chói tai. Ánh sáng từ bên ngoài rọi vào trong kho. Shinichi đưa mắt nhìn thì thấy giữa kho có đặt một chiếc hộp bằng kim loại, trên nóc hộp là màn hình điện tử với những con số phát sáng đang đếm ngược từng giây. Shinichi thầm nghĩ: "Chắc đó là bom...". Cậu tiếp tục nhìn sang bên trái, thì thấy Ran nằm vật trên mặt đất.
- Ran!
Shinichi kêu to, chạy hết tốc lực về phía Ran. Cậu khẽ bế Ran lên. Cơ thể cô mềm nhũn, nhưng Ran mở mắt ra, thì thào:
- Shinichi...
- Cậu lại tự ý làm gì rồi hả?
- Tớ xin lỗi...
Ran cười gượng nhưng không được, mà lại ngất lịm đi trong tay Shinichi. Cậu buồn bã đưa tay vuốt tóc Ran một cách dịu dàng:
- Tớ xin lỗi vì không để ý sớm...
Shinichi để ý thấy vết mực đỏ lờ mờ trên mu bàn tay mình. Trên tay Ran cũng có vết mực màu y hệt. Giờ thì Shinichi mới hiểu vết mực đó là dấu hiệu cầu cứu bí mật mà Ran đã cố gắng truyền đạt cho mình. Khi nhận được bức thư cảnh báo từ Nishida, Ran đã rất muốn nói với Shinichi. Nhưng sau đó cô nghĩ lại, trong bức thư viết cô bị theo dõi, nếu không cẩn thận thì tính mạng của Sonoko sẽ không còn. Chính vì thế mà Ran không thể nói thẳng ra việc mình gặp nguy hiểm. Tuy vậy, Ran đã nghĩ ra cách riêng của mình. Cô sơn đỏ chiếc chìa khóa phòng nghỉ của hội trường mà Nishida gửi kèm lá thư, bôi cả mực vào lòng bàn tay mình. Khi hội trường mất điện, cô đã nắm tay Shinichi để bôi mực vào tay cậu, và để lại dấu mực trên ổ khóa của phòng nghỉ. Shinichi ân hận vô cùng. Ran chỉ có nắm mỗi tay cậu, mà cậu lại không hề để ý tới vết mực chỉ có trên lỗ khóa, mu bàn tay cậu và lòng bàn tay của Ran.
- Ran, tớ xin lỗi...
- Thôi thế đủ rồi đấy. - Nishida lạnh lùng cất tiếng. Khẩu súng của cô ta vẫn hướng về phía Shinichi và Ran. - Maiko, em ra ngoài đi.
- Tại sao? - Tachibana cãi.
- Chị sẽ chết cùng hai người này. - Nishida nhìn Shinichi và Ran, khẽ cười.
- Không được! Chị nói muốn cho Kudo biết tay vì ngứa mắt khi thấy cậu ta được cánh nhà báo tung hô, nên em mới giúp chị. Vả lại, trò biến mất khỏi máy bay cũng thú vị nữa. Em đâu có nghĩ chị sẽ làm những chuyện động trời thế này... - Tachibana vừa khóc vừa nói.
- Biết ngay mà.
- Cậu thì biết cái gì? - Nishida lườm Shinichi.
- Tội ác thật sự khác với trò đùa thông thường. Đó là lý do vì sao vụ biến mất trên máy bay và hai vụ bắt cóc cho tôi cảm giác hoàn toàn khác nhau. Vụ Tachibana biến mất rồi xuất hiện ở khách sạn chỉ là một trò đùa nho nhỏ. Ngược lại, vụ bắt cóc Sonoko trên tàu và vụ Ran biết mất khỏi hội trường lại cho tôi cảm giác về một tên tội phạm không coi trời đất ra gì. Dù về lý thuyết cả ba đều là bắt cóc, nhưng thực chất ấn tượng chúng để lại hoàn toàn khác nhau.
- Thì đã sao?
- Cô lừa và lợi dụng cả em gái mình... - Shinichi lườm lại Nishida.
- Lừa và lợi dụng ư...? - Tachibana nhắc lại.
- Đúng thế. Chị ta chỉ nói cho cậu biết về vụ biến mất khỏi máy bay như một trò đùa vui vui để cậu đồng ý hợp tác, nhưng thật ra khi đó chị ta đã nghĩ tới những việc khủng khiếp hơn rất nhiều rồi.
Shinichi nhìn chằm chằm vào Nishida. Cô lảng tránh ánh mắt của cậu. Tachibana run rẩy nhìn chị, nhưng không nhận được ánh mắt đáp trả. Tachibana hỏi:
- Chị còn làm việc nào khủng khiếp hơn bắt cóc nữa?
- Để tội ác của mình trở nên hoàn hảo, chị cậu đã nghĩ tới việc đổ tội cho chú Azuma và anh Minamida ở tiệm bán đồ lặn và giết chết họ.
- Hả?!
- Đúng như kế hoạch, chị cậu đã ra tay.
- Không... Không phải thế! - Mắt Tachibana ngấn lệ. Cô nhìn chị van lơn.
