Tiểu thuyết Conan: Lá Thư Thách Đấu Gửi Kudo Shinichi (Kudo Shinichi và Hattori Heiji quyết đấu)

Chương 15



Ông thám tử cắn môi cay đắng, nước mắt không ngừng rơi.

 

- Vô ích thôi, anh có nói thế nào thì Ran cũng không chịu rời Shinichi đâu... - Bà Eri thoáng cười trong làn nước mắt.

 

- Cái... - Ông Kogoro định cãi bà Eri, nhưng cũng đành cười rúm ró. - Hừm, có lẽ thế thật...

 

- Shinichi, cháu chắc chắn phải tìm ra kẻ đã giết Ran. - Bà Eri nghiêm mặt.

 

- Vâng...

 

- Nhờ mày cả đấy nhóc. - Ông Kogoro cũng nói. Ông đưa tay giúp Shinichi đứng dậy.

 

- Cháu hứa với hai bác! Thanh tra Megure đã khuyên cháu không tham gia điều tra, nhưng cháu quyết mang cả tính mạng của mình để truy tìm hung thủ! - Shinichi dõng dạc đáp lời ông Kogoro và bà Eri, ánh mắt đầy quyết tâm.

 

Tối hôm ấy, Shinichi cùng ông Kogoro và bà Eri quay trở về văn phòng thám tử. Họ quyết định cùng suy luận về vụ án từ đầu. Tuy nhiên, vừa về tới nơi thì thanh tra Megure gọi điện, báo rằng bác sĩ pháp y đồng ý mổ tử thi của Ran sớm, nên cần ông bà Kogoro hoàn thành một số giấy tờ thủ tục cần thiết. Ban đầu ông Kogoro không muốn mổ tử thi, nhưng bà Eri đã thuyết phục ông, nói rằng việc mổ tử thi có thể sẽ giúp cảnh sát tìm ra manh mối gì đó của vụ án.

 

- Anh đi cẩn thận nhé.

 

- Ừ... - Ông Kogoro chào bà Eri rồi lấy áo khoác vắt trên lưng ghế.

 

Ông sắp bước chân qua cửa thì Shinichi chợt lên tiếng:

 

- Lạ thật...

 

- Cái gì lạ cơ? - Ông Kogoro dừng chân.

 

- Lúc còn ở trong container, cháu nghe thanh tra Megure kể, ở Sở hiện có nhiều tử thi được phát hiện trong các trường hợp đáng ngờ, nên bác sĩ rất bận. Thanh tra nói việc mổ tử thi của Ran sẽ phải chờ khá lâu. Thế mà tự nhiên bây giờ lại... Bác cho cháu đi cùng được không?

 

- Ừ, cũng được... - Ông Kogoro ngập ngừng gật đầu.

 

Hai bác cháu vẫy taxi trước văn phòng thám tử để tới nhà xác. Trong xe, ông Kogoro thẫn thờ nhìn cảnh đường phố vụt qua ngoài cửa sổ. Ngược lại, Shinichi lại chăm chú tra cứu gì đó bằng điện thoại di động.

 

Cậu vừa tra cứu xong thì chiếc taxi đổ lại trước nhà xác. Thanh tra Megure đón hai người trước cửa phòng mổ xác.

 

- Phiền cậu quá, trong lúc đau buồn thế này lại...

 

- Không sao đâu, tôi chỉ hy vọng cảnh sát tìm được manh mối gì đó thôi... - Ông Kogoro trả lời với gương mặt mệt mỏi.

 

Cánh cửa phòng mổ mở ra cùng tiếng kèn kẹt. Một người đàn ông trẻ gầy gò, mặc áo bờ lu trắng, đeo khẩu trang xuất hiện.

 

- Xin chân thành chia buồn với ông. Ông là người nhà nạn nhân phải không?

 

- Vâng. - Ông Kogoro cúi đầu chào.

