Quá trưa, lớp sương mù đã gần như tan hẳn.
Khu phố của người nước ngoài có rất nhiều nhà to, nhưng chiếc xe taxi chở ba bố con ông Kogoro dừng lại trước tòa nhà ba tầng, lớn nhất trong số đó. Khu vườn trước tòa nhà rộng bằng một công viên. Tường nhà đầy cây leo bám chằng chịt.
- Tòa nhà này trông như vườn cây ấy.
- Ôi… - Theo bố xuống xe, Ran tròn mắt nhìn căn nhà. Trong khu vườn có rất nhiều loại thảo mộc như Lady’s mantle(10), Thime(11), Pennyroyal(12).
- Tòa nhà có vẻ cũ quá nhỉ. – Conan bước xuống sau cùng. So với cả khu phố, cổng và ngọn đèn gắn trên đó đã gỉ sét nhiều.
- Đúng thế. – Ông Kogoro nhìn xuống gỉ sắt dính trên tay ông khi chạm vào cổng.
- Chắc kia là cửa hàng thảo mộc.
Sát mái với ngôi biệt thự là một căn nhà xinh xắn bằng gỗ, bên ngoài đề chữ “Cửa hàng thảo mộc của phù thủy”. Ran lại gần cửa hàng, nhưng thấy trên cửa có tấm biển nhỏ viết “Đóng cửa”.
- Ủa, lạ thật đấy. Cửa hàng mở cửa vào cả ngày nghỉ mà?
- Ta vào ngôi nhà chính xem sao. – Nói rồi ông Kogoro rảo bước về phía cửa tòa nhà lớn. Ran và Conan vội vã đuổi theo. “Pính pong”, tiếng chuông vang lên, âm thanh giống như ở những ngôi nhà cổ kính. Ba bố con đứng chờ, nhưng không có ai ra mở cửa.
- Lạ thật… - Ông Kogoro lo lắng.
- Có chuyện gì vậy? – Bỗng có tiếng một cụ già cất lên sau lưng ông thám tử.
Quay lại, ông thám tử thấy một cụ già ngoài sáu mươi tuổi trong bộ quần áo màu đen, cổ áo dựng đứng của cha xứ. Cụ có gương mặt dễ mến với đôi lông mày trễ và đôi mắt hiền từ.
- Ông là ai? – Ông thám tử hỏi lại.
- Tôi ấy à? Tôi là cha xứ Sakuragi ở nhà thờ Ejinbara.
- À, thì ra cha là người có tên trong di chúc của bà Elizabeth.
- Đúng thế. Thế còn ông? – Cha xứ ngạc nhiên.
- Tôi không phải là người xấu đâu. Tôi là thám tử Mori Kogoro. Ông luật sư Miura nhờ tôi điều tra vụ án liên quan đến di chúc của bà Elizabeth. Còn đây là hai cháu nhà tôi.
- Thì ra là thế! – Ông cha xứ thở phào. – Ông Miura cũng vừa gọi điện cho tôi để kể về vụ án. Nghe xong, tôi lo cho cô Tsurumi quá… - Tôi hiểu… - Ông thám tử mỉm cười. – Tôi bấm chuông rồi, nhưng không thấy cô Tsurumi ra mở cửa. – Ông Kogoro chau mày, nhìn cánh cửa gỗ.
- Sao lại có chuyện đó được? Giờ này cô ấy chỉ ở cửa hàng hoặc nhà riêng thôi. – Ông Sakuragi vặn thử nắm đấm cửa. Cánh cửa mở ra không một tiếng động. – Cô Tsurumi! – Ông gọi to, nhưng không ai trả lời. – Lạ quá! – Mặt cha xứ tối sầm lại.
- Có lẽ cô ấy gặp chuyện gì đó… - Ông Kogoro căng thẳng.
- Chúng ta thử vào xem sao.
Ông Sakuragi bước vào nhà. Ba bố con ông thám tử cũng thận trọng đi theo.
- Mùi hương thơm quá… - Ran buộc miệng.
Trong phòng tràn ngập hương thơm dễ chịu của thảo mộc.
- Lần nào đến đây, mùi hương này cũng làm tôi thư thái. – Cha xứ mỉm cười.
