Ông Isogai đứng dựa vào tường, một bên nách kẹp chiếc áo khoác, tay kia lau mồ hôi trên trán bằng chiếc khăn tay. Trông ông đờ đẫn, thiếu tập trung. Không hiểu ông đuang tính chuyện hoạt động của Dàn nhạc Giao hưởng Shintaitou sau vụ án hôm nay, hay chỉ đơn giản muốn về nhà.
Bỗng có tiếng nói từ dưới vọng lên:
- Phòng này nóng quá bác ơi.
Ông Isogai nhìn xuống thì thấy Conan. Ông đờ người trong một lúc rồi mới trả lời, mắt mở to:
- À, thì ra là cậu bé nhà ông Mori.
- Bác ơi, điều hòa không chạy mạnh hơn được ạ?
- Máy chỉ chạy được thế này thôi. Nghe nói nhà hát đang thực hiện chế độ tiết kiệm điện, nên hệ thống không được cho phép nhiệt độ của điều hòa xuống dưới 20 độ C.
- Quản lý nhà hát nhiều việc phức tạp quá bác nhỉ? – Conan nhìn quanh quất. – Bác Oosuka đâu ạ?
- Ừm… À, kia kìa.
Ở phía ông Isogai chỉ, ông Oosuka đang thì thào nói chuyện với trung sĩ Takagi giống như Conan lúc nãy.
- Có vẻ ông ấy không chịu được nữa rồi… Cháu bé có việc gì cần hỏi ông Oosuka à?
- Không, cháu chỉ muốn hỏi bác thôi. – Conan vòng ra trước ông Isogai, nhìn thẳng vào mặt ông. – Bác Kogoro nhờ cháu một việc.
- Ông Mori nhờ à?
- Vâng ạ, cháu là trợ lý thám tử mà! – Conan rút trong túi ra quyển sổ tay.
- Cháu còn bé mà giỏi quá nhỉ. – Ông Isogai khen. Có vẻ như ông nghĩ Conan chỉ đang chơi trò đóng giả thám tử. – Cháu được nhờ việc gì thế?
- Bác ấy bảo cháu hỏi xem trước khi bắt đầu buổi hòa nhạc, khu vực sau cánh gà có gì bất thường không.
Ông Isogai lắc đầu:
- Bác không thấy gì lạ… - Bác nhớ ra điều gì thì cứ nói đi ạ, gì cũng được mà.
- Ừm, xem nào… - Ông Isogai nhăn trán. – Đầu tiên là việc sắp xếp sân khấu… Nói là sắp xếp chứ thực ra sau buổi duyệt buổi trưa thì sân khấu cũng đâu vào đấy rồi, nên chỉ cần kiểm tra lại thôi. Các thành viên đoàn giao hưởng bận rộn với việc chuẩn bị riêng, như là xem xét nhạc cụ, thay quần áo, các thành viên nữ còn phải trang điểm nữa. Nhân viên của đoàn giao hưởng đi loanh quanh giúp đỡ mọi người làm việc đó, xem ai nhờ gì thì làm… Nhiều việc lắm.
- Chị Yui và anh Asabuki thì sao ạ? Cháu nghe nói cả hai anh chị đều ở một mình trong phòng riêng trước khi lên sân khấu.
- Họ quen với những buổi biểu diễn lớn như thế này rồi nên bình tĩnh lắm. Trong lúc những người khác còn cuống cà kê lên thì hai người đó đã chuẩn bị xong và lui về phòng nghỉ riêng rồi, không cần đến sự giúp đỡ của nhân viên.
- Nghĩa là họ không gặp ai đến khi buổi diễn chính thức bắt đầu ạ?
- Ừ… Những người khác cũng không ai muốn làm phiền họ, nhất là cậu Asabuki, cậu ấy khó tính lắm… - Bác Oosuka khi đó làm gì ạ?
- Ông ấy là giám đốc nhà hát, nên cứ đi ra đi vào suốt, nào lên phòng kỹ thuật, nào kiểm tra sảnh, chắc ông ấy là người bận nhất đấy. Nhưng ông ấy luôn quay về vị trí cạnh sân khấu ngay trước buổi biểu diễn.
Conan nghĩ: “Thảo nào, lúc gặp mình dưới sảnh, là ông ấy đang đi kiểm tra…” Cậu hỏi thêm:
- Sau đó thì sao ạ?