 

- Thanh tra Megure đã kể lại nguyên nhân cô bé chết cóng rồi. Thanh tra yêu cầu tôi phòng trường hợp tìm được manh mối, mong ông thông cảm. - Bác sĩ trẻ cũng cúi đầu đáp lại.

 

- Tôi hiểu. Nhưng bác sĩ cố gắng đừng động vào mặt Ran...

 

- À, người trực tiếp mổ tử thi không phải cậu ấy mà là bác sĩ cấp trên Takeda cơ. Đây là bác sĩ trợ lý Hirata.- Ông Megure giải thích.

 

- À, bác sĩ Takeda đó hả... - Ông Kogoro có vẻ biết người này.

 

- Tôi tên là Hirata. Bác sĩ Takeda đang chờ trong kia. Cạnh bàn mổ là một người đàn ông mặc áo bờ lu, có lẽ khoảng năm mươi tuổi. Người đàn ông này chắc hẳn luôn phải làm việc quá sức, nên đôi mắt thâm quầng, tóc tai bù xù như vừa mới ngủ dậy.

 

- Cảm ơn bác sĩ! Tôi biết ông bận lắm, thế mà vẫn cố ưu tiên vụ này... - Thanh tra Megure cúi đầu cảm tạ người đàn ông trung niên.

 

- Đành thế thôi, yêu cầu của thanh tra mà. - Bác sĩ Takeda lạnh lùng đáp. Ông vừa gãi đầu vừa liếc Ran đang nằm trên tấm bạt màu xanh lá cây. - Đích thân thanh tra Megure sẽ đại diện phía cảnh sát giám sát ca mổ này hả?

 

- Vâng.

 

- Người nhà nạn nhân có tham dự không?

 

- Hả? - Ông Kogoro lẫn Shinichi đều giật mình.

 

- Quy trình mổ thế này: Đầu tiên tôi sẽ rạch một đường từ họng tới bụng, sau đó cắt xương sườn, lấy nội tạng ra để cân đo và phân tích trạng thái. Nếu không có gì bất thường, tôi sẽ chuyển nội tạng sang cho bộ phận xét nghiệm để kiểm tra phản ứng hóa chất. Toàn bộ quá trình mổ sẽ được phía cảnh sát, trong trường hợp này là thanh tra Megure, chụp ảnh làm bằng chứng.

 

Ông Kogoro đứng chết trân, không biết đáp trả lại ra sao trước vẻ bình thản của bác sĩ Takeda.

 

- Ông tên là Mori hả? Ông vốn là cảnh sát nên chắc có kinh nghiệm quan sát mổ tử thi rồi hả? - Ông Takeda hỏi.

 

- Vâng... Nhưng lần này là con gái ruột nên tôi... - Ông Kogoro ấp úng.

 

- Ừm cũng phải... - Ông Takeda vốn lạnh nhạt cũng có vẻ thông cảm.

 

- Cậu có ở lại thay ông ấy không? - Bác sĩ trẻ Hirata hỏi Shinichi.

 

- Em ấy ạ? - Shinichi ngạc nhiên.

 

- Hình như cậu tên là Kudo, là thám tử học trò nổi tiếng phải không? Thanh tra Megure có kể nhiều chuyện về cậu lắm. - Bác sĩ Takeda sực nhận ra. Ông liếc thanh tra Megure. - Nếu thanh tra đồng ý, cậu có thể tham gia, biết đâu lại học được gì đó có ích.

 

- Bác sĩ, cậu ấy và Ran có mối quan hệ khá đặc biệt.. Nên việc này đối với cậu ấy cũng khó khăn... - Thanh tra lựa lời.

 

- Hóa ra thế. Ta lỡ lời... - Bác sĩ gãi đầu gãi tai, xin lỗi Shinichi.

 

- Cháu xin phép được quan sát. - Shinichi nói rành rọt.

