Tiểu Thuyết Conan: Án Mạng Tại Tòa Án

Chương 6: Lời trăng trối của siêu mẫu (6)



đó, ông Kogoro ôm đầu than vãn:

- Trời ơi là trời, chỉ tại mr Kogoro này quá hấp dẫn, nên ngọn lửa tình yêu trong Reika đã một lần nữa bùng lên, làm người vợ ghen tuông của ta không kiềm chế được mà làm liều…

- Anh nói lăng nhăng cái gì thế hả? – Bà Eri đến nản với ông chồng.

Thanh tra Megure vốn khét tiếng của đội Điều tra số 1 thuộc Sở Cảnh sát cũng xuất hiện. Đi cùng với ông là thiếu úy Sato Miwako và trung sĩ Takagi Wataru. Thanh tra Megure nghe Shinichi thuật lại chi tiết vụ việc. Ông vào phòng nghỉ của luật sư kiểm tra vật nổ một lúc rồi mới quay lại phòng xét xử, báo cáo với chánh án:

- Hai quả bom được cài trong phòng nghỉ của luật sư bên cạnh đã được hẹn giờ nổ cách nhau một vài giây.

- Bom hẹn giờ ư… Nhưng để làm gì chứ? – Chánh án xanh mặt sợ hãi.

- Tôi nghe nói có kẻ đe dọa sẽ cho nổ tòa án?

- Người đó đã bị bảo vệ bắt và giao lại cho cảnh sát rồi.

- Bom được cài ở phòng của luật sư bào chữa, nên có thể vị luật sư nào đó có mặt ở phiên tòa này bị người khác thù ghét… - Thanh tra Megure nhìn luật sư bào chữa Uchida.

- Ông muốn nói tôi là mục tiêu đánh bom ư? – luật sư Uchida ngạc nhiên.

- Đó là một khả năng. Mà có phải phiên tòa hôm nay bắt đầu sớm ba mươi phút để công ty điện thi công lúc bốn giờ không?

- Đúng thế.

- Nếu mọi việc diễn ra đúng như lịch, thì có phải vào lúc bom nổ ông đang ở trong phòng nghỉ chuẩn bị cho phiên tòa không?

- Đúng là tôi luôn ở trong phòng nghỉ suốt một tiếng trước phiên tòa…! – luật sư Uchida mặt cắt không còn hột máu.

Luật sư Kamikawa lên tiếng:

- luật sư Uchida, khi chánh án tuyên bố tử hình bị cáo trong phiên tòa đầu tiên ngày hôm nay, chẳng phải đồ đệ của kẻ cầm đầu băng đảng côn đồ đã bảo ông là đồ vô tích sự và thề giết ông sao?

- Vâng…

- Xã hội ngày nay hỏng hết rồi! Mấy hôm trước đồng nghiệp của tôi cũng bị gia đình bị cáo tấn công… - luật sư Kamikawa bực dọc.

- Đúng là xã hội bây giờ nhiều chuyện không hay. – Thanh tra Megure chau mày. – Nhưng chúng ta chưa thể chắn chắn vụ này nhằm vào luật sư Uchida. Chúng tôi phải điều tra thêm đã.

Thanh tra Megure hỏi ông Kogoro và bà Eri:

- Nạn nhân Saitou Reika vốn là bạn đại học của hai người à?

- Thưa thanh tra, đúng thế đấy! – Ông Kogoro rưng rưng nước mắt.

- Thật đáng tiếc… Kia là xác nạn nhân à? – Ông thanh tra chỉ xác bà Reika ở chỗ bị cáo.

Trung sĩ Takagi đang kiểm tra cái xác bèn nhíu mày:

- Bà ấy bị bắn thẳng vào giữa trán, chết ngay tại chỗ.

- Hung khí là gì?

- Tôi đã kiểm tra tất cả những người ở đây rồi, không thấy hung khí đâu cả. – Thiếu úy Sato Miwako báo cáo.

- Cô kiểm tra kỹ chưa?

Cô Sato lắc đầu:

- Rồi. Các nhân viên cảnh sát khác và trung sĩ Takagi cũng giúp tôi, nhưng vẫn không thấy… Chúng ta sẽ kiểm tra lại một lần nữa. Phòng xử án này là một phòng kín, hung khí không thể biến đi đâu được. Cô nhìn các cảnh sát khác trong phòng, dõng dạc.

- Hừm, nếu cần bắn duy nhất một viên đạn, thì chỉ cần thí gì đó dạng ống có thể tạo lực đẩy mạnh là được rồi. Hung khí không nhất thiết là súng đâu. – Thanh tra Megure nói với các cảnh sát. Họ dõng dạc trả lời “rõ” và bắt đầu tìm kiếm.

- Thanh tra cho xét nghiệm thuốc súng với tất cả mọi người được không ạ? – Shinichi sực nhớ ra.

