Tiểu Thuyết Conan: Án Mạng Tại Tòa Án

Chương 3: Lời trăng trối của siêu mẫu (3)



vào làng giải trí, cô ấy còn tạo dựng danh tiếng dựa trên hình ảnh y tá mà. – Trợ lý Oota cho hay.

- Cô gái y tá… Cô Hayashi Shiina sao? – Ông Kogoro sực nhớ ra. Ông bỗng làm mặt cười nhăn nhở, giơ tay ra trước cô Hayashi. – Ôi, hồi đó tôi hâm mộ cô lắm đấy. Thật tình cờ…

- Bố ơi, đang lúc phá án cơ mà! – Ran bực mình.

- Ừ nhỉ, quên mất. E hèm! – Ông Kogoro đổi mặt nghiêm túc.

Shinichi vẫn chưa hết thắc mắc:

- Thế còn chỗ phồng phồng kia trên trang phục thầy tu của ông thì sao?

- Hả? Chỗ phồng phồng nào? – Washimi nhìn xuống bụng mình. Ông ta thò tay vào túi áo, lấy ra một chiếc kim tiêm hình bút khác. – Tại sao ở đây lại…?

- Cháu xem được không ạ? – Shinichi rút găng tay trắng trong túi quần ra, đeo vào. Cậu cầm lấy kim tiêm, xem xét kỹ luỡng. – Trên này có vết mực tím giống vết ở cổ chú Harada…

- Đúng rồi, ở đầu kim có vết mực! – Ran cũng lại gần xem thử.

- Đây đúng là hung khí giết người. – Shinichi đưa kim tiêm ra trước mắt mọi người.

Mizutani bỗng ré lên kinh hãi. Nhưng Shinichi bình tĩnh nói:

- Giờ thì tôi đã biết hung thủ là ai.

- Ai là hung thủ hả Shinichi? – Ran sốt ruột hỏi.

Shinichi vẫn cầm trên tay chiếc kim tiêm, tiến lại gần một người:

- Hung thủ chính là cô!

Shinichi chỉ thẳng vào quản lý Hayashi Seiko.

- Hả? – Tất cả những người trong trường quay trố mắt kinh ngạc.

- Tại… Tại sao tôi lại…? – Hayashi xanh mặt.

- Shinichi, cô gái xinh đẹp thế này sao có thể là kẻ sát nhân được? – Ông Kogoro bực bội.

- Bố thôi đi! – Ran nạt ngay.

Shinichi nói:

- Chiếc bút em thấy chị gài trong túi áo ở ngực ngay trước khi bấm máy đâu rồi? Sao em không thấy nó nữa?

- Bút… ấy à? – Hayashi sờ soạng túi áo, mặt ngơ ngác.

- Vâng. Trước khi quay, em có tới phòng chú Harada xin chữ ký hộ Ran. Chú Harada không có bút nên đã bảo chị đi tìm. Lúc đó em thấy rất lạ, vì túi áo ở ngực chị khi ấy có cài một chiếc bút, giống chiếc này. – Shinichi chỉ ống tiêm trên tay, mỉm cười.

- Cậu nói dối! – Hayashi biến sắc.

- Cậu ấy nói thật đấy. Tôi cũng nhớ chiếc bút vẫn còn trên áo chị ngay trước giờ quay. – Trợ lý Oota xen vào. Anh ta ngẫm lại chuyện lúc trước. – Công việc của tôi phải dùng đến nhiều loại bút nên đâm ra thích sưu tầm, thấy loại bút nào lạ là tôi nhớ ngay. Hôm nay ngay trước lúc bấm máy, cô Hayashi có cài trên ngực chiếc bút y hệt chiếc này. Tôi đã định đợi quay xong sẽ hỏi xem cô mua nó ở đâu.

- Làm… Làm sao tôi biết được! Ông Washimi giữ nó và dùng nó giết anh Harada, vì nếu anh ấy không chết thì chẳng phải siêu năng lực của ông ta sẽ bại lộ sao? Ông ta sợ nên mới giết anh ấy chứ còn gì nữa! – Hayashi toát mồ hôi thanh minh.

- Em quan sát thì thấy lúc đó ông Washimi không hề lại gần chú Harada. Trên băng quay chương trình cũng chiếu rõ. – Shinichi nhìn máy quay, nói vẻ tiếc nuối.

Hayashi nghẹn lời. Shinichi kiên định nói:

- Sao chị cứ nắm chặt tay trái nãy giờ thế? Hay là chị giấu gì nên không xòe ra được?

- Đâu… Đâu có! – Hayashi nói vậy nhưng lại giấu tay trái ra sau lưng.

- Phiền chị cho xem tay trái một chút. – Shinichi lại gần Hayashi. Cô ta miễn cưỡng xòe tay ra. – Biết ngay mà…

- Cái gì mà “biết ngay” hả! – Hayashi gắt.