 

- Này, Shinichi... - Ông Kogoro vội vàng ngăn cản.

 

- Không sao đâu bác. Cháu xin phép! - Shinichi cúi đầu.

 

- Ờ. Không có nhiều thời gian đâu, ta bắt đầu thôi. - Bác sĩ Takeda quay sang Ran đang nằm trên bàn mổ.

 

Ông Kogoro sợ hãi rời phòng mổ ngay lập tức.

 

- Cô bé còn trẻ thế này, thật đáng thương... - Gương mặt bác sĩ Takeda bỗng nhăn nhúm. Ông chắp hai tay trước xác Ran. Bác sĩ Hirata cũng làm tương tự.

 

- Sao bác sĩ lại ưu tiên mổ Ran trước thế ạ? - Shinichi hỏi.

 

- Lúc nãy ta nói rồi đấy thôi. Đích thân thanh tra của đội điều tra số 1 nhờ, làm sao ta từ chối nổi. Chiều đội 1 một chút thì sau này công việc cũng thuận lợi hơn nên ta đành đồng ý. - Bác sĩ liếc Hirata.

 

- Ra thế. - Shinichi gật đầu tỏ ý đã hiểu.

 

- Bắt đầu thôi. Hirata, cậu lấy dao và vải phủ ra đây. - Bác sĩ Takeda yêu cầu.

 

Hirata nhanh nhẹn cầm dao mổ đặt trong khay cạnh bàn bằng đôi tay đeo găng cao su, đưa cho bác sĩ Takeda.

 

- Có thể máu sẽ bắn lên người nên đề nghị những ai quan sát lùi lại một chút. - Bác sĩ Hirata nói.

 

Thanh tra Megure lập tức tránh ra xa, nhưng Shinichi vẫn đứng nguyên tại chỗ.

 

- Khoan đã! - Cậu kêu lên.

 

Tay cầm dao của bác sĩ Takeda dừng phắt lại trước cổ Ran.

 

- Kudo, cháu sao thế? - Thanh tra Megure ngạc nhiên hỏi.

 

- Người chết có bị cứa vào thì máu cũng không bắn ra. - Shinichi lừ mắt nhìn Hirata.

 

- Này, cậu lên lớp bác sĩ chuyên nghiệp đấy à? - Ông Takeda lườm.

 

- Kudo... - Thanh tra Megure can.

 

- Tiếc là cháu phải làm thế. Máu chỉ bắn ra khi ta cắt phải người còn sống thôi. Đó là vì tim người làm nhiệm vụ giống như máy bơm, tạo áp suất lớn để đẩy máu đi khắp cơ thể. Người chết rồi thì tim ngừng đập, có cứa bao nhiêu máu cũng không bắn ra đâu.

 

- Ừ nhỉ, cháu nói đúng... - Thanh tra Megure bối rối.

 

- Này Kudo, cậu có ý gì hả? Nãy giờ ta thấy cậu cứ bứt rứt không yên? - bác sĩ Takeda hậm hực lườm Shinichi.

 

- Cháu đã tìm ra hung thủ của vụ án này. - Shinichi nhìn lại bác sĩ, gằn từng tiếng.

 

- Hả?! - Thanh tra Megure sửng sốt.

 

- Chà, thú vị đây. Cậu nói thử xem nào? - Bác sĩ Takeda đặt dao lên bàn mổ, đứng đối diện với Shinichi.

 

Shinichi gật đầu rồi bắt đầu nói:

 

- Khi vụ án bắt đầu, vợ bác Mori là bác Eri đã bị bắt cóc. Hung thủ nói, nếu muốn cứu mạng bác Eri, thì cháu phải tham gia trò chơi trừng phạt.

 

- Trò chơi như thế nào? - Bác sĩ Takeda có vẻ tò mò.

 

- Đầu tiên hắn bắt xác định một xác chết cầm súng đã tự sát hay bị giết. Điểm mấu chốt của câu hỏi này là xung quanh vết thương có vết bỏng hay không.

