Nàng giơ tay chống cằm, như suy nghĩ gì nhìn Tân Nghiên Tuyết: “Nếu Doanh Vương phi một lòng si mê Vương gia nhà †a, nếu không thì chứng minh sự sỉ tình của ngươi chút đi?”
“Chứng minh?” Tân Nghiên Tuyết chau mày, trong lòng có dự cảm không tốt: “Làm thế nào để chứng minh?”
Trực giác nói cho nàng ta, ả Vân Khương Mịch này lại muốn bày trò gì đó!
Thứ muốn nàng ta chứng minh, nhất định không phải chuyện tốt gì!
Tân Nghiên Tuyết lại thấp thỏm bất an: ” Bây giờ chứng minh như thế nào?” Ngươi muốn ta Quả nhiên giây tiếp theo, chỉ nghe Vân Khương Mịch thong thả ung dung nói: “Nếu ngươi không có một chút tình cảm nào với Doanh vương, ngược lại một lòng si mê Vương gia nhà ta…”
“Hẳn là bây giờ ngươi biết, Doanh vương và Vương gia nhà †a bây giờ đang đứng hai phe đối lập” Nghe được lời này, Tân Nghiên Tuyết im lặng.
Đuôi mắt Vân Khương Mịch nhìn lướt qua Mặc Phùng Dương.
Thấy hắn không hé răng, lúc này mới tiếp tục nói: “Nếu không ngươi chứng minh đi, ngươi không đứng về phe Doanh vương, cố ý đến tiếp cận Vương gia nhà ta lấy trộm tin tức?” Điều này mà cũng có thể chứng minh?
Tân Nghiên Tuyết chau mày: “Chuyện này làm sao có thể chứng minh?” Không phải thái độ chân thành vừa rồi của nàng ta là minh chứng rõ ràng nhất sao?
Vân Khương Mịch suy nghĩ lại một lượt, rồi từ từ nói: “Chỉ cần ngươi có thể trộm lệnh bài Ngũ Quân Doanh của Doanh vương đưa cho Vương gia nhà ta, ta sẽ tin lời ngươi nói!”
“Ngươi nói cái gì?!” Tần Nghiên Tuyết giống như bị sét đánh trúng, cả người hơi lảo đảo.
Tử Thanh vội vươn tay đỡ nàng ta, lo lắng hỏi: “Vương phi, ngài không sao chứ?” Tân Nghiên Tuyết đẩy nàng ta ra, lúc này mới kinh ngạc trừng mắt Vân Khương Mịch: “Vân Khương Mịch, ngươi có chắc là ngươi không muốn hại chết ta?” Cuối cùng nàng ta đã không giả vờ nổi nữa.
Lúc trước vẫn còn “Minh vương phi” tiếng một tiếng hai, đến lúc này đã gọi thẳng tên của Vân Khương Mịch.
Tân Nghiên Tuyết lung lay sắp đổ: “Ngươi biết tính tình Vương gia nhà ta, nếu như ta thật sự dám trộm lệnh bài đi, Vương gia trở về nhất định sẽ bóp chết ta!”
“Vậy thì ngươi vẫn chưa đủ thành tâm rồi” Vân Khương Mịch nhún vai: “Như Minh, chúng ta đi.
” Dứt lời, mành xe ngựa được buông xuống, chuẩn bị rời đi.
Nhưng ai ngờ Như Minh còn chưa kịp đánh xe rời đi, đã nghe Tân Nghiên Tuyết gọi: “Chờ một chút!”
“Ngươi dựa vào đâu mà dám nói ta không đủ thành tâm với Dương ca? Cho dù là ngươi muốn hại ta, hay là thật sự muốn khảo nghiệm ta, vì để tỏ rõ tâm ý của ta với Dương ca…” Dừng một chút, nàng ta gian nan rít ra mấy chữ từ kế răng: “Ta đi trộm là được!” Bây giờ Minh vương phi là Vân Khương Mịch.
Nếu thật sự muốn đánh vào phủ Minh vương, thì còn phải làm việc theo sắc mặt của con ả này!
Ai bảo bây giờ Mặc Phùng Dương cưng chiều nàng chứ?
Tân Nghiên Tuyết hít sâu một hơi: “Khi Vương gia rời kinh không mang theo lệnh bài đi”
“Mà giao cho phó tướng Ngô… Cho ta thời gian ba ngày, ba ngày sau ta sẽ mang lệnh bài tới cửa!” Dứt lời, nàng ta rời đi mà không thèm ngoảnh đầu lại.
Thấy thế, Vân Khương Mịch và Mặc Phùng Dương liếc nhau… Còn không chờ nàng lên tiếng, đã thấy Mặc Phùng Dương đột nhiên vươn tay, mặt vô cảm phun ra ba chữ: “Một vạn lượng” Vân Khương Mịch: “…” Qua nhiên là tình cảm phu thê plastic duy trì bằng tiền tài!
“Vương gia, ngươi có thể nói đạo lý một chút không?” Nàng cãi cọ nói: “Tuy rằng hôm nay ngươi phối hợp ta diễn kịch, nhưng mà ta đã giúp ngươi lấy được lệnh bài Ngũ Quân Doanh”
“Không phải chúng ta huề nhau sao?”
“Huề nhau?” Ai cho nàng cái gan huề nhau vậy?
Mặc Phùng Dương cười lạnh: “Lấy được lệnh bài?” Tần Nghiên Tuyết còn chưa ra tay, vậy mà đã nàng đã dám nói chắc nịch giúp hắn lấy được lệnh bài… “Chờ ngươi lấy được lệnh bài lại nói, hôm nay ngươi vẫn phải trả tiền cho bổn vương”
“Mặc Phùng Dương, ngươi đừng có được voi đòi tiên!” Vân Khương Mịch bùng nổ.