- Đúng đấy. Takagi, cậu lo vụ này nhé.

- Vâng. – Trung sĩ Takagi nhận lệnh.

Thanh tra Megure nhìn giám đốc Kaieda:

- Ông kiện nạn nhân Reika với tội ăn trộm tài liệu quan trọng được cất giữ ở công ty ông đúng không?

- Vâng, trong tài liệu đó có chiến lược quản lý của công ty khách hàng của chúng tôi. Bà ta đã ăn cắp nó với mục đích đem bán cho công ty khác và nhân cơ hội chuyện luôn sang đó làm.

- Có khi nào ông tức giận vì cô ấy ăn trộm tài liệu quan trọng của đối tác và phản bội mình, nên đã ra tay giết hại? – Thanh tra Megure nghiêm khắc nhìn ông giám đốc.

- Tôi đã bảo ông Mori lúc nãy rồi, tôi đâm đơn kiện vì muốn cô ta bị pháp luật xét xử. Tại sao tôi phải làm đủ thứ thủ tục kiện tụng nếu định giết cô ta ngay từ đầu chứ?

- Ông nói cũng có lý… - Thanh tra khoanh tay ngẫm nghĩ. Rồi ông lại quay sang bà Eri. – Nạn nhân bị giết khi vừa khai là đã thấy cô ở một khách sạn sang trọng trên khu Shinjuku phải không?

- Đúng thế.

- Nạn nhân có khai rõ đã nhìn thấy cô đi với ai không?

- Cậu ấy chỉ nói đó là một gã đàn ông luộm thuộm…

- Cô mà lại bí mật hẹn hò với một gã luộm thuộm sao?

- Ông có ý kiến à? – Bà Eri lườm ông thanh tra.

- À không… - Ông Megure rụt rè. – Khi nghe những lời đó cô có cảm thấy bị đe dọa không?

- Tôi mà bị Reika dọa ư?

- Có thể cô ấy biết cô đi cùng với ai, nhưng cố tình im lặng để dọa cô.

- Ông nói cậu ấy có thể lợi dụng bí mật đó để đòi tiền tôi ư?

- Dĩ nhiên là cô không muốn đưa tiền ra, nhưng cũng không muốn mọi người biết người đàn ông đó là ai, nên đã ra tay.

- Hả? – Ran bàng hoàng.

- Eri, có đúng thế không? Cô đi đâu với thằng nào vậy? – Ông Kogoro lớn tiếng hỏi.

- Anh thôi đi! – Bà Eri cáu.

- Cô Kisaki, cô thấy tôi nói có sai không? – Thanh tra Megure hỏi dồn.

- Rất tiếc là ông nhầm rồi. Cô ấy có thể không từ thủ đoạn để tiến thân, nhưng không đến mức đe dọa người khác để kiếm tiền. – Bà Eri dứt khoát khẳng định.

- Vậy thì hôm ấy cô đi cùng ai?

- Tôi không muốn nhắc đến.

- Thế thì cô vẫn nằm trong diện tình nghi.

- Không đâu! Mẹ cháu không thể là hung thủ giết người! – Ran bật dậy nói lớn.

- Ran, cậu bình tĩnh lại đi. – Shinichi vội trấn an.

- Nhưng mà… - Ran bám lấy Shinichi.

Shinichi vừa trấn an Ran vừa cố gắng suy luận nhanh. Khi có tiếng nổ thứ hai, nạn nhân đã bị bắn trong phòng xử án, vậy mà sao không ai nhìn thấy? Shinichi nhớ lại cảnh khi đó:

“Lúc có tiếng nổ, mọi người nằm hết xuống… Sau tiếng nổ thứ hai thì bác Reika đã nằm dưới sán… Nhưng hung thủ làm thế nào bắn bác ấy trong phòng xử án này? Thanh tra Megure nói đúng, nếu bắn một viên đạn thì chỉ cần một ống hình trụ dài và kíp nổ có khả năng tạo lực đẩy thật mạnh là xong…” – Shinichi càng nghĩ càng không ra.

Thanh tra Megure nhìn thi thể bà Reika với ánh mắt thương cảm:

- Tôi được biết bà Reika là một người tài năng. Nào ngờ bà ấy lại chết thảm thế này…

Bà Eri lắc đầu:

- Tôi đã nói với Shinichi rồi, cậu ấy bất hạnh vì luôn yêu phải những người chỉ có tình cảm giả tạo, trống rỗng. Còn tôi thì khác, tình cảm mà tôi nhận được dù chỉ còn rất ít nhưng không phải đã mất hẳn….

- Hừm… - Thanh tra Megure ậm ừ.

- Chỉ còn rất ít thôi. – Bà Eri nhìn Shinichi, nhắc lại lần nữa.