 

- À, vết thuốc súng chứ gì. Nếu có thì đó là vụ tự sát, còn không thì người đó bị giết. - Bác sị Takeda bình thản trả lời.

 

- Vâng. Trong câu hỏi tiếp theo, một xác người chết cháy đã được phát hiện sau vụ hỏa hoạn. Thời điểm người này chết có ảnh hưởng quyết định tới nguyên nhân vụ cháy. Đề bài yêu cầu xác định người đó còn sống hay đã chết vào thời điểm vụ cháy xảy ra.

 

- Nếu người này bị chết do cháy thì trong mũi và khí quản phải có tro. Nếu không thì người đó đã bị giết ở nơi khác rồi bị đưa tới hiện trường vụ hỏa hoạn. - Bác sĩ Takeda lại trả lời một cách dễ dàng.

 

- Chính xác. Câu hỏi cuối cùng là làm cách nào chứng minh một cụ già bất tỉnh trên đường trước nhà dưỡng lão không bị ô tô đâm như lời khai của nhân viên.

 

- Người bị ô tô đâm luôn có vết trầy xước do cọ sát xuống mặt đường. Nếu không có thì trong hầu hết trường hợp người đó đã nhảy lầu. - Bác sĩ Takeda trả lời nốt.

 

- Đúng là bác sĩ ưu tú có khác. - Shinichi khen ngợi.

 

- Đừng xu nịnh. Bác sĩ pháp y người nào chẳng giải thích được.

 

- Chà, bác sĩ pháp y thì ai cũng biết... Đúng là sự thật trong cả ba vụ án này đều có thể được phát hiện trong quá trình mổ tử thi. Nói cách khác, cả ba đều là câu hỏi chuyên ngành pháp y. - Shinichi quắc mắt nhìn ông Takeda.

 

- A...! - Ông ta bàng hoàng.

 

- Cháu xin hỏi lại lần nữa. Vì sao bác sĩ lại đồng ý ưu tiên mổ xác Ran? - Shinichi nghiêm giọng nhìn thẳng vào mặt bác sĩ Takeda mà hỏi.

 

- Ta nói rồi còn gì. Đội điều tra số 1 rất có uy, đích thân thanh tra của đội yêu cầu nên dù có nhiều xác chờ mổ nhưng ta phải ưu tiên. - Ông ta bực mình nhắc lại.

 

- Cháu muốn nghe câu sau đó kia.

 

- Câu sau... - Bác sĩ ấp úng.

 

- Nếu bác sĩ đã quên thì cháu nhắc lại hộ vậy. Sau đó bác sĩ đã nói: “Với lại cậu Hirata này cứ nài nỉ, nói rằng phải chiều đội 1 một chút thì sau này công việc cũng thuận lợi hơn nên ta đành đồng ý.”

 

- Đúng là bác sĩ đã nói vậy. - Thanh tra Megure xác nhận.

 

- Thế... Thế à? - Ông Takeda bối rối.

 

- Vâng. Em muốn hỏi bác sĩ Hirata một chút. Trước khi mổ tử thi, bác sĩ là người kiểm tra cuối cùng để chắc chắn là Ran đã chết. Có thật khi đó mạch Ran không còn đập không? - Shinichi hỏi bác sĩ trẻ Hirata đứng cạnh ông Takeda.

 

- Dĩ nhiên... - Hirata ngập ngừng gật đầu.

 

- Kudo, cậu có ý gì thế hả? - Thanh tra Megure cũng hoảng hốt hỏi.

 

- Ờ... cơ thể người khi ở nơi có nhiệt độ âm như núi tuyết trong thời gian dài sẽ rơi vào trạng thái chết giả trước khi chết cóng thực sự.

