Cô nhìn quanh lúc nãy mới thấy anh ấy đi vào đây sao giờ lại không thấy đáu hết? Cô chầm chậm tiến vào ngôi nhà. Một số người đứng trước mặt cô ánh mắt hung tợn như con thú dữ muốn ăn thịt người.
Cô lùi lại phía một bước. Một cô gái gương mặt nhỏ nhắn lên tiếng."Cô Thiên Ân còn nhớ tôi không?"
Cô nhìn thẳng về cô gái đó lên tiếng."Cô là..?"
Cô gái khẩy cười."Cô hắn mau quên, tôi nhắc cô nhớ, tôi là phục vụ nhà hàng. Một lần va nhẹ vào vai hôn phu của cô, tôi bị cô tát đau điếng, cô còn kêu ông chủ đuổi tôi"
Cô gái cột tóc đuôi ngựa khoang hai tay lại.
"Còn tôi là thư ký cũ của cô, khi nào cô không được vui, coi tôi như bao cát đem ra trút giận, buông lời sỉ nhục trước mặt nhiều người trong công ty"
Cô không ngờ Thiên Ân, gây ra nhiều việc xấu như thế, Trong lúc này, Cô chỉ biết mình phải hạ giọng nhỏ nhẹ, để cơn giận dữ họ không bùng phát quá cao.
"Tôi xin lỗi. Là lúc đó tôi cao ngạo không hiểu chuyện, mong mọi người bỏ qua"
Cô gái cau mày lại quát lên."Người như tiểu Thư nhà họ Diệp, mà cũng có ngày biết xin lỗi, có ai tin được đây"
Các cô gái vây quanh cô. Hai cô gái ở phía sau lưng cầm chặt lấy tay cô không cho cô thoát.Một ly nước cà phê bay thẳng vào mặt cô ướt nhẹp. một đĩa bánh kem úp lên đầu cô. Tiếng cười cho sự thỏa mãn của thù hằn.
Cô gắng chịu đựng sĩ nhục."Bao nhiêu đây làm người các hả dạ chưa? Tôi có thể đi được rồi chứ"
Cô gái tóc đuôi ngựa ánh mắt đầy thù hằn."Cô tưởng chỉ ném bánh là thói sao? vậy dễ dàng cho cô rồi"
- Chát chát"
Cô ta vung tay tát cô hai cái, mặt cô sưng tấy. Cô mím môi lại, xem ra mình phải chống trả bỏ chạy thôi.
Bên trong tầng trệt qua màn hình Laptop, Vỹ Tường lo lắng bất an, gắng vùng vẫy thoát khỏi sợi dây.
"Hồng Kiều, hãy mau kêu họ dừng lại đi"
Hồng Kiều không thèm quan tâm đến lời anh nói. ảnh mắt như điên loạn nhìn vào màn hình, Cô ta mím chặt môi lại tức giận.
"Mau đánh lại đi. Sao chị ta không đánh hay chửi mắng lại, như cách thường ngày chị làm"
Cô ta đẩy Laptop xuống bàn."Rõ ràng chị ta đạo đức giả còn bày đặt xin lỗi, đồ dối trá khốn khiếp mà"
Tiếng Lạc vọng tới."Hồng Kiều em nói Thiên Ân xấu, theo anh thấy bây giờ em còn xấu hơn cô ấy gấp đôi"
Hồng Kiều giật mình quay lại nhìn qua cửa.
"Lạc Văn? Anh đến từ khi nào,rõ ràng là có Camera gần khắp nơi, tại sao tôi không thấy anh trên màn hình? cả người canh chừng cửa"
Lạc Văn cười mỉa mai."Anh đến bằng cửa sau.Mấy cái camera với những kẻ đó, anh xử lý xong hết rồi."
Lạc Văn tiến tới, Hồng Kiều lùi lại phía sau bàn, Cầm ra một con dao rọc giấy."Anh mà qua đây thì đừng trách em"
Lạc Văn cứ bước tới gần hon. Khiến cô ta hốt hoảng đâm tới. Anh tung một cú đá làm bay con dao rọc giấy xuống đất, Anh tung một cú đấm vào mặt cô ấy ngã xuống đất bất tỉnh.
