Tiểu Thư Mạo Danh

Chương 17: Chìa khóa là em ổ khóa là anh



Bên trong khu resort cao cấp. hôm nay là ngày khảo sát nâng cấp Khách sạn, cô chậm rãi quan sát, tất cả được trang trí lại mọi thứ, từ trần nhà cho tới rèm cửa nền tường một màu nền nã, tạo người nhìn một cảm giác thực sự thoải mái.Phía trước là Minh Khôi đang giải thích cách bày trí nội thất.

Vỹ Tường bên cạnh cô."Em có muốn xem thêm dự án khu resort không?"

"Ừm" Cô gật đầu.

Bên ngoài khu resort. Vỹ Tường dắt xe đạp đi tới, cô khá thắc mắc."Đi bằng xe đạp?"

Vỹ Tường mỉm cười."Như vậy mới tận hưởng được không khí trong lành. Chúng ta đi thôi"

Cô ngồi lên yên sau xe đạp. Anh chở cô chạy ra ngoài con đường nhỏ, hai bên thảm cỏ xanh thẳm một màu, lưa thưa xa xa từng hàng cây cọ, vài cơn gió thổi man mát.Tiếng hát của Anh ngâm nga trong gió.

Can I call you baby.Anh có thể gọi em baby.

Can you be My friend. Anh có thể gọi em là bạn không?

Can you be my lover.up until the very end. Em có thể làm người yêu của anh đến cuối đời?

Let my show you love,oh i don't pretend. Hãy để anh chỉ cho em thấy tình yêu anh không hề giả dối.

Cô hướng mắt qua. Là bài At my Worst. Lời bài hát thật ấm áp cả bầu trời hoàng hôn vàng nhạt làm gương mặt Vỹ Tường sáng dần lên cùng tiếng hát...

Chiếc xe đạp ngừng lại. Trước một khu vườn hoa linh lan trắng rộng lớn, mùi hương của hoa thơm nhẹ nhàng làm tâm hồn cô rất thoải mái.

"Thật dễ chịu"

Vỹ Tường lên tiếng."Đây là ý tưởng của anh, có tên gọi Hòa mình vào Thiên nhiên. Anh biết em sẽ thích tới nơi này mà, và còn có một món quà cho em nữa"

Cô tò mò."Quà?"

Vỹ Tường lấy ra một hộp quà xinh xắn trong túi áo đưa cho cô."Tặng cho em"

Cô mở hộp quà ra xem, là một chiếc lắc tay bạc lấp lánh, mặt lắc tay là một chiếc chìa khóa bạc.

"Là chìa khóa?"



Giọng anh đầm ấm."Bởi vì ổ khóa như anh, đã tìm thấy chiếc chìa khóa như em, mở cánh cửa đóng kín trong lòng anh."

Vỹ Tường tới gần hơn nữa cầm lấy tay cô."Còn em? bao giờ mới cho anh bước vào tim của em?"

Tiếng tim cứ đập mạnh. Cô liếc mắt nhìn sang hướng khác ngại ngùng."Nếu như em không phải là Thiên Ân, liệu anh có còn thích em nữa không?"

Vỹ Tường không cần nghĩ ngợi."Vẫn thích. dù em có thay tên đổi họ anh vẫn thích"

Cô hướng mắt nhìn vào anh nụ cười dịu dàng tỏa sáng. Sao anh lại ngốc nghếch thích em đến thế. làm như thể chỉ khiến em khó xử thêm thôi.

Anh vỗ nhẹ vào đầu cô."Em nghĩ mà sắc mặt khó coi như thế?Em theo anh tới nơi này nữa ha"

Qua khu vườn linh lan là một khu vườn hoa quả say trái, khiến cô rất ngỡ ngàng trước khu vườn, cô vươn tay tới chạm nhẹ vào vào những quả táo.

