Phụ hoàng cũng sẽ đưa cho ta: Mặc Phùng Dương và Mặc Lệ Nga cùng nhìn nhau: “Cách này có được không vậy!”
Nhưng Vân Khương Mịch lắc đầu: “Nhưng ta thà bán Vương gia chứ không bán Phong Bảo đâu”
Mặc Phùng Dương: “…
Nữ nhân này chắc chắn là chồn biến thành.
Đúng là chỉ biết ghi thù, có thù tất báo mà!
Mặc Lệ Nga cười ha ha ha: “Xem như là muội đã hiểu rõ rồi, mặc dù là hôm nay thất tẩu tẩu đưa cho Mẫu hậu một trăm vạn lượng, nhưng đến một lúc nào đó cũng cũng sẽ đòi lại từ chỗ của Phụ hoàng mà thôi!”
Nàng ta chỉ biết Vân Khương Mịch là một người rất khôn khéo, sao có thể dễ dàng nhận thua như vậy được.
Đó chính là một trăm vạn lượng bạc đó!
Vân Khương Mịch không phủ nhận nhưng cũng chưa hề thừa nhận.
Mặc Lệ Nga chỉ nói đúng một nửa.
Chính xác là nàng muốn lấy lại từ trong tay của Mặc Quốc Thiên, nhưng về chuyện Mặc Quốc Thiên muốn tìm ai lấy… Vấn đề này thật sự là rất thú vị! Trong mắt nàng hiện lên sự sự tinh quái.
Vừa về đến vương phủ, Vân Khương Mịch lập tức dọn sạch viện Ánh Nguyệt.
Đang lúc nàng định lấy bạc ra thì khuôn mặt tròn trịa của Phong Bảo xuất hiện ở cửa: “Mẫu thân, người đang làm gì vậy? Vào nhà cướp của rồi đi hả?”
Vân Khương Mịch liếc tiểu tử đó một cái, thở hổn hển nói: “Đừng phí lời, mau lại đây giúp nương đi!”
“Vâng”
Phong Bảo ngoan ngoãn gật đầu, ra sức giúp nàng… có vẻ vô cùng bận rộn đây.
Bạc vương vãi khắp mặt đất, Phong Bảo đặt mông ngồi xuống đất: “Mẫu thân, người đang sử dụng sức lao động của trẻ em phi pháp!”
Vân Khương Mịch cũng mệt hết hơi.
Một trăm vạn lượng bạc đó phải cần tới vài cái hòm lớn.
Nàng mệt tới mức không thở nổi.
Thật ra có thể để cho bọn Như Minh và Như Vân đến giúp, nhưng chuyện không gian vạn năng của nàng ngày hôm nay không thể để lộ cho bất cứ ai biết được, nếu không sẽ dẫn đến rất nhiều chuyện phiền phức không đáng có.
Đành phải mang số bạc này ra trước, đến lúc đó sẽ sai người mang đi.
Trước đó, nàng cũng đã sắp xếp rất nhiều “Thuật che mắt”.Nàng lệnh cho đám người Trương nhũ mẫu đến hiệu cầm đồ cầm cố rất nhiều đồ vật đáng giá.
Hầu hết những thứ đó đều là do Mặc Phùng Dương tặng cho nàng.
Nàng cũng không thèm những đồ mà hẳn tặng.
Cho nên sau khi Triệu hoàng hậu sai người đi nghe ngóng tin tức, phát hiện ra Vân Khương Mịch thực sự đang gom tiền… thì mới yên tâm, không nghi ngờ gì nữa, chỉ đợi nàng tiến cung dâng bạc lên.
Bằng không, bà ta sẽ để cho nàng tự gánh chịu hậu quả!
Vốn tưởng rằng trong vòng một ngày Vân Khương Mịch không thể gom đủ một trăm vạn lượng.
Nào biết được chưa đến hoàng hôn, xe ngựa của phủ Minh Vương đã tiến cung.
Ước chừng có tới mấy chiếc xe.
Mặc Phùng Dương mang theo bạc tiến cung trước, Vân Khương Mịch vẫn còn ở vương phủ dỗ dành Phong Bảo.
“Mẫu thân đi rồi sẽ trở về, đảm bảo trong vòng nửa canh giờ sẽ trở về chơi với con, được không?”
Vân Khương Mịch bất đắc dĩ nhìn Phong Bảo đang ôm chân của nàng: “Đại nhi tử của Mẫu thân! Lần này lão nương tiến cung thật sự là có chuyện lớn!”
“Mẫu thân, lâu lắm rồi người không ở bên cạnh con!”
Phong Bảo bày ra vẻ mặt tủi thân.
Tiểu tử này ngẩng đầu nhìn nàng, hai mắt ngấn lệ: “Ngày nào con cũng ở nhà họ Cố, sao không để con mang họ Cố luôn đi!”
Vân Khương Mịch: “… Con muốn mang họ Cố cũng được thôi”
Nàng cũng muốn đổi tên thành Cố Khương Mịch.
Ai muốn mang cái họ Vân này chứ?
“Quả nhiên mẫu thân không thương con, không cần con nữa rồi!”
Phong Bảo khóc oà lên.
Một đứa nhỏ mới hơn ba tuổi mà đã có rất nhiều trạng thái cảm xúc, cũng có thể biểu đạt chính xác cảm xúc của mình.
Nhất là sự thông minh của đứa nhỏ Phong Bảo này lại vượt qua những bằng hữu cùng tuổi.
Nghe đứa nhỏ nói vậy, trong lòng Vân Khương Mịch vô cùng căng thẳng: “Phong Bảo, con thành thật nói cho Mẫu thân biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Nàng cúi người ôm đứa nhỏ vào lòng: “Có phải có người nào đó nói năng luyên thuyên trước mặt con đúng không?”
Nếu thực sự có người dám nói năng luyên thuyên ở trước mặt Phong Bảo… Nàng nhất định sẽ khiến cho người đó thấy hối hận vì đã sinh ra ở trên đời này! Phong Bảo chính là mạng sống của nàng.
“Không có ai nói năng luyên thuyên hết”