"Đừng nghĩ là con gái thì tôi không dám đánh"
Lạc Văn đến mở dây trói cho Vỹ Tường.
"Mày mau đi giúp cô ấy, còn tao ở lại đây xử lý hết số ảnh giả trong máy tính này"
Vỹ Tường chạy nhanh ra khỏi phòng...
Phía dưới tầng trệt. Cô giẫm mạnh vào chân cô gái, đang nắm chặt tay hai bên tay cô. Nhanh chân chạy ra ngoài cửa, Cô gái tóc đuôi ngựa đuổi theo ném thứ bột vào mắt cô, nó cay tới nỗi cô không nhìn thấy mọi thứ.
Cô ta lấy cây kéo trong túi áo khoác."Tôi bắt cô phải trả giá, cho hành động của cô với tôi lúc trước"
Cô ta túm lấy tóc cô đưa cây kéo tới.Vỹ Tường kịp thời đến chụp lấy tay cô ta lại."Chuyện này đến đây là quá đủ, các người sẽ bị tôi truy tố pháp luật vì hành hung người khác"
Cô Ta đáp."Chính cô ấy đã ức hiếp chúng tôi trước"
Vỹ Tường lớn tiếng."Thiên Ân đã chịu cúi đầu xin lỗi. Để các người ném đồ vào, nhưng các người còn muốn làm cô ấy bị thương, Tôi sẽ không tha cho hành động đó, mau về nhà chờ thư mời của luật sư"
Vỹ Tường lấy khăn tay lau vết bẩn trên mặt cô.
"Cô không sao chứ?Xin lỗi tôi đến trễ"
Cô mệt nhọc khụy xuống đất. "Không sao..."
"Vỹ Tường, Anh hãy tin tôi với Lạc Văn không như anh nghĩ đâu"
Vỹ Tường bế cô lên. "Tôi tin cô"
............
Bên trong phòng bệnh.Sau thời gian bác sĩ chăm sóc vết thương.Cô mê man ngủ trên giường bệnh. Vỹ Tường cầm lấy tay cô.Cho anh xin lỗi vì đã không tin tưởng vào em, khiến em vì anh mà gặp nguy hiểm, Anh phải tự mắng mình bao nhiêu mới đủ đây, anh thật sự là quá ngốc cũng vì quá yêu em.
Anh tiến tới gần hơn. Anh khẽ nhắm mắt lại dịu dàng hôn nhẹ lên môi cô. Ước gì thời gian ngừng lại mãi ở khoảng khắc này...
Vào buổi tối. Cô ngồi trên giường gọt táo.Anh Kiệt đẩy chiếc xe lăn vào, người ngồi trên xe là một người phụ nữ gương mặt hiền lành làn xanh xao. Cô mừng rỡ vô cùng.
"Mẹ. Sao mẹ tới đây? ông quản gia nói rằng, nếu chúng ta gặp nhau thường xuyên rất dễ lộ chuyện."
Anh Kiệt đẩy bà tới gần Cô. "Em có nói, mà mẹ không chịu nghe, cứ đòi gặp chị cho bằng được em cũng hết cách"
Bà nắm lấy tay Cô, giọng bà buồn buồn."Hay là đừng đóng giả Cô Thiên Ân đó nữa, mẹ thấy con như vậy mẹ lo lắm, nếu mọi chuyện bại lộ thì phải làm sao? Hay mẹ con mình về quê đi Khiết Doanh."
Cô bảo. "Con biết mẹ lo cho con. Ông quản gia đã nói nếu bại lộ thân phận, ông ấy đứng ra chịu mọi trách nhiệm, Nên mẹ đừng lo"
Ánh mắt bà ươm ướt."Khiết Doanh con phải bảo vệ bản thân mình thật tốt, đừng để chuyện này xảy ra thêm lần nào nữa."
Cô gật đầu." Dạ."
"Mẹ thấy sức khỏe trong người thế nào?
Bà mỉm cười."Sau khi phẫu thuật, mẹ đã khỏe lại nhiều con cứ yên tâm"