 

- Đúng thế. Ban nãy cháu đã tra cứu đôi điều trên đường tới đây. Đặc điểm của hiện tượng hạ thân nhiệt không chỉ bao gồm nhiệt độ cơ thể thấp, mà còn có da trắng bệch, đồng tử giãn nở, thậm chí còn không bắt được mạch. Vì thế người bình thường rất hay nhầm vì thấy tim không còn đập. Ngay cả nhân viên cứu hộ hoặc bác sĩ cũng có trường hợp phán đoán nhầm lẫn, cho rằng cơ thể đông cứng là biểu hiện của cứng cơ sau khi chết...

 

- Rồi sao? - Bác sĩ Takeda sốt ruột.

 

- Một người mạch ngừng đập do hạ thân nhiệt vẫn có khả năng sống lại được, dù thời gian mạch ngừng khá dài.

 

- Cái gì? - Thanh tra Megure kêu lên kinh ngạc.

 

Bác sĩ Hirata khịt mũi cười:

 

- Hừm, thật vớ vẩn! Cứ tưởng cậu không phải thân nhân nên sẽ im lặng, ai ngờ cậu là người yêu cô bé nên còn lắm điều hơn. Rất tiếc là người chết đã chết rồi, không thể sống lại được nữa. Tôi xin lỗi nhưng cậu đang làm phiền ca mổ đấy, đề nghị cậu ra khỏi phòng. Bác sĩ Takeda, chúng ta tiếp tục thôi. - Hirata nhặt dao mổ trên bàn đưa lại cho bác sĩ Takeda.

 

- Ờ. - Ông Takeda gật đầu. Ông hít một hơi, định cứa vào cổ Ran.

 

- Dừng lại! - Cánh cửa phòng mổ bật mở, ông Kogoro xông vào, gào lên hoảng hốt.

 

- Trời ơi, khổ quá đi mất... - Hirata ngán ngẩm.

 

- Mori... - Thanh tra Megure bối rối.

 

- Làm ơn cho tôi tự bắt mạch Ran!

 

- Hả... - Hirata lặng người trong giây lát rồi quay sang thanh tra Megure mà quát. - Như vậy là xúc phạm tư cách nghề nghiệp của tôi!

 

- Tôi hiểu, nhưng tôi xin đấy, làm ơn mà! - Ông Kogoro cúi đầu năn nỉ.

 

- Nếu cô bé không có mạch thì sao? - Hirata lườm.

 

- Hơ... - Ông Kogoro ấp úng.

 

- Nếu ông bắt mà cô bé này vẫn không có mạch thì tôi sẽ bỏ nghề bác sĩ pháp y cho xem.

 

- Như thế thì... - Thanh tra Megure toát mồ hôi.

 

- Như thế thì phiền quá chứ gì! Hừm, cả năm tôi mổ phải tới ba trăm tử thi, thế mà lương tháng lại rẻ mạt. Công việc như thế, chỉ những người có tinh thần tự nguyện mới đáp ứng được yêu cầu. - Hirata khịt mũi cười. Anh ta ngày càng tức giận, tới nỗi mạch máu nổi hẳn trên thái dương, giọng hằn học. - Số bác sĩ pháp y ở Nhật Bản đang rất ít, chỉ cần một người bỏ việc là những người còn lại không thể theo kịp số tử thi, có lẽ còn nhầm lẫn giữa án mạng với cái chết tự nhiên không chừng. Số lượng tội phạm hình sự thì không ngừng tăng lên, nên công việc mổ tử thi ngày càng đầy áp lực. Có mấy ai muốn theo nghề này đâu cơ chứ!

 

- Mori, cậu nên tin bác sĩ... - Thanh tra Megure lựa lời.

 

Bỗng bác sĩ Takeda nghiêm trang thông báo:

 

- Có mạch. - Bác sĩ đang nắm cổ tay Ran.

 

- Cái gì?! - Ông Kogoro kinh ngạc nhìn Ran.