- Đến gần giờ lên sân khấu, các thành viên trong đoàn giao hưởng cẩm nhạc cụ của mình, tập trung lại sau sân khấu. Yui ra khỏi phòng nghỉ khi có tiếng chuông báo hiệu 5 phút trước giờ diễn. Đó cũng là lúc tất cả mọi người di chuyển ra cạnh sân khấu.
- Cả nhân viên cũng đi ạ?
- Dĩ nhiên rồi. Trong số các nhạc cụ có nhiều thứ rất lớn, nên phải có người giúp mới khiêng được. Khi các nhạc công đi rồi, thì sau sân khấu cũng không còn việc gì để làm nữa. Với lại, nói thật thì, nhân viên chúng tôi thích xem biểu diễn lắm.
- Tất cả mọi người đều yêu âm nhạc bác nhỉ?
- Nếu không thì làm sao xin vào làm ở đoàn giao hưởng được. – Ông Isogai bỗng mỉm cười.
- Anh Asabuki cũng ra cạnh sân khấu cùng mọi người ạ?
- Cậu ấy thì lại khác, lúc nào cũng ở lỳ trong phòng nghỉ tới tận lúc đến lượt mình. Cậu ấy nói không muốn sao nhãng bất kỳ giây nào. Thế nên hôm nay khi mọi người chuẩn bị lên sân khấu, không thấy cậu Asabuki ra khỏi phòng, tôi cũng không vào gọi.
- Anh ấy nguyên tắc quá.
- Thì cậu ấy là thần đồng âm nhạc kia mà.
Ông Isogai thở dài. Conan phẩy phẩy cây bút trên tay, điểm lại:
- Sau đó trên sân khấu như thế nào thì cháu biết rồi, vì cháu cũng đi dự buổi hòa nhạc mà. Đầu tiên là nghi lễ chỉnh âm, sau đó bác Oosuka phát biểu vài câu. Cuối cùng anh Asabuki mới xuất hiện.
- Đúng rồi, cháu nhớ giỏi đấy.
- Phải mất một lúc anh Asabuki mới xuất hiện, nên bác Kogoro bảo đó là mánh khóe để thu hút sự chú ý.
- Không phải đâu! Nhân viên bọn bác cũng sốt ruột lắm chứ khi mãi chẳng thấy cậu Asabuki đâu. Trong phòng nghỉ A của cậu ấy có cả màn hình chiếu cảnh sân khấu, vậy mà… Rốt cuộc, vì lo quá, bác phải chạy đi gọi.
- Ơ, bác rời vị trí sân khấu ạ? Sa bác lại bảo thanh tra Megure là mình đứng đó suốt?
Ông Isogai chớp chớp mặt rồi bỗng xanh mặt:
- Không… Bác không giấu giếm gì đâu, chẳng qua là lúc ấy bác bỏ đi có một chút thôi, nên quên mất không đề cập đến… Thấy ông Isogai toát mồ hôi, ra sức giải thích, Conan chỉ cười tươi:
- Ông Kusuda vào khu vực nhà nghỉ sau bảy rưỡi, nên trước đó bác có ở đâu cũng chẳng liên quan đến vụ án đâu mà!
- Ừ… Cháu nói đúng.
Trông ông quản lý có vẻ bình tĩnh hơn. Ông nở nụ cười yếu ớt. Conan tiếp tục:
- Bác đi gọi anh Asabuki rồi sao nữa ạ?
- Bác gõ cửa thì cậu ấy ra ngay, không có vẻ gì vội vã, chẳng bù cho bác lo sốt vó… - Anh ấy lúc nào cũng điềm tĩnh nhỉ.
- Ừm… Sau đấy thì bác cùng cậu ta ra tới cạnh sân khấu. Phần còn lại cháu biết rồi chứ?
Conan gật đầu:
- Các thành viên của đoàn giao hưởng có mặt trên sân khấu suốt thời gian biểu diễn. Trong khi đó, toàn bộ nhân viên đứng chờ cạnh sân khấu. Buổi hòa nhạc kết thúc thì bọn cháu ra sau cánh gà… - Bác mở cửa phòng nghỉ của Yui và nhìn thấy khung cảnh thương tâm kia.
Conan viết gì đó rồi gấp quyển sổ lại, cất đi.
- Cháu cảm ơn bác. Chác bác Kogoro mừng lắm đấy!