Conan không để ý tới cuộc trò chuyện giữa hai người, mà thẳng bước tới phòng khác. Vào trong phòng, cậu ngạc nhiên.
- Ủa?
Trong phòng, tiến sĩ Agasa và Đội thám tử nhí đang ngồi cạnh nhau trên ghế sofa.
- Sao mọi người lại ở đây?
- Cháu biết những người này à? – Ông Sakuragi hỏi.
- Vâng. – Conan đáp.
- Vì cậu mãi không quay lại, nên bọn tớ kéo đến đây theo suy luận của Ai. – Ayumi phồng má giận dỗi.
Ai ngồi cạnh Ayumi lên tiếng:
- Nói là suy luận thì hơi quá. Lúc ngồi trên thuyền, tớ thấy chị Ran cầm quyển sách của bà Elizabeth, nên đoán cậu sẽ đến cửa hàng thảo mộc thôi.
- Ra là vậy. – Conan gật đầu.
- Trên đường đến đây, Kojima bị người đi đường xô đẩy ngã xước đầu gối. Cố đi được đến cửa hàng thì một chị tên là Tsurumi ở đó dẫn bọn tớ sang ngôi nhà. – Ai chỉ Genta. Đầu gối cậu bé bị thương, máu đã đông lại.
- Cậu ăn nhiều quá, bụng no nên mới không để ý xung quanh. – Mitsuhiko ngồi cạnh Genta nói vẻ trách móc.
- Ha ha ha, đúng là Genta ăn nhiều thật. – Bác tiến sĩ cười.
- Thế cô Tsurumi đó đâu? – Ông Kogoro nhìn quanh.
- Bác chờ một chút, chị ấy vừa đi vào phòng trong. – Ai chỉ hành lang dẫn vào sâu trong nhà.
- Hóa ra là thế. – Ông thám tử thở phào nhẹ nhõm, ngồi phịch xuống ghế.
- Ba bố con đi đâu mà lâu thế? – Ông Agasa hỏi thám thử Kogoro.
- Tớ dùng huy hiệu thám tử gọi cậu mà đầu bên kia chỉ toàn tiếng lạo xạo, chẳng có ai trả lời cả! – Ayumi lại phồng má, tay cầm huy hiệu.
- Tớ xin lỗi, chắc lúc đó tớ ở dưới hầm.
- Ở dưới hầm á? – Ayumi ngạc nhiên.
- Đúng thế. Bọn ta gặp phải nhiều chuyện rắc rối lắm. – Ông thám tử chau mày, rồi bắt đầu kể lại câu chuyện.
Trong lúc đó, Conan vì lo lắng cho chị Tsurumi, nên một mình lẻn ra hành lang, đi vào sâu trong tòa nhà. Cậu nghe tiếng loạt soạt từ căn phòng cuối lối đi.
Conan lại gần, nhẹ nhàng vặn nắm đấm, hé cửa vừa đủ để nhìn vào. Trong phòng, một cô gái trẻ đang quay lưng lại phía cửa, ra sức bào một thứ gì đó trên bàn.
Ai cũng không ở lại nghe ông thám tử kể chuyện, mà lại gần bức tường của phòng khác. Trên tường treo rất nhiều ảnh. Trong số đó, Ai để ý đến một bức hơn cả. Đó là ảnh của một người phụ nữ da trắng duyên dáng khoảng năm mươi tuổi, với một cô gái trẻ có gương mặt tàn nhang xinh đẹp, có lẽ là con gái của bà ta. Hai người họ đều cầm trên tay chiếc vợt to, và đứng gần nhau vẻ thân thiết. Đưa mắt xuống dưới, Ai lại nhìn thấy cô gái đó đứng sát một chàng trai người Nhật ưa nhìn, gương mặt hạnh phúc. Bức ảnh bên dưới nữa chụp người thanh niên cùng cô gái xinh đẹp với đứa bé trên tay, cả hai đều mỉm cười. Tất cả những bức ảnh đều ngả vàng, chứng tỏ chúng đã được chụp khá lâu.