 

- Hả... - Hirata há hốc mồm.

 

- Tôi biết mà. - Shinichi lườm Hirata.

 

- Đồ ngu! - Ông Takeda bất ngờ đấm thẳng vào má Hirata. Anh ta khẽ rét lên, ngã lăn xuống đất.

 

- Ran! - Ông Kogoro chạy tới ôm chặt con gái.

 

Mắt Ran hé mở. Cô lờ mờ nhìn thấy gương mặt căng thẳng của bố và

 

- Shi... Shinichi...

 

- Ran, đừng sợ nữa, cậu được cứu sống rồi! - Shinichi nắm chặt tay Ran.

 

- Ừm... - Ran yếu ớt nắm lại tay cậu.

 

- Tại sao cậu dám nói dối hả?! - Bác sĩ Takeda nổi trận lôi đình, quát vào mặt Hirata vẫn đang nằm trên mặt đất.

 

- Ông làm sao mà hiểu được! Một người điềm nhiên mổ biết bao nhiêu tử thi mỗi ngày làm sao hiểu được tâm trạng của tôi! - Hirata định vớ lấy con dao mổ trên sàn đâm Shinichi, nhưng bác sĩ Takeda đã nắm chặt cánh tay đó.

 

- Đặt con dao xuống! Đó là con dao của sự thật, cậu không có tư cách cầm nó nữa đâu! - Ông Takeda vặn cổ tay Hirata, bắt anh ta thả con dao mổ.

 

Hirata bật khóc nức nở.

 

- Sao cậu lại làm việc này? - Thanh tra Megure hỏi Hirata đang quằn quại khóc lóc dưới sàn.

 

- Tôi... Tôi chán công việc này lắm rồi! Tôi không chịu được nữa! Làm sao tôi có thể mổ bao nhiêu tử thi từ ngày này qua ngày khác chẳng vì mục đích gì! - Hirata ôm chặt lấy đầu, rên rỉ.

 

- Trước khi xin việc ở đây, cậu phải biết trước điều đó rồi chứ? - Bác sĩ Takeda lườm.

 

- Tôi có biết, nhưng không ngờ nơi này lại tồi tệ đến vậy. Ngày nào cũng thế, tôi phải mổ hết tử thi này đến tử thi khác, mà vẫn chẳng nhận được bất cứ lời cảm ơn nào. Rồi dần dần trái tim tôi đã đóng băng, đến khi sực nhận ra thì đối với tôi, mổ tử thi chỉ còn là một quá trình thao tác đơn thuần. Ta tìm ra sự thật để làm gì cơ chứ? Trong mắt tôi thì cái chết của con người, dù nguyên nhân là tai nạn, tự sát, hay ám sát, thế nào chẳng được. Tất cả chỉ là cái chết của một loài vật thôi. Ở Nhật Bản này, mỗi năm có tới hơn ba mươi ngàn người tự sát, thế mà họ không đời nào được đưa lên báo nếu không phải là người nổi tiếng. Nhưng nếu có người bị giết thì cả báo chí lẫn người trong khu phố đều xôn xao. Tôi ghét nhất là lúc phải chứng kiến Kudo Shinichi được lên ti vi với vẻ vênh váo mỗi lần phá được một vụ án mạng! - Hirata trợn mắt nhìn Shinichi.

 

- Tôi... - Shinichi nghẹn lời trước vẻ điên loại đó.

 

- Mỗi lần cậu tự mãn phá án là công việc của tôi lại nhiều hơn... Tôi bị cắt xén ngày nghỉ, ngoài giờ làm việc cũng bị gọi đến, kết cục là người yêu chán quá bỏ đi mất... - Nước mắt Hirata rơi lã chã xuống sàn. - Tôi bị bắt mổ tử thi ngày này nối ngày khác nên mới trở thành con người không hề có cảm xúc gì trước cảnh người chết nữa... Một ngày, khi nhìn vào gương tôi đã bàng hoàng nhận ra trong gương là thần chết...

