thấy sợi dây lỏng đi được một chút. Ran nghĩ thầm: "Sắp được rồi...", và dùng hết sức lực còn lại, vặn vẹo đôi tay. Sợi dây rơi ra.
Ran khẽ chúc mừng mình. Cô bóc miếng băng dính bịt miệng ra, và tháo sợi dây thừng trói chân mình. Sợi dây dưới chân bị buộc chặt hơn, nhưng cuối cùng Ran cũng tháo được và đứng dậy, chạy lại chỗ Sonoko đang nằm cách mình khoảng 5 mét. Sonoko ú ớ kêu qua tấm băng dính bịt miệng.
- Tớ tháo cho cậu ngay đây. - Ran vội giải thoát cho bạn.
- Phù, tớ cứ tưởng mình chết đến nơi rồi. - Sonoko hít vào một hơi dài và tự tháo dây trói chân.
- Sonoko, bọn mình phải chạy trước khi có người đến thôi.
- Ừ, cửa ra vào kia kìa.
Sonoko đứng dậy, chỉ cánh cửa sắt. Cả hai chạy lại đó, ra sức mở cửa. Nhưng dù Ran và Sonoko đã rất cố gắng, cửa vẫn không hề nhúc nhích. Sonoko là người kêu lên trước:
- Không được đâu!
- Cậu đừng bỏ cuộc! - Ran động viên bạn, và một mình tiếp tục đẩy cửa.
Cánh cửa vẫn im lìm. Cuối cùng Ran kiệt sức, ngồi bệt xuống. Cô bực bội, mắt ngân ngấn nước. Đột nhiên Sonoko hét to:
- Cứu tôi với!
Ran thấy vậy cũng đứng dậy kêu cứu cùng bạn. Cả hai gọi đi gọi lại bao nhiêu lần, nhưng chỉ có tiếng vọng lại từ bức tường nhà kho, chứ không nghe thấy ai trả lời từ bên ngoài. Hai cô lại ngồi xuống.
- Chúng mình sẽ ra sao đây...? - Sonoko khẽ hỏi, mắt nhìn bạn.
- Không sao đâu, chắc chắn Shinichi sẽ tìm ra bọn mình.
- Shinichi ấy à... Tớ ghen tị với cậu quá.
- Sao cơ?
- Ran và Shinichi lúc nào cũng cãi nhau, nhưng những lúc như thế này lại có thể tin tưởng nhau hết lòng.
Sonoko nhìn Ran cười. Nhưng gương mặt tươi cười đó bỗng tái đi vì sợ.
- Cậu sao thế?
- Cái kia...! - Sonoko chỉ vào giữa nhà kho. Ở đó có một chiếc hộp với các cạnh dài khoảng 20cm. Trên hộp, một chấm đỏ đang nhấp nháy.
Ran và Sonoko nhìn nhau rồi cùng rón rén lại gần hộp.
- Ran ơi, đây có phải là bom không nhỉ?
- Hình như thế.
Mặt trên chiếc hộp có bảng điện tử với những con số đang đếm ngược.
- Bọn mình sẽ chết ở đây sao? - Sonoko chực khóc òa lên.
- Vẫn còn kha khá thời gian mà. - Ran nhìn bảng điện tử, cố gắng tỏ ra tự tin.
- Tớ không muốn đợi nữa đâu! - Sonoko cầm chiếc hộp lên.
- Không được! - Ran hét.
Sonoko dừng lại, hai tay giữ nguyên chiếc hộp kim loại trên đầu.
- Sonoko, cậu để nó lại chỗ cũ đi, từ từ thôi... - Ran khẽ nói.
Sonoko đặt nhẹ nhàng chiếc hộp xuống đất. Ran thở phào.
- Cậu thật là... Nếu cái hộp phát nổ khi bị dịch chuyển thì bọn mình đã tan xác rồi!
- Nhưng nó có nổ đâu. - Sonoko dỗi.
- Sonoko... - Ran lườm bạn. Sonoko bỗng bật khóc. - Cậu sao thế?
- Nếu chết, tớ muốn chết khi đã yêu ai đó rồi cơ...
- Cậu nói linh tinh gì thế. Cậu sẽ có cơ hội yêu nhiều người mà. Đừng bỏ cuộc.