- Chỉ còn… rất ít… Đúng rồi! – Shinichi vỗ đùi.

- Shinichi…? – Ran giật mình.

- Anh Takagi ơi, em nhờ anh một chút… - Shinichi gọi trung sĩ Takagi đứng gần đó lại, thì thầm vào tai anh.

- Được rồi, để anh kiểm tra xem. – Nói rồi trung sĩ Takagi đi khỏi.

Khoảng hai tiếng sau, anh Takagi quay lại, thì thào gì đó vào tai Shinichi.

- Đúng như mình nghĩ! – Shinichi bất giác nói to.

Nghe thấy thế, thanh tra Megure thắc mắc:

- Cháu nghĩ ra gì rồi à?

- Vâng, cháu biết hung thủ là ai rồi.

- Hả, cháu vừa nói gì cơ? – Ông thanh tra dừng bút ghi chép.

- Cháu đã tìm ra hung thủ. – Shinichi mỉm cười.

- Hung thủ là ai thế?

- Bác cứ bình tĩnh, để cháu nói cho có đầu có đuôi.

- Ừ ừ… - Thanh tra Megure nuốt nước miếng, cố gắng không sốt ruột.

Shinichi bắt đầu nói:

- Trước khi bác Reika bị sát hại, tại phòng nghỉ của luật sư đã xảy ra hai vụ nổ. Nhưng chúng không nhằm vào luật sư Uchida.

- Hay là nó liên quan đến thư đe dọa đánh bom được gửi đến từ tháng trước? À, sáng nay cũng có kẻ dọa cho nổ tòa án này đấy…

- Cũng không phải đâu ạ.

- Thế thì ai cho nổ bom?

- Chính là hung thủ giết bác Reika.

- Sao hắn lại cho nổ tới hai lần chứ? – Thanh tra Megure không hiểu.

- Vì hắn muốn giết bác Reika ngay trong phòng này mà không bị ai nhìn thấy.

- Cháu… giải thích rõ hơn nữa được không? – Ông thanh tra nhăn mặt.

- Nghe thấy tiếng nổ thứ nhất, những người trong phòng xử án đều nằm xuống. Những người đến xem thì chui xuống ghế, hai luật sư trốn ở dưới bàn. Chánh án thì nấp sau chiếc ghế lớn trên kia… - Shinichi vừa hình dung lại cảnh khi đó vừa kể.

- Ừ, mọi người cũng khai đúng như vậy.

- Chắc bác Reika cũng muốn nấp, nhưng ghế bị cáo thấp quá nên không chui ở dưới được, chỉ còn cách thu mình ngay tại đó. – Shinichi tiến lại vị trí của bị cáo, làm tư thế co người lại. – Bác ấy chỉ còn cách co lại thế này thôi. Khoảng mười giây sau đó thì mọi người nghe thấy tiếng nổ thứ hai. Đây cũng lúc bác Reika bị bắn, nhưng không ai nghe thấy tiếng nổ. Tất cả đều đang ẩn nấp nên cũng không có nhân chứng.

- Thế ai là hung thủ? – Thanh tra Megure hỏi.

- Trong phòng xử án này chỉ có một vị trí ngắm bắn được bác Reika. – Shinichi chỉ vào ghế của luật sư khởi tố.

- Hả? – Ông Megure nhìn theo ngón tay cậu, giật mình. Những người khác trong phòng xử án cũng tròn xoe mắt.

- Này, cậu nói tôi giết cô ấy sao? – Luật sư Kamikawa bật cười.

- Đúng thế. Hung thủ là ông. – Shinichi không hề do dự, nhìn thẳng vào luật sư Kamikawa mà tuyên bộ.

- Kudo, cháu nói thật đấy à? – Thanh tra Megure không tin. Luật sư khởi tố vốn là một bộ phận của Sở Cảnh sát, xét về vị trí còn thuộc cấp trên, nên thanh tra ngạc nhiên cũng không có gì lạ.

- Trung sĩ Takagi, thiếu úy Sato, em nhờ hai anh chị giúp một chút.

Hai người ngập ngừng gật đầu.

- Khi bom nổ, luật sư Kamikawa nấp ở bên phải bàn luật sư khởi tố. Anh Takagi diễn lại cho em.

Trung sĩ Takagi làm theo lời Shinichi.

- Nhưng người đến xem phiên tòa cũng quay về vị trí lúc đó được không ạ?

Nghe Shinichi nói, mọi người diễn lại tư thế lúc có tiếng nổ.

- Có ai nhìn thấy trung sĩ Takagi không?

Có tiếng trả lời căng thẳng:

- Không thấy gì cả!

- Không!

Shinichi hỏi chánh án:

- Những người trên bục chánh án thì sao ạ?

- Ta không thấy gì cả. Khi có tiếng nổ đầu

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.