"Đây cứ như khu vườn địa đàng của chúa"

Anh phân tích."Không những vậy, du khách có thể tự hái trái cây mình yêu thích, còn có một đội ngũ nhân viên đầu bếp giúp họ làm ra loại bánh hoặc nước ép trái cây do chính tay mình hái"

Cô hứng khởi."ý tưởng của anh thật sự quá tuyệt"

Anh cầm tay cô."Anh và em cùng làm một cái bánh kem mà em thích ha"

Hai má cô ủng hồng như hoa đào nở đầu mùa xuân, nhìn anh bẽn lẽn cười."Em muốn hái dâu"

"Em thích ăn dâu sao?"

"Ừm"

"Vậy anh gọi em là bé Dâu Tây ha"

"Hông được gọi em lung tung"

"Bé Dâu Tây cái tên rất đáng yêu mà"

Cô đưa tay lên bụm miệng anh lại."Hông cho anh gọi em như thế"

Anh khẽ chớp mắt nhìn cô, bàn tay mềm mại chạm vào môi, khiến anh không kiềm được cầm lấy tay cô hôn nhẹ lên mu bàn tay.



"Em yêu thích dâu tây còn anh yêu thích em"

Cô ngây ra, Sao anh cứ như thế làm em sẽ yêu anh mất thôi, lí trí trong em sẽ đánh mất hoàn toàn bởi vì anh đó, liệu anh có chấp nhận con người giả dối như em hông.

Vỹ Tường à, thực ra em hông phải là..."

"Cô Thiên Ân, bánh kem dâu đã chuẩn bị sẵn sàng mời cô tới ngôi nhà phía trước dùng bánh" Minh khôi từ phía xa tiến tới cùng với vài nhân viên khách sạn.

"Anh cho người chuẩn bị bánh kem cho em"

Anh nắm tay cô chậm rãi đi tới."Anh muốn làm thật nhiều đều khiển em được vui"

Một ngôi nhà kính, bao phủ bởi những hoa hồng vàng dưới ánh trăng, Cô ngồi xuống bộ bàn ghế gỗ sồi trắng tinh.Minh khôi đặt xuống bàn hai chiếc bánh kem dâu nhỏ xinh.Hai mắt cô lướt qua sáng lên trông thấy

"Là dâu tây Nhật bản, vị ngọt dịu lại thanh, còn đây là dâu tây Mỹ vị chua và ngọt xen lẫn với nhau"

Anh chống tay lên cạnh hàm. "Lúc nãy em mới nói có nửa chừng, nói cho anh nghe có được không?"

Cô do dự nhìn Minh khôi đang ở bên cạnh, cô có chút lo lắng."Cũng hông có gì quan trọng lắm đâu"

Anh gật đầu."Thôi được, nếu không quan trọng thì anh không hỏi thêm nữa"

Anh ta có tò mò, một tiểu Thư gia đình giàu có, sao biết được hết các tên của dâu tây, đến cả có vị như thế nào cô ấy đều biết rõ, thật sự rất giống với Khiết Doanh.

"Cô Thiên Ân, thích ăn dâu đến thế, làm tôi nhớ đến một người bạn. mà cũng lạ lần đầu tiên tôi gặp cô,khiến tôi ngạc nhiên hai người có gương mặt giống y như nhau"

Anh nhướn mày lên."Vậy sao? giống nhau đến mức nào?"

Anh ta hướng mắt về phía cô."không những gương mặt, Cô Thiên Ân rất giống với tính cách bạn tôi, cô ấy đặc biệt rành rọt về dâu tây"

Anh bình thản."Theo Anh nói, giống nhau luôn cả tính cách thì tôi không tin, vì hôn thê của tôi có cá tính hơn nhiều"

Cô hoảng sợ phân trần ngay."Phải đó, tôi có cá tính hơn chứ, sở thích của tôi đều là sang trọng,bạn anh sao so sánh bằng tôi được, còn chuyện thích dâu tây là chuyện bình thường. rất nhiều người đều có sở thích đó mà"

Ánh mắt anh ta dường như không có sự tin tưởng."Thể hả?"
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.