Cô ngồi trên ghế sofa phía đối diện Vỹ Tường. Cô hướng mắt nhìn qua chỗ khác, không biết lúc nãy tự nhiên mình mụ mị như thế nữa, thật ngại chết đi được. Anh bước tới cô giật mình lùi lại qua một bên.
"Anh định làm gì vậy"
Vỹ Tường ngồi xuống bên cạnh. "Sấy tóc cho em"
Cô từ chối."Để em tự sấy tóc được rồi"
Vỹ Tường nằm nhẹ tóc cô đưa vào máy sấy vừa lên tiếng."Em phải tự hào vì mình là người thứ hai được anh sấy tóc"
Cô tò mò hỏi."Vậy người thứ nhất là ai?"
Vỹ Tường mỉm cười."Là bà của anh"
Cô thầm nghĩ. Vỹ Tường thật sự là người đàn ông tốt.Cô ngó quanh nhìn trong nhà không gian yên tĩnh.
"Trong nhà rộng lớn này chỉ có anh và ông quản gia?"
Anh giải thích."Cùng có vài người làm, nhưng họ chỉ làm tới chiều thì về, anh không muốn không gian sống của mình,có quá nhiều người làm phiền"
Cô thấy ngại. "Vậy sự xuất hiện của em, có làm phiền đến anh hông vậy?"
Anh vỗ nhẹ vào đầu."Ngốc phiền gì chứ, trời mưa càng ngày càng lớn, em cứ ở lại đây anh cho ông quản gia, sắp xếp phòng ngủ cho em"
Cô ngượng ngùng thốt lên."Ở lại đây? Nhưng mà...?"
Vỹ Tường bế cô lên tay."Không nhưng nhị gì hết"
Anh bế cô bước vào phòng, Cô ngồi xuống giường, Anh lấy tấm chăn đắp lên cho cô."Đêm đã khuya mau ngủ đi"
Vỹ Tường bước ra ngoài phòng đóng cửa lại. Cô nắm trong chăn tim cứ đập thình thịch. Cứ nhớ đến vẻ mặt nụ cười của anh ấy, có lẽ là mình thật sự đã yêu anh ấy sâu đậm, trước khi Thiên Ân thật sự quay về, mình muốn tham vọng một lần ở bên anh ấy.
Mình phải xin lỗi ông quản gia, không thể nào thực hiện lời hứa của mình, giữ khoảng cách với anh ấy, Có lẽ mình đã trót yêu anh chàng lạnh lùng có trái tim ấm áp.
Cô ngáp dài một hơi ~~
Khép mi lại thiếp ngủ đi.Tiếng đồng hồ tích tắc trải qua từng giờ.Cô lim dim mắt choàng tỉnh dậy, nhìn qua đồng hồ trên bàn bên cạnh đầu giường đã 9 giờ, Cô hốt hoảng phải tới công ty gấp, tiếng chuông tin nhắn tới.
- Đừng lo tới công ty gấp, anh báo với các nhân viên rồi, Anh có sai người làm buổi sáng cho em, có món quà tặng em, Anh để tại bàn em mở ra xem.
Cô để ý kỹ thấy hộp quà gói cẩn thận đặt trên bàn, cô cầm lấy mở ra một đôi giày cao gót màu đen cao cấp, có tấm thiệp để lại lời nhắn. - Gửi tăng cho nàng công chúa của lòng anh, hãy mang nó vào và bước tới bên anh.
Cô mỉm cười. Đôi giày cho nàng công chúa,chỉ tiếc mình chỉ là lọ lem trong vai trò công chúa giả, nhận được sự yêu mến của chàng hoàng tử...
Tiếng gõ cửa phòng. Một hầu nữ cúi đầu chào tay cầm bộ váy.Cô hầu lên tiếng." Dạ. thưa cô Thiên Ân, đây là bộ váy cậu chủ kêu chúng tôi chuẩn bị cho cô."