 

- Thần chết...? - Thanh tra Megure thảng thốt.

 

- Đúng thế, một thần chết cầm lưỡi hái. Tôi cảm thấy ghê tởm chính mình, nhưng cũng căm hận tận xương tủy Kudo Shinichi đã đẩy tôi vào đừng này mà vẫn hiên ngang lên báo chí. Từ đó tôi chỉ chăm chăm nghĩ cách phục thù. Trả thù đã trở thành lẽ sống của tôi. Cuối cùng, tôi đã nghĩ ra: Cậu ta phải chứng kiến người mình yêu nhất chết ngay trước mắt. - Hirata cười nham hiểm.

 

- Sao cậu lại nghĩ ra thứ độc ác như vậy cơ chứ? - Thanh tra Megure bàng hoàng.

 

- Kudo Shinichi sẽ phải nhìn người mình yêu chết. Cậu ta thậm chí sẽ không thể bắt được hung thủ vì vụ án được dàn xếp quá hoàn hảo. Như vậy không những lòng tự trọng của cậu ta bị tổn thương, mà tinh thần cũng bị đẩy xuống địa ngục, không thể quay lại làm thám tử được nữa. Như vậy số tử thi tôi phải mổ cũng giảm đi.

 

- Đúng là tôi suýt nữa đã tuyệt vọng đúng như ý muốn của anh, nếu tôi mất Ran thật sự... - Shinichi trầm ngâm nhìn Ran. Giờ gương mặt cô đã hồng hào trở lại nhờ được ông Kogoro ôm chặt nãy giờ.

 

- Hirata, cậu bị áp lực tới mức đó sao... - Bác sĩ Takeda rưng rưng nước mắt, cúi đầu trước Hirata. - Nghề này quá nặng nề đối với cậu rồi... Bản thân ta có thể chịu được, nên ta cứ tưởng người khác cũng như thế... Ta thật không xứng làm cấp trên của cậu... Ta xin lỗi...

 

- Không, tôi không sao mà! - Hirata bám lấy ông Takeda.

 

- Không sao cái gì, cậu đã bị rối loạn mất rồi. - Ánh mắt bác sĩ Takeda lộ ra vẻ hiền từ khi nhìn Hirata.

 

- Tôi có rối loạn gì đâu, tôi ổn mà. Mai, à không, ngay bây giờ, tôi lại tiếp tục mổ tử thi được mà. Còn nhiều việc phải làm lắm. - Hirata thẫn thờ cầm lấy con dao mổ, tha thiết nhìn bác sĩ Takeda.

 

- Được rồi, ta hiểu rồi mà, không cần nữa đâu... - Bác sĩ Takeda giật lấy con dao.

 

- Sao lại không? Còn bao nhiêu xác chết nữa cơ mà?

 

- Không cần nữa. Cậu nghỉ ngơi thoải mái đi... - Bác sĩ ôm chặt lấy Hirata.

 

Thanh tra Megure, ông Kogoro và Shinichi buồn bã nhìn cảnh đó.

 

- Phiền thanh tra... - Bác sĩ Takeda nói. Thanh tra Megure im lặng gật đầu, chậm rãi dẫn Hirata vẫn còn đang thẫn thờ ra khỏi phòng mổ.

 

- Ông Mori, Kudo... Tôi thật sự xin lỗi... - Bác sĩ Takeda cúi đầu trước hai người. Hai bác cháu cũng im lặng cúi đầu đáp lại.

 

Ran lập tức được đưa đến Bệnh viện Đa khoa Teitan, sau một tuần sức khỏe cô đã dần bình phục. Đó là nhờ ông Kogoro, bà Eri và cả Shinichi không quản ngại, ra sức chăm sóc, cộng với sức sống mạnh mẽ của Ran. Sự phục hồi nhanh chóng của Ran khiến các bác sĩ phụ trách cũng phải ngạc nhiên.