- Chị... Chị đâu còn cách nào khác... Nếu không đổ tội cho ai đó, người ta sẽ biết ngay chị là thủ phạm. Nên...
- Chị có thù oán gì với chú Azuma và anh Minamida cơ chứ!
- Tôi và Ran cũng đâu có thù oán gì với chị. Nếu muốn hận thì chị hãy hận người yêu xưa kia của mình đi. Đừng có lôi người ngoài vào! - Giờ thì Shinichi đã thực sự tức giận.
Tachibana lắc vai chị:
- Cậu ấy nói đúng đấy!
- Đúng là anh ấy đã sai, vì đã giết người rồi còn bỏ trốn. Nhưng tôi vẫn yêu anh ấy... Mất đi người mình yêu, tôi phải đem nỗi đau đó biến thành sự hận thù... Nếu không nghĩ đến chuyện trả thù ai đó, tôi không thể tiếp tục sống... Cậu chỉ vô tình trở thành nạn nhân thôi... Đừng hận tôi... - Nishida vừa khóc vừa chĩa súng vào Shinichi.
- Chị đừng làm thế! - Tachibana ra sức kêu lên, nhưng Nishida bỏ tất cả ngoài tai.
- Được thôi. Nếu muốn giết tôi thì cứ việc, nhưng hãy tha cho Ran. Cô ấy đối với tôi còn quan trọng hơn cả mạng sống...- Shinichi nhìn Ran trong tay mình.
- Cậu trân trọng cô ấy thực sự, nhưng tôi nghĩ tình cảm của cô ấy còn mạnh hơn nữa kia. Khi bị nhốt trong kho, cô bé lúc nào cũng chỉ nghĩ đến cậu. Thế nên tôi đâu thể để cậu chết một mình, như vậy đáng thương lắm... Người ở lại sẽ chỉ nghĩ đến việc phục thù, sống vật vờ ngày qua ngày như tôi mà thôi...
- Không, Ran không phải là người yếu đuối như thế...
- Thật không? Nếu cậu biến mất, chắc chắn cô bé sẽ không còn thiết sống nữa. Những người yêu nhau không nên chia lìa như vậy, dù bất cứ chuyện gì xảy ra...
Nói rồi Nishida chĩa súng vào Ran. Shinichi vội vàng nhảy bổ vào Nishida, nhưng cô ta lên nòng rồi quay đầu súng vào cậu. Shinichi đành phải đứng yên.
Khi đó, bên ngoài nhà kho có tiếng đập cửa chính ầm ầm, và tiếng ông Kogoro tuy nhỏ nhưng vẫn lọt được qua cánh cửa dày:
- Ran, Shinichi, hai đứa có trong đó không hả?!
- Không được trả lời. - Nishida chĩa súng vào trán Shinichi. - Maiko, em mau ra ngoài đi!
- Không đâu! - Bị chị kéo mạnh tay, Maiko cưỡng lại. Nhưng vì chị quá mạnh, cô không còn cách nào khác, đành ngoan ngoãn bước theo.
Đưa em gái ra rồi, Nishida dùng toàn thân đóng cánh cửa nhà kho lại, nhặt sợi xích rơi trên sàn quấn quanh tay cầm của cánh cửa. Cô ta móc ổ khóa chữ U vào đầu xích và khóa chặt lại. Nishida vừa đóng cửa ở mặt sau kho xong thì chính cánh cửa đó lại bị đập thình thịch. Bên ngoài có tiếng kêu của ông Kogoro:
- Ran, Shinichi, ta vào cứu hai đứa ngay đây!
Cánh cửa kêu lạch cạch liên hồi. Nhưng vì cửa làm bằng sắt, nên ông Kogoro dù rất khỏe nhưng vẫn không mở được, mà chỉ có thể làm nó rung lên khe khẽ. Tiếng đập cửa chỉ một lát là im hẳn. Có vẻ như ông thám tử đã bỏ cuộc.
- Ha ha, ông ta buông xuôi rồi. Càng tốt. Không ai có thể ngăn cản việc này nữa rồi.
Nói đoạn Nishida đặt chiếc chìa mở khóa chữ U lên sàn và bắn hai phát đạn làm nó nát tan.
- Giờ thì không ai có thể chạy thoát được nữa... Xem nào, còn hai phút nữa thôi. Chúng ta sẽ vui vẻ chết cùng nhau. - Nishida nhìn đồng hồ đeo tay, có vẻ vui mừng.
Tuy nhiên, trong lúc Nishida liếc nhìn đồng hồ, Shinichi để ý thấy chiếc xe tải vừa nãy được đỗ sát để che vết hổng trên tường di chuyển từng tí một. Cậu nghĩ thầm trong đầu: "Chắc là ông bác". Vừa nghĩ xong thì thấy gương mặt ông Kogoro hiện ra bên kia lỗ hổng. Ông nhe răng cười, chỉ quả bóng đá trên tay. Shinichi im lặng, khẽ gật đầu. Ông Kogoro cố nhét quả bóng qua lỗ.
