được chủ quan. - Thanh tra nói vào bộ đàm.
Ran cũng đã để ý thấy thái độ khác thường của thầy Kitajima:
- Thầy sao thế ạ?
- À... Tôi bị chứng sợ không gian hẹp... - Thầy tiên tục dùng khăn tay lau mồ hôi.
- Thầy cố gắng nhé, chỉ mười phút thôi mà. - Ran an ủi.
- Ừ... mười phút thôi chắc không sao.
Shinichi nãy giờ đã cố gắng, nhưng không thể nghĩ ra hung thủ có thể vào hội trường bằng cách nào. Hội trường nằm dưới lòng đất, chỉ có sáu cửa ra vào đã bị khóa chặt, lại có cảnh sát đứng gác bên ngoài. Shinichi nhìn quanh quất. Cậu phát hiện thấy phòng nghỉ sau cánh gà cũng có cảnh sát đứng canh. Cậu lẩm bẩm:
- Hội trường này giờ là một phòng kín. Nếu giỏi thì ra tay đi, Kẻ bắt cóc...
Trên mặt đất, ông Kogoro đang bị cặp cảnh sát lườm vì ông cứ nhìn chằm chằm lối thoát hiểm dẫn xuống tầng hầm. Một trong hai viên cảnh sát tiến tới, làm ông Kogoro phải vội vàng đánh trống lảng bằng cách ngây thơ nói: "Trời hôm nay đẹp thật".
Thấy viên cảnh sát đi khỏi, ông thám tử rút điện thoại ra:
- A lô? Dưới đó có nghe rõ không? - Ông lo lắng hỏi.
- Có chuyện gì thế ạ? - Giọng Shinichi vang lên từ đầu bên kia.
- Mori Kogoro đây nhóc. Bên ngoài nhiều cảnh sát lắm, chắc Kẻ bắt cóc kia không vào trong được đâu. - Ông nhăn nhở cười khi lướt qua hai nữ cảnh sát xinh đẹp đi tuần quanh bể bơi.
- Dưới này cũng được canh phòng cẩn mật.
- Thế hả... Mà này... - Ông ngập ngừng một lát, rồi nét mặt trở nên nghiêm trọng. - Nghe này.
- Dạ?
- Nếu có chuyện gì thì...
Đầu bên kia im lặng.
- Nếu có chuyện, thì mày phải bảo vệ Ran đấy!
Ông thám tử cúp máy luôn, lẩm bẩm vẻ tức tối:
- Hừ, ta đã thề sẽ không nói câu đó với nó, vậy mà...
Dưới hội trường, Shinichi gập điện thoại, mặt suy tư. Cậu cảm nhận được sức nặng của trách nhiệm bảo vệ Ran trên vai mình. "Cháu biết phải làm gì mà...", Shinichi nghĩ trong đầu, nhìn Ran đứng cạnh mình. Cô bé trông bồn chồn không yên. Những học sinh khác cũng có vẻ căng thẳng, có vài người còn cầm tay nhau. Thấy vậy, nhiều học sinh bắt đầu bắt chước, và trong hội trường hình thành một "sợi xích" kéo dài. Nếu một trong số học sinh bị thủ phạm kéo đi, chắc chắn sẽ có người để ý.
Đồng hồ trên tường chỉ 11 giờ 55 phút. Tiếng thầy Kitajima nuốt nước bọt nghe rõ mồn một trong hội trường đang im phăng phắc.
- Các em cứ bình tĩnh, chắc không sao đâu... - Thầy động viên, nhưng giọng run run, nên học sinh càng sợ hơn. Thầy Kitajima cũng nắm lấy tay một em học sinh đứng gần đó.
Ông Kogoro trên sảnh đứng ngồi không yên. Ông di chuyển từ vị trí từ trước cầu thang thoát hiểm ra ngoài sảnh. Hội trường tầng hầm thứ hai, nên ở sảnh có cầu thang cuốn rất dài kéo xuống dưới lòng đất. Dùng thang đó có thể xuống hội trường ở dưới. Ông thám tử đứng nhìn chằm chằm cánh cửa hội trường đã đóng chặt.
Bỗng cảm thấy có người sau lưng, ông quay lại thì thấy một người phụ nữ với ánh mắt cũng lo lắng như mình. Cô trông như một học sinh, nhưng lại mặc chiếc áo vét màu xanh lá cây của Công ty Du lịch Teitan. Cô có dáng người nhỏ nhắn và gương mặt sinh đẹp không kém gì thần tượng Okino Yoko của ông thám tử.
- Chào... chào cô... Cô có phải người liên quan đến vụ việc của Trường trung học Teitan không? Tôi là thám tử lừng danh Mori Kogoro.
- Tôi là Nishida Mai, hướng dẫn viên du lịch phụ trách chuyến dã ngoại lần này của trường. Tôi có mặt trên con thuyền xảy ra vụ bắt cóc em Suzuki Sonoko, nên đang rất lo, nhỡ đâu một vụ án khác lại xảy ra... - Cô nói ngắn gọn, rồi chắp tay như cầu nguyện, mắt không rời khỏi cánh cửa hội trường.
Ông Kogoro vừa định hỏi thêm vài câu thì có tiếng gọi, và hai người đàn ông cao lớn, da ngăm đen chạy tới:
- Cô Nishida, thế nào rồi?
- À, anh Azuma và anh Minamida. - Cô Nishida mừng rỡ.
- Hai người này cũng liên quan đến vụ việc à?
- Vâng. Họ có quầy bán đồ lặn ở tầng một của khách sạn. Cả hai đều có mặt trên thuyền khi vụ bắt cóc em Suzuki Sonoko xảy ra. Đây là... - Cô Nishida nhìn sang ông Kogoro, ngập ngừng.
- Thám tử lừng danh Mori Kogoro. - Ông thám tử nhanh nhảu.
- Ồ, vậy à! - Ông Higashi và anh Minamida gật đầu.
- Còn bốn phút nữa là tới giờ. - Nghe ông Kogoro nói, cả ba người kia cùng đưa mắt nhìn hội trường dưới hầm.
- Không biết lần này có học sinh nào biến mất không nhỉ. - Ông Azuma và anh Minamida lo lắng. Gương mặt cô Nishida cũng tối sầm lại.
- Mọi người đừng lo. Trong hội trường còn có một thằng nhóc thám tử bướng bỉnh nữa.
- Hả? - Ba người nhìn ông Kogoro tỏ ý không hiểu.
Ông thám tử mỉm cười, gật đầu vẻ tin tưởng.