Tân Nghiên Tuyết am hiểu đánh đàn, khiêu vũ.
Tể tướng Tân dặn dò nàng ta chăm học khổ luyện mà thành, chỉ vì có thể phô bày hết tài năng trong nhóm các tiểu thư khuê các ở kinh thành.
Sự thật chứng minh nàng ta đã gả vào được hoàng thất, trở thành nhân vật khiến cho không ít tiểu thư khuê các hâm mộ.
Nhưng người Tể tướng Tân thật sự muốn bồi dưỡng…
Chính là Tân Ngọc Lộ.
Tể tướng Tần tự mình dạy dỗ, Tân Ngọc Lộ tinh thông cầm kỳ thư hoa, ngày thường ru rú trong nhà càng là tiểu thư khuê các danh xứng với thực!
Có lẽ đối Tể tướng Tân mà nói, Tân Ngọc Lộ mới là át chủ bài của ông ta.
Mà Tân Nghiên Tuyết nàng ta cũng chỉ là một quân cờ mà thôi.
Nghĩ đến đây, ghen ghét trong lòng nàng ta đã điên cuồng thiêu đốt.
Hôm nay chịu nhục trước cửa cung, cộng với kích thích trước mắt… Dưới sự tấn công của hai hướng, trước mắt Tân Nghiên Tuyết đột nhiên tối sâm, cả người ngã quy xuống mặt đất.
Nàng ta ngất rồi.
“Vương phi…” Tử Thanh hoảng sợ gọi một tiếng, vội vàng đỡ nàng ta lên.
Khi Tân Nghiên Tuyết tỉnh lại thì đã là hoàng hôn.
Hoàng hôn nhè nhẹ chiếu vào, bao phủ toàn bộ căn phòng, mạ lên đó một tầng hào quang nhu hòa.
Vâng sáng lảng lặng chiếu vào trong phòng, chiếu rọi cả những lớp bụi bặm trong không khí.
Đây là khuê phòng của Tân Nghiên Tuyết trước khi nàng ta lấy chồng.
Tử Thanh ngồi ở mép giường, nhỏ giọng nức nở.
“Tử Thanh” Tân Nghiên Tuyết mở miệng, giọng nói có chút khàn khàn: “Bổn Vương phi làm sao vậy?”
“Vương phi, rốt cuộc người cũng tỉnh!” Thấy nàng ta tỉnh lại, Tử Thanh vội vàng lau khô nước mắt, cúi người quan tâm hỏi: “Vương phi, người có cảm thấy không khỏe chỗ nào không? Người muốn uống nước không? Hay muốn ăn chút gì đó?” Tân Nghiên Tuyết lắc đầu, tỏ vẻ không muốn.
“Vương phi, đại phu đã tới xem qua, nói người bị ngất là do quá tức giận.” Tử Thanh dùng mu bàn tay xoa đôi mắt, sau đó mới cẩn thận nhìn nàng ta, nhỏ giọng thì thầm một câu bên tai nàng ta.
“Ngươi nói cái gì!” Vẻ mặt Tân Nghiên Tuyết tràn đầy khiếp sợi “Vương phi, là thật.
Đại phu này luôn chẩn đoán chính xác, hoàn toàn chính xác…” Tử Thanh còn chưa nói xong, đã bị Tân Nghiên Tuyết cắt ngang: “Cha ta đâu?” Tân phu nhân mất sớm, hiện giờ phủ Tể tướng cũng không có nữ chủ nhân.
Mọi việc trong phủ đều do Trần di nương thu xếp.
Còn những chuyện khác đều do nhị tiểu thư Tân Ngọc Lộ làm chủ.
“Lão gia và nhị tiểu thư đang dùng bữa” Tử Thanh nghẹn ngào lên tiếng.
“Ha” Tân Nghiên Tuyết tự giễu cong khóe môi: “Quả nhiên con gái gả chồng như bát nước đổ đi!”
“Vương phi, lão gia vẫn rất quan tâm người! Ngài ấy đã qua thăm Vương phi rất nhiều lần.
Nhị tiểu thư cũng đặc biệt dặn dò phòng bếp chuẩn bị bữa tối, chờ Vương phi tỉnh lại” Tử Thanh nói: “Nhị tiểu thư còn cố ý dặn dò nô tỳ, bảo nô tỳ quay về phủ Doanh Vương một chuyến”
“Sau khi an bài tốt cho hai vị tiểu thư, nô tỳ mới đến chiếu cố Vương phi” Hai vị tiểu thư trong miệng nàng ta là hai người con gái của Tân Nghiên Tuyết và Mặc Vân Khinh.
Hai người còn chưa chính thức được phong Quận chúa, cho nên bây giờ chỉ có thể gọi là tiểu thư.
“Nàng ta thật chu đáo” Tân Nghiên Tuyết cười lạnh, trên mặt không có chút cảm động nào.
Nàng ta vừa dứt lời thì nghe được tiếng bước chân truyền đến từ ngoài cửa.
Cửa phòng bị mở ra, chỉ thấy hai cha con Tân Nam Du và Tân Ngọc Lộ một trước một sau bước vào.
“Doanh Vương phi sao rồi?” Tân Nam Du hỏi.
Khuôn mặt của ông ta lộ ra vẻ uy nghiêm, nhưng đôi con ngươi hẹp dài lại khiến ông ta thêm vài phần âm lãnh.
Có thể thấy được người tên Tân Nam Du này tuyệt đối không phải là loại người lương thiện.
“Lão gia, Vương phi đã tỉnh” Tử Thanh vội vàng đứng lên đáp lời.
Lúc này Tân Nam Du mới dẫn theo Tân Ngọc Lộ đến gần.
Tân Nghiên Tuyết chưa gặp qua vị nhị muội muội này đã gần nửa năm.