- Cô gái này trông giống chị Tsurumi thật đấy… - Ai nhìn cô gái có gương mặt tàn nhang. – Nhưng không thể thế được. Nếu đúng, thì chị Tsurumi đó phải là ma mất. – Ai cười chính mình. Chiếc vợt mà hai người phụ nữ cầm trong bức ảnh đầu tiên là thứ được nhập vào Nhật Bản thời Meiji, khi người Nhật lần đầu tiên biết đến tennis. Nếu chị Tsurumi là người trong ảnh, thì giờ chị ấy phải hơn trăm tuổi. Nhưng ngoài đời, chị Tsurumi mà Ai vừa gặp không thể quá hai mươi lăm tuổi được.
- Ảnh cũ quá nhỉ. – Conan đã đứng cạnh Ai từ bao giờ.
- Cậu đi đâu thế?
- Tớ đi vệ sinh một chút. – Conan thản nhiên.
- Thế hả. Mà cậu đã hỏi Ran xem cô ấy nằm mơ thấy ai khi để bó Saint John’s wort dưới gối chưa? – Ai hỏi, mắt vẫn nhìn những bức ảnh.
- Chưa.
- Ủa, cậu không tò mò à? Người trong mơ có thể là chồng tương lai của cô ấy đấy? – Ai nhìn chằm chằm mặt Conan.
- Ừm… Không… Tớ còn phải quan tâm đến vụ giết người.
- Cậu chẳng thật thà chút nào.
Khi đó, Genta nhìn thấy Conan, bèn chạy lại, tức tối:
- Conan, cậu lại gặp vụ án à!? Như thế là ăn gian nhé!
- Cậu nói gì thế? Cái người được ăn đầy bụng đồ Trung Quốc mới đáng ghen tị ở đây! – Conan nhìn bụng Genta.
- Không phải đâu! Trái với Genta, bọn tớ muốn được tham gia phá án hơn! Đúng không, Ayumi?
Nghe Mitsuhiko nói, Ayumi gật đầu.
- Tớ cũng thích phá án hơn chứ bộ! – Genta phản bác.
Chị Tsurumi đi vào với chiếc bát nhỏ trên tay:
- Ủa, sao? Có thêm ai thế này? – Thấy ông Kogoro, Ran và Conan trong phòng khách, chị sửng sốt.
Trong phòng, ông Kogoro cũng sửng sốt không kém. Chị Tsurumi Youko có thân hình mảnh dẻ như của một người mẫu, nước da trắng ngần, mái tóc ánh màu xanh tím, và đôi mắt sáng màu xanh da trời.
- Đẹp! Đẹp quá… - Ông Kogoro lắp bắp.
- Bố thật là…! – Ran dùng khuỷu tay huých bố.
Ông Sakuragi đỡ lời:
- Họ không phải kẻ xấu đâu. Ông luật sư Miura đã nhờ ông thám tử đây điều tra những vụ án kỳ lạ xung quanh di chúc của bà Elizabeth. Còn đây là hai cháu nhà ông thám tử. Sau vụ ông Toda sáng nay, họ lo cho con nên tới tận nhà xem thế nào đấy.
- Ôi, ra là thế. Bác Miura vừa gọi điện cho con lúc nãy, nói rằng đã tìm được một vị thám tử nổi tiếng. – Nghe cha xứ giải thích xong, chị Tsurumi cúi đầu chào ông Kogoro.
- Vâng, tôi chính là vị thám tử lừng danh Mori Kogoro đây. – Ông Kogoro vuốt ngực tự mãn. – Vì lo lắng cho cô mà tôi tìm đến đây, hóa ra cô lại đang chăm sóc cho thằng bé người quen của tôi, thật phiền cô quá. – Ông cúi đầu cảm ơn.
- Ủa, Genta và các bạn cũng quen ông Mori à? – Chị Tsurumi ngạc nhiên.
- Vâng.
- Bây giờ tôi mới biết đấy. Ông đừng lo, tôi không phiền gì đâu. Vết thương ở đầu gối cậu bé có thể bị nhiễm trùng, nên tôi xắc một ít thuốc để đắp lên đó thôi. – Chị Tsurumi chìa chiếc bát và bông băng ra cho ông thám tử xem.
- Cái… Cái gì thế ạ? – Nhìn thấy thuốc, Genta sợ hãi.
