Tiểu thuyết Conan: Bản Giao Hưởng Của Kẻ Sát Nhân

Chương 14: Kết thúc.



Khoảng một tháng sau khi vụ án xảy ra… Làn gió se lạnh thổi trong ánh sáng buổi sớm. Mùa hè đã đi qua được một tháng. Mùa thu đã vội vàng thế chỗ, và mùa đông đang đuổi ngay sát theo.

Conan và Ran cũng đến trường trên phố huyện Beika. Hôm nay là ngày thường, những người qua lại ai ai cũng có vẻ vội vã. Bỗng Conan để ý thấy dòng chữ lớn trên một tờ báo ở sạp trước cửa hàng tạp hóa: “Chỉ huy dàn nhạc Asabuki Akira là nghi phạm của hai vụ án mạng liên tiếp: anh bị tình nghi ra tay sát hại một nhà báo và giả hiện trường một vụ tai nạn ô tô.” Conan quay ra thì thấy Ran đang đọc tiêu đề bài báo. Cậu hỏi:

- Chị Ran… - Sao thế em?

- Ừm… Tiếc quá chị nhỉ, không ngờ ở buổi hòa nhạc lại có chuyện không hay như thế… Chị rất háo hức xem anh Asabuki biểu diễn đúng không ạ?

- Chị làm sao thích bằng Sonoko được. – Nói vậy nhưng mắt Ran thật buồn. – Nhưng thực ra chị và Sonoko không sao, chỉ là chị nghĩ có nhiều người khổ quá… - Vâng… Conan nhớ lại sự việc sau khi vụ án kết thúc.

Asabuki vừa đi khỏi thì cả hội trường như vỡ òa. Đám khách lục tục đứng dậy, người thì vươn vai, ngáp lấy ngáp để, người thì xôn xao bàn tán về vụ án. Nhưng dù gì thì không khí trong thính phòng cũng dễ chịu hơn hẳn.

Thanh tra Megure khum hai tay trước miệng, cố gắng nói to:

- Những ai chưa được thẩm vấn vui lòng để lại tên và đại chỉ liên lạc, sau này có thể chúng tôi sẽ phải hỏi thêm vài điều… Trong khi đó, khu vực hàng ghế đầu vẫn nặng nề. Cũng phải thôi. Hôm nay là buổi hòa nhạc nhân dịp khánh thành nhà hát, đáng lẽ là một dịp để ăn mừng, vậy mà người chỉ huy dàn nhạc không những không có mặt, lại còn bị bắt vì tội giết người. Nhân viên của đoàn giao hưởng túm tụm ở góc hội trường vây quanh ông Isogai và Haruna. Không rõ họ đang bàn luận về hoạt động của đoàn sau này, hay về cái chết của Rieko vừa sáng tỏ.

Conan tắt máy đổi giọng, lau mồ hôi trên trán, thở phào: “Phù, cuối cùng cũng xong…” Có một bóng người tiến tới trước mặt ông Kogoro. Đó là ông Oosuka. Ông cúi đầu:

- Thật đáng khâm phục! “Thôi chết” – Conan định bật máy đổi giọng lên, nhưng đã quá muộn. Ông Kogoro tỉnh dậy, ngơ ngác:

- Hử…? À, ông Oosuka đấy à. Có chuyện gì vậy?

- Tôi muốn cảm ơn ông vì đã cho tôi tận mắt chứng kiến màn suy luận tuyệt vời như vậy… - Suy luận ư? – Ông Kogoro đứng dậy nhìn quanh, mặt vẫn lờ đờ ngái ngủ.

Conan thầm nghĩ: “Bác ơi, làm ơn đừng nói gì khác thường!” Như thể nghe được lời cầu khẩn của Conan, ông Kogoro cười tự mãn:

- Ui dào, nhiêu đó có thấm vào đâu so với thực lực của tôi!

Ông Oosuka gật đầu:

- Tôi thấy thật không uổng công mời “thám tử Kogoro ngủ gật” tới buổi hòa nhạc hôm nay. Không có ông Mori thì làm sao chúng tôi biết Asabuki Akira là hung thủ!

Ông Kogoro cố gắng che giấu ngỡ ngàng khi biết Asabuki là hung thủ và nói:

- Nhưng có lẽ tôi phải xin lỗi ông… Cậu Asabuki bị bắt chắc hẳn gây ảnh hưởng không nhỏ tới việc kinh doanh của nhà hát. – Cách nói năng trơn tru trong những tình huống như thế này có lẽ là năng khiếu của ông Kogoro.