- Đầu ngón tay chị có dính mực tím, cùng loại với mực trên cổ chú Harada.

- Hả? – Ông Kogoro xông vào nhìn tay Hayashi. – Đúng thế!

- Mực dính vào vì tôi bắt mạch cho anh Harada lúc anh ấy ngã xuống đấy chứ. Trước đây tôi là y tá mà.

- Chuyên đó em biết rồi. Em cũng đã thấy chị bắt mạch cho chú ấy ở phòng nghỉ.

- Đúng thế.

- Nhưng khi đó chị dùng ba ngón tay phải áp vào cổ tay chú ấy. Đó là cách bắt mạch chuẩn phải không?

- Ừm…

- Thế thì tại sao trên tay trái của chị lại có mực tím ở cổ chú Harada được? Đáng lẽ nó phải dính ở đầu ngón tay phải chứ.

- Vừa rồi tôi vội quá nên tình cờ dùng tay trái mà!

- Tình cờ ấy à? Y tá trong nghề chắc đã phải làm việc này nhiều đến mức quen tay. Em không nghĩ lúc vội tự nhiên chị lại thay đổi được thói quen đó đâu.

Nghe lời buộc tội của Shinichi, trán Hayashi túa mồ hôi như tắm.

- Chị không dùng tay phải là có lý do riêng. – Shinichi tiếp tục.

- Ý cậu là sao? – Ran hỏi.

- Phương pháp tiêm dưới da dành cho những trường hợp như bệnh nhân tiểu đường khá đơn giản, người thường cũng làm được. Ngược lại, việc tiêm vào tĩnh mạch thì đến các y tá cũng phải hết sức cẩn thận. Nếu tiêm trượt tĩnh mạch thì thuốc sẽ lọt vào cơ thể, có khả năng gây ảnh hưởng đến hệ thần kinh. Hơn nữa, những mạch máu khỏe như tĩnh mạch và động mạch thường bị trượt dưới da khi chạm vào. Vì thế, khi tiêm tĩnh mạch, y tá phải một tay cầm kim tiêm, tay kia cố định mạch máu. Em nói đúng không?

Mặt Hayashi trắng bệch.

- Thế nghĩa là mực trên cổ chú Harada dính vào tay trái khi chị ấy tiêm? – Ran rụt rè hỏi lại.

- Ừ. Trong thời gian ngắn như vậy mà chị vừa tìm tĩnh mạch, vừa tiêm thuốc vào được, chứng tỏ tay nghề của chị phải khá lắm. – Shinichi có vẻ thán phục.

Hayashi cúi đầu khuất phục.

- Sao một cựu y tá xuất sắc đến thế lại ra tay giết người? – Shinichi hỏi.

- Tôi… Tôi không thể chịu được cách hành nghề của anh ta… - Hayashi thì thào.

- Cách hành nghề? Chị muốn nói đến việc nhận tiền hối lộ trước chương trình đấu trí như hôm nay ấy à?

- Đúng thế… Những chương trình thi nấu ăn, thi loài vật kỳ lạ trước kia cũng như vậy…

- Hả? – Khán giả kêu lên.

- Để lôi kéo người xem, anh ta không từ bất kỳ thủ đoạn nào. Đầu tiên anh ta nghĩ ra chương trình quảng cáo sản phẩm có lợi cho dạ dày, rồi dùng lời nói dụ dỗ tôi bỏ nghề y tá để làm MC phụ cho anh ta, bắt tôi lên truyền hình nói những công dụng của thuốc mà anh ta bịa ra. – Hayashi rưng rưng nước mắt, cay đắng nói. Shinichi cũng chau mày thông cảm. – Nhưng khi thấy chương trình được ưa thích, anh ta bắt đầu nghĩ ra đủ thứ thuốc, nào là thuốc chữa tiểu đường, thuốc hồi xuân, thuốc giảm cân, thuốc giúp thông minh… Anh ta thuê mấy nhà khoa học vớ vẩn ở ngoài về khen ngợi sản phẩm… Anh ta thật không đáng để làm người. Giờ công ty đang nhận rất nhiều đơn kiện của khán giả, tố cáo rằng các loại thuốc được quảng cáo đều là đồ giả, làm họ chỉ thêm bệnh tật, thậm chí còn có trường hợp tử vong…

Hayashi ôm lấy mặt, khóc nức nở:

- Tôi đã bảo anh ta dừng lại rồi nhưng anh ta cứ khăng khăng nói mình không có trách nhiệm, tất cả là vì người xem ngu dốt nên mới tin… Rồi một ngày, người bạn làm ở công ty bảo hiểm của tôi nói, người chết không rõ nguyên nhân cũng được trả tiền bảo hiểm, nên tôi mới quyết định ra tay… Anh ta đứng đầu công ty, tiền bảo hiểm chắc chắn rất lớn. Tôi định dùng số tiền đó để giúp chi trả phần nào cho những người bị hại…

- Đó có phải cách bồi thường cuối cùng của chị với tư cách y tá không? – Shinichi hỏi.