- Đây là thuốc làm từ một loại thảo mộc tên là Witch’s hazel(13), có tác dụng cầm màu rất tốt. Bôi thuốc này, chân em sẽ lành nhanh hơn là dùng loại thuốc Tây bán ở ngoài hiệu, mà vết thương cũng không để lại sẹo nữa.
- Witch’s hazel còn được gọi là thuốc của phù thủy phải không ạ? – Conan hỏi.
- Ối, phù thủy ấy hả? – Mặt Genta còn nhăn nhúm hơn.
- Đúng thế. – Nói rồi chị Tsurumi mở miệng bát, đổ chất lỏng vào miếng bông. Chị định đắp lên vết thương của Genta, nhưng cậu bé vội vàng rụt chân lại.
Thấy thế, Ai trấn an:
- Cậu đừng sợ. Witch’s hazel là loài thảo dược phổ biến với khả năng cầm máu và tránh nhiễm trùng rất tốt. Người ta dùng nó cả trong loại băng y tế cầm máu đấy.
- Thật thế à? – Nghe nói vậy ,Genta quay ra nhìn Ai. Trong lúc đó, chị Tsurumi nhanh nhẹn bôi thuốc. - Ối! – Genta gào lên, nhưng chị Tsurumi đã khéo léo băng xong vết thương.
- Thế là xong rồi.
- Dạ? – Nhìn đầu gối đã được băng cẩn thận, Genta đỏ mặt xấu hổ. – Em… Em cảm ơn chị.
- Cậu được người xinh đẹp như chị ấy chăm sóc sướng quá còn gì.
- Cậu ấy đỏ mặt kia kìa. – Mitsuhiko và Ai trêu.
- Các cậu thôi đi! – Genta gắt, mặt vẫn đỏ ửng.
- Ông Mori, liệu tôi có thể hỏi ông một điều không? – Chị Tsurumi bỗng lo lắng quay sang ông thám tử.
- Cô hỏi gì cũng được.
- Việc bác Miura bị tấn công sáng nay, và vụ án của ông Toda, liệu có phải vì mẹ Elizabeth đã cho tên họ vào trong di chúc không? – Chị Tsurumi tỏ vẻ bất an.
- Tôi có thể đảm bảo bằng trí thông minh hơn người của tôi rằng điều đó hoàn toàn không đúng. Ông Miura chỉ không may gặp một tên côn đồ thôi, còn vụ của ông Toda thì chỉ là tai nạn. – Ông Kogoro nhìn một cách mê hoặc vào mắt cô Tsurumi, khẳng định.
- Vậy thì tốt rồi. Nhưng thật đáng tiếc quá. Ông Toda là người rất tốt, vậy mà… - Chị Tsurumi cụp mắt buồn bã.
- Cô đừng đau buồn quá. Người xinh đẹp như cô không hợp với khuôn mặt u sầu đó đâu. – Ông Kogoro nhẹ nhàng quàng tay qua vai chị Tsurumi.
Bỗng có tiếng “E hèm” của Ran. Nhận thấy con gái đang lườm mình, ông Kogoro miễn cưỡng bỏ tay xuống, tránh xa chị Tsurumi. Conan cất tiếng hỏi:
- Ông Miura nói rằng ba người có tên đầu tiên trong di chúc của bà Elizabeth không có quan hệ máu mủ gì với bà ấy cả. Có đúng vậy không ạ?
- Ừ.
- Thế sao bà Elizabeth lại để lại gia sản cho họ ạ? Ông Miura nói bà ấy đã nuôi nấng chị như con gái của mình. Thế thì chị phải là người đầu tiên đáng được nhận số tài sản đó chứ?
- Đúng thế… - Ông Kogoro gật đầu.
- Tôi cũng nghĩ vậy. – Ông Sakuragi đồng tình.
Nhưng chị Tsurumi thì kiên quyết lắc đầu:
- Mọi người nhầm rồi. Mẹ Elizabeth luôn nói rằng ba người kia đã dùng cả gia tài của mình để biến Ejinbara thành nơi ở mà những người nước ngoài cảm thấy thoải mái. Họ chắc chắn sẽ dùng số tài sản mẹ tôi để lại vào mục đích đúng đắn.