Shinichi hét lên:
- Luôn đi bác ơi!
- Hả? - Nishida nhìn quanh.
Giây tiếp theo, quả bóng lèn chặt ở lỗ hổng bỗng bắn với tốc độ không ngờ về phía Shinichi. Ông Kogoro đứng ngoài kho đã dùng hết sức lực húc đầu vào bóng.
- A!!
Nishida ngạc nhiên chĩa súng vào, nhưng không thể nhắm trúng quả bóng sượt qua mặt với tốc độ kinh hồn. Shinichi thì lại khác. Cậu dễ dàng nhắm trúng quả bóng. Cậu dồn hết sức vào chân, sút quả bóng về phía Nishida.
Vèo!
- Ối! - Khẩu súng trên tay Nishida văng ra. Cô ta vội vàng nhoài người ra định chộp lại, nhưng Shinichi đã nhanh nhẹn cầm súng lên.
- Mọi việc kết thúc ở đây.
Giờ đến lượt Shinichi chĩa súng vào Nishida.
- Các người không thoát được đâu. Chưa đầy một phút nữa bom sẽ nổ. - Nishida nhìn quả bom, cười điên loạn.
Shinichi sực nhớ, chạy lại chiếc hộp. Màn hình đếm ngược: 30, 29, 28... - Shinichi định chạm vào hộp thì Nishida nói:
- Không được đâu. Chỉ cần động nhẹ bom sẽ nổ.
- Chị ta nói dối... Lúc nãy Sonoko cầm lên mà nó có nổ đâu... - Ran khó nhọc ngồi dậy, nói.
- Thôi được. Nhưng nếu cậu mở hộp cắt dây, thì bom sẽ nổ ngay.
Lần này gương mặt Nishida rất nghiêm trọng, không có vẻ gì là nói dối cả.
- Không thể mở hộp phá bom, cũng không đủ thời gian bế Ran chạy khỏi đây...
Shinichi nhìn đồng hồ điện tử đang hiện số 10. Cậu hốt hoảng nhìn quanh thì thấy lỗ hổng trên tường mà ông Kogoro vừa chuyền quả bóng đá qua. Shinichi có vẻ như đã nghĩ ra điều gì đó:
- Việc này khá mạo hiểm, nhưng không còn cách nào khác. Bác ơi, bom sắp nổ, bác trốn vào chỗ nào đi!
Shinichi ôm quả bom, vừa kêu to vừa chạy về phía gần tường rồi ném chiếc hộp vào không trung với tư thế như khi chuẩn bị sút bóng vào gôn.
- A! - Ran và Nishida cứng người.
Khoảnh khắc sau đó, Shinichi nhắm vào lỗ hổng, hét to "Cố lên!" và sút chiếc hộp bằng kim loại. Chiếc hộp kêu "cộp" một tiếng thật lớn, rồi vừa bay vừa quay trong không trung, thẳng qua lỗ trên tường ra ngoài kho.
Không gian yên ắng trong một giây.
BÙM!
Có tiếng nổ đinh tai nhức óc, và từ biển dâng lên một cột nước cao đến 30m. Nước biển làm vỡ kính trên nóc, tràn vào nhà kho. Shinichi người ướt nhẹp nhưng cười tươi rói:
- Rất tiếc, kế hoạch của chị thất bại rồi.
Nishida ngồi phịch xuống đất, khóc òa lên. Shinichi và Ran thương cảm đứng nhìn.
Shinichi dùng súng phá sợi xích ở cửa nhà kho. Vừa bắn xong thì ông Kogoro người ướt như chuột lột xông vào:
- Ran!
- Con xin lỗi bố... - Ran sà vào lòng bố, khóc.
- Con đừng nói gì nữa... - Ông Kogoro ôm chặt con gái.
- Dạ... - Ran khẽ gật đầu.
- Cảm ơn chú mày đã cứu Ran. - Ông Kogoro gật đầu với Shinichi.
- Đâu có, nhờ bác giúp cháu đấy chứ.
Nghe Shinichi nói, ông Kogoro cười hì hì.
Sonoko giờ đã xuất hiện, người ướt sũng, bừng bừng tức giận:
- Shinichi! Sao cậu không bảO tớ nấp đi hả!? Biết thế tớ cứ nằm im trong thùng xe tải cho xong, chẳng nhờ bác Mori cứu ra làm gì cả! - Sonoko hắt xì hơi ầm ĩ.
Cũng lúc đó, có tiếng còi xe cảnh sát vang lên ở phía xa. Tất cả quay ra hướng có tiếng còi, thì thấy vài chiếc xe cảnh sát của tỉnh nối đuôi nhau chạy tới. Maiko nhìn người chị đang khóc lóc vật vã trên mặt đất, nói vẻ hối lỗi:
- Em xin lỗi... Em đã gọi cảnh sát đến...
- Không sao đâu... - Nishida nói, ôm em gái vào lòng.
Chiếc xe cảnh sát mở cửa, và thanh tra Tamagawa bước xuống. Ông lôi Nishida đứng dậy và còng tay cô một cái "cộp":
- Nishida