 

- Ở Đức, người mắc chứng nghiện rượu nhiều nhất là các bác sĩ. Đứng nhì là phi công. Cả hai công việc đó đều có nhiều áp lực. - Ông Kogoro ngồi cạnh giường bệnh của Ran đọc báo.

 

- Một bác sĩ trẻ của bệnh viện này cũng vì làm việc quá sức mà tự sát... - Bà Eri nói với vẻ u ám, tay bổ táo Shinichi mang tới thăm bệnh.

 

- Con người chỉ có thể làm việc tám mươi tiếng một tháng. Nếu phải lao động quá số giờ làm việc tiêu chuẩn này, rất có thể sẽ dẫn tới tử vong do lao động quá sức. Gần đây các bệnh viện ngày càng thiếu bác sĩ, nên nhiều người phải làm việc ngoài giờ hơn một trăm sáu mươi tiếng một tháng. - Shinichi cũng cau mày đọc ké tờ báo của ông Kogoro.

 

- Số lượng bác sĩ pháp y còn ít hơn nữa, nên họ càng phải làm việc ngoài giờ nhiều. - Bà Eri bình luận.

 

- Trời đất, thế thì biết đâu sẽ có Hirata thứ hai, thứ ba nữa. - Ông Kogoro bất an.

 

- Việc lần này làm cháu phải suy nghĩ nhiều. Cháu bị nhiều kẻ căm hận nên đã làm ảnh hưởng tới Ran và bác Eri... - Shinichi nói vẻ hối lỗi.

 

- Cháu nói gì thế, không sao đâu mà. - Bà Eri lập tức cắt ngang.

 

- Mẹ tớ nói đúng. Tớ có làm sao thì Shinichi cũng tìm cách đưa tớ từ chỗ chết trở về cho xem, đúng không? - Ran mỉm cười với bạn.

 

- Ừm... - Shinichi ngập ngừng cười đáp lại.

 

- Đúng thế... Cảm ơn cháu đã bảo vệ Ran... - Bà Eri cúi đầu cảm tạ Shinichi.

 

Ông Kogoro vội vàng xen vào:

 

- Này nhóc thám tử, mày đừng vội mừng. Ran và Eri có nói gì thì ta cũng không nghĩ mày đã cứu mạng con gái ta đâu. Vụ lần này chẳng qua nhờ mày may mắn thôi. Với lại, ban đầu vụ án này xảy ra là do mày, mày cứu Ran là chuyện đương nhiên. Vì thế ta mới đồng ý xí xóa đấy.

 

- Dạ... - Shinichi ấp úng nhưng cũng gật đầu tỏ ý đã hiểu.

 

- Mày hiểu thì tốt. Bao giờ Ran ra viện, ta đồng ý cho hai đứa đi chơi một lần đấy.

 

- Hả? - Shinichi quá bất ngờ trước câu nói của ông Kogoro.

 

- Tớ muốn đi công viên Tropical Land! - Ran kêu lên.

 

- Được thôi. - Shinichi gật đầu, vẫn còn ngạc nhiên trước tiến triển chóng vánh của sự việc.

 

- Thế thì con phải bình phục nhanh nhanh đấy. - Nói rồi ông Kogoro đưa tờ báo cho Shinichi và rời phòng bệnh.

 

- Thỉnh thoảng bố nó cũng nói được một câu tử tế. - Bà Eri bật cười nhìn ông Kogoro bỏ đi.

 

- Vâng. Nếu mọi người cứ hòa thuận thế này thì con muốn nằm viện suốt thôi... - Ran nhí nhảnh nói đùa.

 

- Này! - Bà Eri giả vờ cốc đầu con gái.

 

Thấy Ran vui vẻ như vậy, cuối cùng Shinichi cũng cười được sau một tuần mệt mỏi.

 

Hết

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.