- Họ được gọi là ba thánh nhân của Ejinbara kia mà, tin tưởng vậy cũng đúng thôi. – Cha xứ Sakuragi gật đầu, nhưng ông Kogoro có vẻ vẫn còn băn khoăn.
Thấy vậy, chị Tsurumi lại nói:
- Vả lại, mẹ Elizabeth đã để lại cho tôi thứ quý giá nhất của bà rồi.
- Thứ quý giá nhất ư? – Ông thám tử chớp mắt.
- Vâng. Mẹ Elizabeth đã truyền cho tôi tất cả những bí quyết về thảo mộc được dòng họ bà tích lũy qua vài thế kỷ. Như vậy đối với tôi đã quá đủ rồi.
Nghe chị Tsurumi nói, tất cả mọi người đều im lặng.
- Vẻ đẹp của cô không chỉ ở bên ngoài, mà ở cả bên trong tâm hồn nữa. – Ông Kogoro xúc động nói, rồi nhìn cô Tsurumi say đắm.
Cha xứ Sakuragi cũng gật đầu, đan tay thành dấu thập trước ngực.
Chị Tsurumi liếc nhìn cửa hàng thảo mộc. Rất đông người đã tập trung bên ngoài cửa hàng.
-Thôi chết, tôi để khách hàng chờ lâu quá… Xin lỗi mọi người, tôi phải quay lại đó… - Tôi cũng quên mất đấy. Vấn đề di chúc giờ đã sáng tỏ, cô cứ yên tâm quay lại làm việc đi. – Nói rồi ông thám tử đứng dậy.
- Được vị thám tử tài giỏi như ông đảm bảo, tôi cũng yên tâm rồi. – Chị Tsurumi mỉm cười.
- Chuyện nhỏ ấy mà. Tôi cũng xin phép.
- Cảm ơn ông đã đến tận đây.
- Không cần cảm ơn đâu. Mấy đứa mau đứng dậy đi về nào. – Ông Kogoro bảo bọn trẻ.
Chúng đồng thanh: “Vâng ạ!” rồi đứng dậy, đi ra phía cửa.
- Các em đừng quên cảm ơn chị Tsurumi. – Ran nhắc.
Đội thám tử nhí dừng lại ở hành lang, rồi lại đồng thanh: “Em cảm ơn chị ạ!”. “Có gì đâu mà phải cảm ơn”, chị Tsurumi mỉm cười, vẫy tay chào bọn trẻ, rồi giật mình nhận ra Conan vẫn còn đứng đó.
- Em sao thế?
- Em có một điều nữa muốn hỏi chị.
- Gì vậy?
- Trong căn hầm của ông Toda gặp nạn, có phảng phất mùi ngọt của hoa, chị có đoán được là hoa gì không?
- Mùi hoa à? – Gương mặt chị Tsurumi đột ngột biến sắc.
- Vâng. Mùi ngọt ngọt giống như nho Muscat(14) ấy. Có loài thảo mộc nào mùi giống như vậy không ạ?
- Mùi… mùi Muscat ư?! – Gương mặt xinh đẹp của chị Tsurumi đanh lại.
- Chị biết ạ? – Mắt Conan sáng lên.
- Không… Chị không biết loài thảo mộc nào như vậy.
Chị Tsurumi lắp bắp phủ định. Conan thấy chị rõ ràng đang giấu giếm điều gì đó.
- Sao em lại hỏi thế? – Chị Tsurumi thắc mắc.
- Em cũng là một thám tử mà. Nếu chị nhớ ra đó là mùi gì thì nói với em nhé. Em sẽ quay lại đấy. – Nói rồi Conan đuổi theo các bạn.
Chị Tsurumi nhìn cậu bé thám tử đi khỏi, đôi lông mày chau lại vẻ bất an. (10) Lady’s mantle: một loài cây thuộc họ Hoa Hồng. (11) Thime: một loại cây thuộc họ Hoa Môi. (12) Pennyroyal: một loại bạc hà thuộc họ Hoa Môi. (13) Witch’s hazel: một loài cây thuộc họ Kim mai. (14) Muscat: một loại nho có mùi ngọt giống như hoa.