- Thế thì tốt. – Ông Isogai có vẻ nhẹ nhõm. Ông xoa đầu Conan. – Cháu nói ông Mori cố gắng phá án nhanh nhanh nhé.
- Vâng ạ!
Conan mới chạy đi được hai, ba bước đã quay đầu lại:
- A, cháu quên mất… - Gì nữa thế?
Thấy ông Isogai có vẻ ngao ngán, Conan giả nụ cười ngây thơ của một cậu bé con.
- Không có gì nhiều đâu ạ. Cháu chỉ muốn hỏi có phải trong phòng nghỉ của chị Yui có hai hộp đàn violin?
- Ừ, đúng rồi.
- Tại sao lại thế ạ? Chị ấy chỉ cần một cây đàn là biểu diễn được thôi mà?
- Cháu thắc mắc chuyện đó thôi à? Dĩ nhiên cây đàn kia là đàn dự bị. Nếu cây đàn chính gặp trục trặc gì thì phải có đàn thay ngay.
- Cháu cũng đoán thế. Nhưng đàn violin dễ hỏng thế cơ ạ?
- Thường thì nó cũng chẳng hỏng hóc gì nặng ngoài việc dây đàn dễ bị đứt. Nhưng vì nhạc công violin chiếm số đông trong đoàn giao hưởng, buổi biểu diễn hôm nay có tổng cộng đến 30 người, có dây đàn bị đứt cũng không có gì lạ. – Ông Isogai đưa hai đầu ngón tay vào gần nhau rồi kéo giật ra, miêu tả dây đàn đứt. – Những lúc như thế, việc thay dây đàn khá mất thời gian, mà dây đàn mới cho tiếng không đều, nên không thể biểu diễn ngay được. Vì thế nhạc công ở hàng ghế đầu bao giờ cũng có nhiệm vụ chuẩn bị một cây đàn violin dự phòng đã được căng dây cẩn thận. Đây là nguyên tắc của đoàn giao hưởng cổ điển đấy.
- Sao phải là chị Yui chuẩn bị ạ? Ai mang đàn đi mà chẳng được… - Không phải ai cũng được đâu. Những người khác thì không nói làm gì, nhưng nếu đàn của nhạc công chính bị hỏng thì gay to, vì nhạc công ngồi ghế đầu là người đại diện cho cả đoàn giao hưởng mà. Khi đó, chiếc đàn dự phòng phải là đàn mà nhạc công quen dùng, để tránh ảnh hưởng đến khả năng biểu diễn của họ. Đó là lý do người chơi nhạc ở hàng ghế đầu luôn là người chuẩn bị đàn dự phòng.
- Nếu đàn bị đứt dây ngay giữa buổi biểu diễn thì phải làm thế nào ạ?
- Trong trường hợp đó, người ngồi sau sẽ đưa đàn của mình cho người có đàn bị đứt dây, ngườ ngồi sau đó lại truyền đàn lên, cứ liên tiếp như vậy. Người ngồi cuối cùng sẽ đi lấy đàn dự phòng trong phòng nghỉ. Tùy từng buổi biểu diễn mà cách xử lý cũng khác nhau… - Thú vị quá! – Conan tỏ ra cảm phúc. – Những chuyện như thế này có nhiều người biết không ạ?
- Những ai hay đi nghe nhạc cổ điển chắc là đều biết.
- Cháu cảm ơn bác nhiều lắm! – Conan cúi đầu, rồi lần này chạy đi thật. “Biết ngay mà…” Không khí trong phòng nghỉ C đầy vẻ mệt mỏi, phần vì có tận hơn trăm người trong đó, phần vì không ai biết bao giờ họ mới được về. Người duy nhất có khả năng cho họ biết tình hình là trung sĩ Takagi thì lại không có mặt. Sau khi bàn luận gì đó với ông giám đốc nàh hát Oosuka, anh đã đi tìm thanh tra Megure xin ý kiến. Đến giờ anh vẫn chưa quay lại.
Trong phòng, ông Kogoro vẫn ngồi bệt trên sàn, ngủ mê mệt. Không hiểu vì sao ông vẫn còn ngủ được trong hoàn cảnh đó.
