Trên đường, nàng đã nói rõ với Viên Thịt Tròn.
Không sợ Viên Thịt Tròn biết phụ thân cậu bé là ai, biết được sự tồn tại của đám người Đức phi, nhưng đến khi mọi chuyện xảy ra, cậu bé sẽ một lòng với mẹ.
Mẹ con hai người đã thống nhất mặt mặt trận, nói năng thận trọng!
Biết con trai so với mấy đứa trẻ cùng tuổi thì đặc biệt trưởng thành, trâm tĩnh hơn, Vân Khương Mịch cũng yên lòng.
Đồng thời, lại thấy đau lòng cho con trai.
Từ nhỏ Viên Thịt Tròn đã không có phụ thân bầu bạn lớn lên.
Phụ thân vắng mặt… Đến tận ba năm sau Mặc Phùng Dương mới xuất hiện, miễn cưỡng lấp đầy chỗ trống phụ thân.
Nhưng mà ba năm qua, bọn họ đã khiến Viên Thịt Tròn thiệt thòi quá nhiều.
Quãng thời gian qua, Vân Khương Mịch và Mặc Phùng Dương cũng ít có thời gian ở cùng cậu bé.
Thế cho nên ở nhà họ Cố, Cố Bắc Trung và Cố Thanh đã làm cho cậu bé rất nhiều món đồ chơi, Viên Thịt Tròn vui vẻ không muốn về lại vương phủ.
Tới nhà họ Cố rồi, Vân Khương Mịch lại cố ý nói hết mọi chuyện cho Cố Bắc Trung và Cố Thanh.
Cha con hai người cũng sớm đoán được thân thế Viên Thịt Tròn, nhưng Vân Khương Mịch chưa nói, bọn họ cũng không hỏi.
Dù sao, trong người Viên Thịt Tròn cũng chảy dòng máu nhà họ Cố.
Mặc kệ nhà họ Mặc có nhận hay không, nhà họ Cố bọn họ cũng sẽ nhận!
Cho nên Vân Khương Mịch và hai cha con Cố Bắc Trung cũng đều đã đồng lòng.
Nàng yên tâm rời đi.
Mới vừa về vương phủ, đã thấy xe ngựa Mặc Phùng Dương ngừng ở cửa, gã sai vặt gác cổng nơm nớp lo sợ đứng ở ngoài xe ngựa nhỏ giọng đáp lời.
Thấy Vân Khương Mịch đã trở về, hắn ta vội vàng nói: “Vương phi, Vương gia trở về đón ngài tiến cung!” Vị Vương phi này quả thực như thần mà.
Thất sủng bốn năm, trong vương phủ giống như người vô hình.
Nào ngờ bốn năm sau, đột nhiên đã được “Phục sủng”?
Vương gia dậy sớm không chờ nàng đã đi thẳng vào cung, vốn tưởng rằng nàng nói “Chờ Vương gia trở về đón” chỉ là thuận miệng nói mà thôi.
Ai ngờ chưa đến một canh giờ, Vương gia thật sự trở về đón nàng?
Gã sai vặt giật mình nhìn Vân Khương Mịch, thái độ đối với nàng càng thêm cung kính.
Vân Khương Mịch khoanh hai tay đứng ở trước xe ngựa: “Không phải có người dậy sớm hơn chút, chạy nhanh hơn người khác chút sao? Vậy còn trở về đón làm gì?” Tính toán thời gian, hẳn là hắn vừa hạ triều.
Mặc Phùng Dương cố ý trở về đón nàng, tiến cung thỉnh mạch cho Mặc Quốc Thiên.
Xin lỗi nhé!
Nàng không đi!
Vân Khương Mịch dựa lưng vào cây cột, dáng vẻ cà lơ phất phơ: “Xem mạch cho phụ hoàng? Ngươi giỏi vậy sao ngươi không đi xem mạch cho phụ hoàng đi?”
“Vân Khương Mịch, bổn vương chỉ cho ngươi một cơ hội” Trong lòng Như Minh run sợ, xốc mành xe ngựa lên, khuôn mặt như núi băng của Mặc Phùng Dương xuất hiện trước mắt nàng: “Đi lên”
“Ta sẽ không lên!” Vân Khương Mịch hừ lạnh một tiếng, giở thói ngang ngược: “Hôm nay thân thể ta không thoải mái, không thể tiến cung”
“Thân thể không thoải mái phải không?” Mặc Phùng Dương đột nhiên cong khóe môi, nở nụ cười âm u: “Ngươi giả bệnh với bổn vương? Bổn vương sẽ cho ngươi nếm thử cảm giác đổ bệnh thật sự!” Thấy hắn không giống như là uy hiếp, nàng biết chọc cho tên cẩu nam nhân này bực lên, cái gì hắn cũng dám làm ra.