- Làm gì còn cách nào nữa. - Sonoko nhìn đồng hồ đếm ngược.
- Tớ sẽ đưa cậu ra khỏi chỗ này.
Ran tiến lại gần tường, gõ thử lên những viên gạch.
- Ran làm gì thế?
- Tớ tìm xem có chỗ nào gạch sắp vỡ không.
Ran gõ hết viên này đến viên kia một cách cẩn thận như bác sĩ đang chuẩn bệnh. Khoảng hai mươi phút sau, cô nói:
- Chỗ giữa tường có vẻ dễ vỡ.
Nói rồi Ran ra trước vị trí chính giữa bức tường, đứng vào tư thế của Karate. Cô hít vào một hơi dài rồi hét to:
- Ya!
Ran đá vào tường. Viên gạch kêu cộp một tiếng, nứt ra một ít. Ran vẫn tiếp tục vừa kêu vừa đá. Vết nứt trên gạch ngày càng to.
- Một chút nữa thôi.
Ran đứng thẳng lại, lấy đà, đá mạnh hơn. Vết nứt dài ra, nhưng trên giầy Ran xuất hiện vết máu lan rộng.
- Ran, cậu chảy máu rồi kìa! - Sonoko hét lên.
- Không sao đâu. - Ran nói rồi lại tiếp tục tung đòn.
- Nếu bị thương nặng, có thể cậu sẽ không bao giờ thi đấu được nữa... - Sonoko khóc.
- Học Karate mà không dùng vào những lúc như thế này, thì học làm gì chứ? - Ran nói rồi lại đá vào tường.
Mạnh miệng như vậy, nhưng trán Ran thoát mồ hôi, mặt nhăn lại vì đau. Cô nghĩ thầm: "Nếu là Shinichi, chắc chắn cậu ấy sẽ cố gắng đến cùng..." - Ran! - Sonoko hét to.
Viên gạch rơi ra ngoài, tạo thành một lỗ nhỏ trên tường. Ran tiếp tục đá vào những chỗ xung quanh lỗ hổng đó, làm gạch thi nhau rơi xuống.
- Ran ơi, một chút nữa là được rồi! - Sonoko vỗ tay cổ vũ.
- A... - Ran bỗng sựng lại.
- Ran! - Sonoko lại gần.
- Tớ có cảm giác như bị rạn xương...
Sonoko ôm lấy bạn. Ran cười yếu ớt.
- Cậu đừng cố nữa.
Sonoko ngăn cản, nhưng Ran đẩy tay bạn ra, đứng dậy.
- Hây ya!
Lần này, Ran lấy tay đấm mạnh, dùng hết sức lực còn lại phá bức tường.
Cùng với tiếng "Rầm!", bức tường gạch vỡ tan, tạo thành một lỗ hổng đủ để một người chui qua. Nhưng bức tường vừa vỡ cũng là lúc Ran ngã bịch xuống đất.
- Cậu có sao không?!
- Đừng lo cho tớ. Cậu ra ngoài đi.
- Ran phải chạy cùng tớ!
- Chân tớ đau lắm. Cậu gọi ai đến giúp đi...
Sonoko cởi giầy Ran ra, thấy chân bạn sưng vù.
- Cậu bị thương nặng quá... Đợi tớ ở đây nhé...
Sonoko đứng dậy, chui đầu qua lỗ trên tường, cố gắng đẩy phần thân dưới sang. Cuối cùng Sonoko cũng chui được hẳn ra ngoài.
- Phù, thoát rồi! - Sonoko vươn vai. - Ran, tớ gọi Shinichi đến ngay đây!
Nói rồi Sonoko chạy một mạch về phía đường. Nhưng chưa được mấy bước thì có một bóng đen chồm ra từ chỗ nấp cạnh nhà kho, đấm mạnh vào bụng Sonoko.
- Hự...
Sonoko ôm bụng, ngã xuống đất. Vừa ngất đi cô vừa nói: "Tớ xin lỗi...". Bóng đen kia trói tay chân Sonoko lại, ném cô bé vào thùng xe tải đỗ gần nhà kho. Hắn leo lên xe và lái chiếc xe lại gần tường, che lấp lỗ hổng mà Ran đã cố hết sức tạo ra.
Thấy vậy, Ran tuyệt vọng gọi tên Shinichi, rồi ngất đi.