Cạnh ông là Conan ngồi khoanh tay ôm lấy đầu gối. Ánh mắt cậu sắc lẻm, nhìn bao quát cả căn phòng, rồi thỉnh thoảng lại có vẻ như tập trung vào một điểm nào đó. Conan thầm nghĩ: “Hung thủ chính là hắn! Cảm nhận lúc đầu của mình không hề sai.” Nhưng cậu lại đanh mặt: “Nhưng người này có bằng chứng ngoại phạm rất chắc chắn, được rất nhiều người làm chứng…” Đây cũng chính là điểm khiến suy luận của Conan bế tắc. “Chắc chắn có một cách nào đó để vừa ra tay giết người, vừa tạo bằng chứng ngoại phạm…”.
Ông Oosuka và Sonoko đứng nói chuyện cạnh Conan:
- Hôm nay Sonoko không may rồi, tự dưng lại bị vướng vào vụ án này… - Cháu không sao đâu ạ! Thực ra cháu cũng khá quen với những vụ kiểu này rồi.
Ông Oosuka ngạc nhiên trước vẻ bình thản của Sonoko:
- Thế cơ à? Ta thì lại khác… Tính ta hay sốt ruột mỗi khi tình hình chậm biến chuyển. Lúc nãy bác lỡ nói nặng lời với cậu cảnh sát kia, mặc dù cậu ấy chẳng có lỗi gì cả. – Ông khẽ lắc đầu. – Ta thế này, chắc Akira còn bực bội gấp mấy lần ấy chứ.
Nghe thấy cái tên “Akira”, Sonoko lập tức phản ứng:
- Cháu có nghe nhiều người nói anh Akira rất khó tính và cầu toàn… Có thật thế không ạ?
- Nói thế cũng đúng. Những nhạc công hàng đầu hầu như ai cũng có tính đó cả, nhưng có lẽ cậu ta thì hơi quá. Akra nghiêm khắc tới mức từng làm cho một vài thành viên trong ban nhạc phải bật khóc. Đối với quan khách, cậu ta cũng chẳng nhẹ nhàng gì hơn.
- Cháu được kể là anh ấy rất ghét bị khách làm phiền trong lúc biểu diễn.
- Thấy khách đến muộn, Akira thường có phản ứng như dậm mạnh xuống bục chỉ huy, tay chỉ thẳng đũa chỉ huy vào khách… Trong buổi hòa nhạc, khi thấy khách có vẻ mơ màng ngủ quên, cậu ta còn dừng hẳn biểu diễn và ra về luôn.
- Đến mức đấy cơ ạ… - Những điều đó làm nên tính cách con người Akira rồi, nhưng nói với tư cách người quản lý nhà hát, ta cũng mong cậu ta bớt trẻ con hơn một chút.
Sonoko cười:
- Không sao đâu ạ! Ngay sau buổi hòa nhạc thì anh Akira có vẻ căng thẳng, nhưng vừa rồi cháu nói chuyện anh ấy đã bình tĩnh lại rồi, còn nói chuyện gì đó đại loại như phải vượt qua thử thách này… - Chà chà, thế thì tốt. Nếu vụ án này làm Akira người lớn hơn một chút, thì có lẽ nó cũng không đến nỗi quá tệ?
- Chắc giờ bác cũng yên tâm cho chị Yui cưới anh ấy rồi nhỉ?
Ông Oosuka mỉm cười, nụ cười của một người cha hết mực yêu con gái. Nhưng nét mặt ông lập tức quay trở về vẻ nghiêm nghị của vị giám đốc Nhà hát Nghệ thuật Haido:
- Cậu cảnh sát kia lâu quá. Các thành viên của đoàn giao hưởng đã mệt sẵn rồi, cứ thế này tất cả bọn họ sẽ đổ bệnh mất.
Ông đưa tay vẫy chào Sonoko rồi sải bước ra ngoài. Chắc ông lại đi tìm anh Takagi để cằn nhằn.
Conan lơ đãng nghe cuộc đối thoại thì có tiếng gọi:
- Conan ơi!
Cậu giật mình nhìn lên thấy Ran lo lắng nhìn mình:
- À, chị Ran… - Em sao thế? Chị gọi mấy lần mà chẳng trả lời gì cả… - Em không sao mà!
Conan đứng phắt dậy, nhìn Ran cười tươi rói. Ran có vẻ nhẹ nhõm, quay sang nhìn ông Kogoro:
- Bố chị nghĩ đến đâu rồi?
- Em không biết nữa… Nãy giờ thấy bác yên lặng lắm, có khi ngủ thật rồi cũng nên.