Ông Oosuka lắc đầu:

- Không đâu… Ngược lại, nếu sự thật không được hé lộ thì… Cậu ta còn là hôn phu của con gái tôi nữa.

Ông quay lại. Ở rìa sân khấu, Yui vẫn ngồi thờ thẫn nhìn xuống chân mình. Trên má cô hiện rõ hai vệt dài, nhưng nước mắt cô không còn chảy nữa. Gần đó, Ran và Sonoko đứng cạnh nhau, nhìn Yui vẻ lo lắng, nhưng hai cô bé cũng biết mình không thể làm gì.

Cuối cùng, Ran nghiêm mặt quyết tâm tiến về phía ông Oosuka.

- Thưa bác… - À, cháu là con gái ông Mori đúng không?

- Cháu có điều này muốn hỏi… Có thật là nếu anh Asabuki có quan hệ với người khác ngoài chị Yui, thì anh ấy sẽ mất vị trí chỉ huy dàn nhạc không ạ?

Ông os mở to mắt rồi đưa tay lên cằm, cúi đầu ra chiều nghĩ ngơi. Ran đứng yên lặng chờ. Cuối cùng, ông Oosuka ngẩng đầu lên:

- Không… Có lẽ ta vẫn sẽ để cậu ấy làm người chỉ huy. Tài năng của cậu ta xứng đáng được công nhận. – Ông Oosuka nghe như phần nào tự nói với mình. – Chắc tôi cũng đã bị vị thần của âm nhạc mê hoặc mất rồi, nên vẫn còn có chút tiếc nuối khi cậu ta bị bắt… Ran cầm tay Conan làm cậu giật mình.

Đã một tháng rồi mà mọi việc như mới xảy ra hôm qua vậy. Nhất là lời cuối của ông Oosuka mãi không thể nào rời đầu cậu.

Hai người tới giao lộ của khu 1 huyện Beika. Đèn đường chuyển từ xanh sang đỏ.

Ran nắm chặt tay Conan, mắt nhìn xe cộ qua lại, nói:

- Bác Oosuka tiếc cho tài năng của anh Asabuki… - Có vẻ như Ran cũng đang nghĩ giống Conan. – Chị không hiểu rõ lắm… nhưng… - Nhưng…? – Conan ngước nhìn.

Ran khẽ lắc đầu:

- Khi nghe buổi biểu diễn, chị có cảm giác lạ lắm… Bản nhạc mà chị rất thích càng về sau càng có vẻ tầm thường… Chị chẳng biết tại sao nữa… Conan mỉm cười:

- Em cũng thấy thế mà!

Ran mỉm cười đáp lại:

- Conan cũng để ý thấy điều đó à? Lạ nhỉ, mọi khi em hát dở lắm cơ mà. “Tôi hát dở kệ tôi chớ!” – Conan nghĩ thầm.

Đèn đã chuyển thành xanh. Mọi người hối hả băng qua đường.

Từ bên phải có người cất tiếng cao vút gọi:

- Ran ơi!

Sonoko vừa thở dốc vừa đuổi theo:

- Ran ơi, cậu nghe tin gì chưa?

- Có chuyện gì thế?

Sonoko giở tờ báo trên tay ra trước mặt Ran:

- Dàn nhạc Giao hưởng Shintaitou có người chỉ huy mới rồi! Không biết đây có phải người chỉ huy chính thức không, nhưng nhìn này… Conan cũng kiễng chân lên nhòm vào tờ báo. Trong bài, cùng với những dòng chữ thông báo việc đề cử người chỉ huy mới, là tấm ảnh chụp thành viên của đoàn giao hưởng. Ở khoảng giữa tấm ảnh có cả Yui đang mỉm cười.

Ran khẽ nói:

- Chị ấy có vẻ ổn. May quá… Sonoko chỉ một người ở góc ảnh:

- Đây này! Anh ấy vừa về nước sau khi đoạt giải nhất ở một cuộc thi âm nhạc bên Châu Âu! Cậu xem, anh này vừa đẹp trai, lại độc thân, không hứa hôn hứa hẹn gì hết! Chắc chắn tớ phải đi xem!

- Ừ! – Ran gật đầu, siết tay Conan. – Em cũng đi nhé!

- Không đâu!

Thấy Conan trề môi, rán cúi sát xuống:

- Em đừng làm mặt xấu thế… Phải chịu khó thì điểm môn Nhạc mới khá được chứ. Đi nhé!

- Nhưng… Conan định phản đối, nhưng thấy Ran đã vui vẻ lại, cậu nghĩ thầm: “Thôi kệ…” và ngoan ngoãn gật đầu.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.