Cô cầm lấy bộ váy Maxi trắng hoa xanh, Cô thay vào bước ra ngoài phòng, ngồi xuống bàn, ông quản gia cho người hầu dọn ra vài món ý, Cô nhìn qua bếp ông quản gia đang làm bánh kem dang dở.
Cô quay lại hỏi ông quản gia "Hôm nay sinh nhật ai vậy Chú Hải?"
Chú Hải lên tiếng."Dạ thưa là sinh nhật cậu chủ."
"Cậu chủ tính hay quên, tới ngày sinh của mình mà không nhớ, cứ mỗi năm già này lại phải tự chuẩn bị cho cậu."
Cô nghĩ ngợi. 29/11 Là Sinh Nhật của Vỹ Tường sao? anh ấy đã làm rất nhiều việc cho mình.Giờ đến lúc phải làm điều gì đó cho anh ấy.
"Vậy chú Hải cho con phụ làm bánh kem nha"
Chú Hải lúng túng."Thế thì làm phiền cô Thiên Ân rồi"
Cô mặc chiếc tạp dề bước vào bếp, đánh kem nặn kem lên bánh, còn làm cả bánh cookie cả không gian thơm lừng mùi bánh. Khiến mọi người hầu kinh ngạc về tài làm bếp của cô. Khi Vỹ Tường từ công ty trở về mở cánh cửa ra
Chú Hải vui mừng cúi đầu."Chúc cậu sinh nhật vui vẻ"
Vỹ Tường cởi áo khoác ra giọng bất cẩn."Tôi nói với chú Hải rồi, không cần phải tổ chức sinh nhật cho tôi"
Chú Hải tươi cười."Hôm nay tôi chuẩn bị một món quà rất đặc biệt, khiến cậu thấy rất vui, Cậu chủ theo tôi"
Vỹ Tường thắc mắc."Quà gì mà ông kín bí vậy?"
Anh bước theo ông quản gia tới cánh cửa phòng âm nhạc, ông quản gia mở cửa ra lên tiếng.
"Cậu vào xem là biết ngay"
Anh bước vào trong. Lâu rồi không vào phòng chơi đàn, lúc mẹ còn sống thường xuyên chơi đàn piano cho mình nghe. Anh ngước mắt nhìn về phía trước Cô ngồi đang chơi một bản nhạc.
Greatness as you. Anh là người tuyệt vời
Smallest as me. Nhỏ bé là em
You Show me What is deep as you sea. Anh chỉ cho em những gì sâu sắc hơn biến.
A little Love little kiss. Một tình yêu nhỏ bé. Một nụ hôn thật khẽ.
A little hug little Gilt. Một cái ôm nhẹ. Một món quà xinh.
All of little something these are our memories. Tất cả những gì nhỏ bé, Là Kỷ niệm của hai chúng ta.
Cô ngừng tiếng hát, nhìn qua Anh tươi cười. bước tới gần Anh. Cô nhón chân lên hôn nhẹ lên gò má anh.
"Sinh nhật vui vẻ"
Anh bất ngờ đến ngây ra một chút, cứ cảm giác đang mơ vậy.Anh bồi hồi xúc động ôm lấy cô.
"Cảm ơn Em"
Chú Hải đứng một góc bên cánh cửa, mắt ông ươm ướt."Từ ngày bà chủ qua đời, Đã lâu rồi mới thấy cậu chủ vui đến vậy"
Lạc Văn đứng dựa lưng vào cánh cửa sát bên cạnh nở nụ cười buồn. Cuối cùng thì người có ấy chọn là Vỹ Tường.
"Này, mày còn ôm cô ấy đến bao giờ? Tao đói rồi tao ra ăn hết mấy món trên bàn đó"
Anh quay lại giọng cộc."Mấy món đó, do cô ấy chuẩn bị cho tao, mày đói về nhà mà ăn"
Lạc Văn quay người bước ra."Mày nói chuyện với bạn thân như vậy hả? dù gì tao có tâm đến chúc mừng sinh nhật"
Vỹ Tường bước theo nhanh."Vậy quà của mày đâu hả, đưa ra đây mới được ăn?"