- Hình như thế thật… Nhưng phòng nóng thế này chắc cũng không lo bố bị cảm. – Ran cười. – Conan chắc cũng nóng lắm, sao em không cởi áo khoác ra?
Thấy Ran đưa tay lên hàng cục, Conan vội vàng kêu: “Em tự làm được mà!” nhưng Ran đã cởi áo khoác cậu ra rồi.
- Em tháo luôn nơ ra đi?
- Em thích đeo nơ cơ! – Conan phản đối.
- Thế hả? – Ran rụt tay lại. – Chị cứ tưởng chỉ đi nghe nhạc thôi, không ngờ lại gặp phải vụ án.
- Vâng… - Không biết bao giờ mới được về nhỉ… Conan cũng mệt rồi đúng không?
- Em không mệt đâu mà! Nhưng em cũng muốn hung thủ bị bắt càng sớm càng tốt.
- Ừ… - Ran nhìn quanh rồi thở dài. – Gía mà Shinichi ở đây lúc này… Chắc chắn cậu ấy sẽ phá án trong nháy mắt! “Trong nháy mắt ấy hả, yêu cầu cao gớm…” Conan vô tình bĩu môi.
Có tiếng nói lớn của Sonoko:
- Cậu lúc nào cũng chỉ nhắc đến Shinichi!
- Đâu có… Ran yếu ớt phản đối. Sonoko lờ tịt đi:
- Ran, cậu quên tên thám tử biệt tích không thèm liên lạc đó, mau đi kiếm người nào hay ho hơn đi!
Ran chỉ im lặng. Sonoko lắc đầu:
- Không xong rồi. Cậu phải lạc quan lên! Ví dụ như vụ án hôm nay chẳng hạn, mặc dù xui xẻo thật, nhưng nhờ nó mà chúng ta thân thiết hơn được với anh Akira. Đúng không?
Nói xong, Sonoko liếc ngang. Cách đó một khoảng, Asabuki đang đứng dựa vào tường. Đôi vai anh buông thõng, gương mặt không biểu lộ cảm xúc, nhưng trán đầy mồ hôi. Conan nói:
- Sao anh Asabuki không cởi áo khoắc ngoài ra nhỉ?
Asabuki vẫn mặc nguyên bộ tuxedo như khi xuất hiện trên sân khấu, cúc áo ngoài cài nghiêm chỉnh, nhưng anh đã tháo chiếc nơ bướm ra và phanh cổ áo sơ mi. Đúng là thà cởi áo khoác ngoài ra còn đỡ nóng hơn.
- Dốt quá, đấy là nguyên tắc của anh ấy! Mà thằng nhóc này thì làm sao hiểu được cơ chứ!
Nghe Sonoko bênh vực, Ran vỗ vai bạn:
- Anh Asabuki đã đính hôn với chị Yui rồi. Sonoko có làm gì cũng vô ích thôi.
Trước mặt Asabuki là Yui, vừa nhẹ nhàng nói chuyện, vừa thỉnh thoảng đưa tay vén tóc mái của anh lên. Trông họ như một đôi uyên ương bước từ trong tranh vẽ ra ngoài đời thực.
Sonoko phồng má:
- Tớ biết rồi… Nhưng mà trong đoàn giao hưởng cũng có nhiều anh đẹp trai lắm. Lát nữa tớ sẽ nhờ anh Akira giới thiệu cho. Thấy chưa, chỉ cần thay đổi cách nhìn là mọi việc tốt đẹp ngay! “Thay đổi cách nhìn…” Conan như nghĩ ra điều gì đó. “Đúng rồi!” Cậu bỗng chạy vụt đi. Ran vội vàng gọi với theo:
- Conan, em đi đâu thế?
- Em có chút việc. – Conan ngoái lại.
- Em không được ra khỏi phòng đâu đấy!
- Em biết rồi mà!
Nói xong, Conan biến mất trong đám đông túm tụm giữa phòng. Sonoko ngơ ngác:
- Thằng nhóc đó sao thế?
- Chắc nó lại chơi trò thám tử rồi… Cứ tập trung vào cái gì là chẳng thèm quan tâm đến xung quanh… Ánh mắt Ran trở nên xa xắm, rồi nhẹo lại, cười hiền. Má Ran đỏ ửng. Cô nói khẽ:
- Y hệt Shinichi…