiểu sao hai người đàn ông này lại tới ngôi làng nơi suối nước nóng đã cạn, lại còn muốn ở trọ lâu ngày. Họ bảo tới đây câu các vược, nhưng gần làng Kurofuchi chỉ có cái hồ dưới chân núi nơi nhóm Conan cắm trại là gần nhất, thật kỳ lạ khi họ lại chọn chỗ ở trọ xa như vậy. Hơn nữa, họ còn chuẩn bị sẵn đồ nghề vác xe đi đường núi, rõ ràng mục đích của họ không phải là đi câu. Hai người đàn ông đó mặc loại áo màu huỳnh quang, Kimura còn đội mũ có hoa văn rằn ri. Đó là trang phục của thợ săn.
Vậy họ đi săn à?
Tanaka còn mang theo một chiếc túi dài. Lẽ nào trong túi không phải cần câu mà là súng săn? Nếu là súng săn thì họ phải ngụy trang như vậy. Vì giờ đang là mùa cấm săn bắn, người nào mang theo súng săn là vi phạm pháp luật.
Nói đến súng săn lại nhớ đến những viên đạn rơi gần xác chết. Súng săn cũng dùng được loại đạn đó.
Hai người bọn họ có vẻ tò mò nghe chuyện kho báu Tadao kể, nhất là Kimura – gã đàn ông đeo kính râm ngay cả khi trời tối.
Cái tên Kimura lẫn Tanaka rõ ràng đều là tên giả. Người dùng tên giả khi đi du lịch chỉ có thể là những kẻ đang ngoại tình, người nổi tiếng, hoặc… Tội phạm.
- Chúng ta về nhà nghỉ đi! – Dứt lời, Conan vội chạy ra ngoài hầm.