- Vâng… Anh ta là kẻ xấu không còn đường cứu chữa. Tôi đã tự tuyên án anh ta, bằng cách người ta vẫn dùng để tử hình những tội phạm ở Mỹ…

Hayashi Seiko khụy xuống sàn, khóc thảm thiết.

- Chị đâu phải quan tòa. Đáng lẽ chị phải để việc này cho luật pháp mới đúng. – Shinichi buồn bã nói.

Ngày hôm sau, tin về sự thật đằng sau chương trình của công ty Harada được đăng đầy trên báo chí lẫn truyền hình. Shinichi và Ran đang đứng đọc tin trong khu mua sắm thì Ran quay sang bảo:

- Bố tớ thay Shinichi nhận tiền cát xê tham gia chương trình đấy.

- Tớ biết ngay mà.

- Nhưng bố đem tiền cho những người bị bệnh vì xem chương trình của công ty rồi. Cậu thấy sao?

- Tốt quá còn gì. Mà phải nói thật, cả ông Washimi lẫn chứ Harada đều giỏi đánh vào điểm yếu của người khác…

- Ừ. Con người có lòng tham vô đáy mà.

- Ừm… Ủa? – Shinichi nhìn thấy Suzuki Sonoko đi từ trong hiệu thuốc ra. Trong tay cô nàng đầy những hộp nhỏ chứa thức ăn dinh dưỡng.

- Sonoko, cậu làm gì thế? – Ran gọi.

- A, may quá! Ran cầm bớt hộ tớ đi!

- Cái gì thế này?

- Cậu không biết à? Cậu chỉ cần uống thuốc này là giảm được mười cân trong ba ngày đấy!

- Thật á?

- Trên ti vi người ta nói thế mà!

- Chừng nào trên đời còn những người như cậu, thì đám người xấu vẫn có thể ngang nhiên lộng hành! – Shinichi chán ngán.

- Cái gì cơ? – Sonoko ngơ ngác.

Shinichi và Ran nhìn nhau, nhăn nhó cười khổ sở.

CHƯƠNG THỨ BA: Án mạng tại tòa án

Trong nhà vệ sinh nữ của Tòa án Quận Beika trực thuộc thành phố Tokyo, bà Kisaki Eri đứng tô lại son trước gương, có vẻ bồn chồn khác hẳn mọi ngày. Con gái bà là Mori Ran lo lắng hỏi:

- Mẹ có thấy màu son đó hơi lòe loẹt quá không ạ?

- Mẹ phải tô son đỏ thế này mới đủ tự tin! – Bà mím môi lại cho đều son, rồi mỉm cười.

- Hôm nay mẹ có ra tòa với vai trò luật sư đâu?

- Ừ, người ta gọi mẹ đến đây làm nhân chứng cho bên bị cáo.

- Thì đấy…

- Ran, thôi con đừng vào phòng xử án… - Bà Eri chau mày.

- Con biết mẹ làm chứng cho bác Saitou Reika, người đã từng để ý bố hồi đại học rồi.

- Ủa, con biết à? – Bà Eri đang búi tóc bỗng dừng tay nhìn con gái.

- Hôm nay bố vừa khoe con mà.

- Rõ thật là… - Bà Eri nhăn mặt.

- Bác Reika đó làm nhân viên kế toán thuế cho một công ty tư vấn kế toán nổi tiếng phải không ạ?

- Cô ấy không chỉ là nhân viên kế toán đâu, mà còn từng giúp công ty thoát khỏi thảm trạng kinh doanh lỗ vốn, nợ nần chồng chất, giúp công ty làm ăn phát đạt như cũ cơ đấy.

- Bác ấy là phụ nữ mà giỏi quá nhỉ.

- Hồi ở đại học bọn mẹ suốt ngày tranh nhau vị trí đứng đầu mà…

- Bác ấy giỏi thế cơ à… Sao mẹ lại làm chứng cho tình địch cũ của mình? Hay vì hai người từng là bạn học?

- Mẹ cũng không biết nữa. – Bà Eri nghiêng đầu cười. – Dù sao thì hôm nay mẹ cũng phải đấu tranh hết mình.

Nói rồi bà dùng kẹp búi chặt tóc lại, làm mặt nghiêm nghị trong gương và ra khỏi nhà vệ sinh. Bà vừa ra thì thấy một người đàn ông mặt đỏ gay, người nồng nặc mùi rượu, áo phanh lộ hết ngực bị bảo vệ của tòa án xốc nách lôi đi.

- Thả tôi ra! Vợ tôi không bao giờ làm điều xấu! Bỏ tôi ra ngay! Tôi sẽ

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.